Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 517 - Chương 517: Lôi Linh!



Chương 517 - Chương 517: Lôi Linh!




Sau khi Lâm Minh nhận được Huyễn Diệt Mộng Quang, đang trong lúc chạy trốn,
căn bản là không có thời gian hấp thu, sau lại tiến vào Truyền Tống trận cổ,
kéo dài qua khoảng cách trăm triệu dặm, bị gió lốc không gian biến thành trọng
thương, ngay cả Càn Khôn Dung Nhật lô cũng không lấy ra được, lại càng không
có cơ hội hấp thu Huyễn Diệt Mộng Quang.
Lúc này, Lâm Minh đã hoàn toàn khôi phục, thậm chí sau khi trải qua lần phá
kén này sống lại, chân nguyên càng thêm vững chắc, đã ổn định vào Tiên Thiên
sơ kỳ.
Võ giả Tiên Thiên sơ kỳ chưa đầy mười tám tuổi, ở trong lịch sử vài ngàn năm
của Thiên Diễn đại lục, gần như là khoáng cổ tuyệt kim!
Triệu hồi Càn Khôn Dung Nhật lô ra từ trong đan điền, lô chỉ có nửa thước,
xoay tròn giữa không trung, trên thân lô điêu khắc rất nhiều hình tròn, Càn
Khôn đồ bao dung vạn vật, mà ở trung ương Càn Khôn đồ, còn lại là một con phù
điêu Kim Ô màu đỏ, cả người Kim Ô hỏa diễm thiêu đốt, tản ra một cỗ khí tức
thần bí.
Lặng yên niệm bí pháp, mở không gian tầng thứ nhất của Càn Khôn Dung Nhật lô
ra, dùng Tu Di giới địa giai, đã thành thói quen, hiện tại sử dụng một cái Tu
Di giới nhân giai trung phẩm cấp thấp này L
âm Minh rất không quen.
Sau khi thu tất cả lại, ở trong tay Lâm Minh chỉ còn lại có một cái hộp ngọc.
Mở hộp ngọc ra, bên trong lộ ra một cái kén hình bầu dục, hồng tím giao nhau,
phía trên hiện đầy hoa văn.
Đây chính là phong ấn Huyễn Diệt Mộng Quang!
Mười ngón tay Lâm Minh động liên tục, từng đạo lôi hồ cùng phong ấn giải trừ
theo thứ tự, rốt cuộc lộ ra Huyễn Diệt Mộng Quang nguyên trạng, quang cầu bằng
cỡ nắm tay, ở mặt ngoài quang cầu, có một khuôn mặt hung thú thái cổ đang nhe
răng trợn mắt.
Lôi Linh địa giai thượng phẩm!
Cũng là Lôi Linh địa giai thượng phẩm, thật ra thì chênh lệch cũng rất lớn,
Huyễn Diệt Mộng Quang là một cấp Lôi Linh tương đối thấp nhất trong địa giai
thượng phẩm, tuy nhiên dù là như thế, lại mạnh hơn so sánh với Tử Giao Thần
Lôi cùng Diệt Huyết Tà Lôi cộng dồn lại.
Lâm Minh hít sâu mấy lần, điều chỉnh tâm thần hoàn toàn đến trạng thái Không
Minh, rồi sau đó, hắn đem Huyễn Diệt Mộng Quang ấn vào vị trí trái tim của
mình.
Huyễn Diệt Mộng Quang vừa tiến vào bên trong thân thể Lâm Minh, lập tức cuồng
bạo, nó hóa thành một đầu hung thú thái cổ, đánh sâu vào tinh thần chi hải của
Lâm Minh!
Huyễn Diệt Mộng Quang vốn chính là thức hải chi lôi của hung thú thái cổ thức
hải biến ảo ra, điểm khó khăn nhất khi hấp thu Huyễn Diệt Mộng Quang chính là
đứng vững khi Huyễn Diệt Mộng Quang đánh sâu vào tinh thần chi hải. Tuy nhiên
đây đối với Lâm Minh có lực phòng ngự linh hồn vô cùng cường đại mà nói, vốn
cũng không phải là vấn đề gì.
Ở bên trong tinh thần chi hải của Lâm Minh, nước xoáy màu đen của Luân Hồi võ
ý hiện lên không có căn cứ, cùng lúc đó lôi hồ tới của Diệt Huyết Tà Lôi cùng
Tử Giao Thần Lôi dệt thành một cái lôi võng khổng lồ bao phủ xuống Huyễn Diệt
Mộng Quang.
Ban đầu, cho dù là Tam Đầu Ma Thần Khuyển xông vào tinh thần chi hải của Lâm
Minh, cũng bị Lâm Minh làm trọng thương, hiện tại, hung thú thái cổ của Thiên
Diễn đại lục này, tự nhiên không hưng nổi sóng gió gì.
Song một sát na khi Huyễn Diệt Mộng Quang xông vào nước xoáy màu đen của Luân
Hồi võ ý, kết quả lại ngoài dự kiến của Lâm Minh thật to, hắn chỉ cảm thấy đầu
đau xót, nước xoáy màu đen mạnh mẽ bị hung thú thái cổ kéo xuống một khối lớn.
Ừm?
Sắc mặt Lâm Minh trắng nhợt, suýt nữa té ngã trên đất.
Tại sao có thể như vậy?
Hôm nay, tu vi Lâm Minh đột phá Tiên Thiên, Tôi Tủy mười phần mười, thực lực
cá nhân cũng đến gần võ giả Toàn Đan trung kỳ, hơn nữa hạt giống Tà Thần uy
hiếp, còn có lực phòng ngự linh hồn cường đại của hắn, hấp thu Lôi Linh địa
giai thượng phẩm, hẳn là hết sức dễ dàng mới đúng.
- Rống!
Hung thú thái cổ phát ra một tiếng rống to, trong mắt hiện lên một tia quang
mang ác độc, điên cuồng tấn công tinh thần chi hải của Lâm Minh, nhìn tư thế,
phảng phất giống như hận Lâm Minh thấu xương, dường như muốn cùng hắn đồng quy
vu tận.
Chẳng lẽ là... tâm niệm Lâm Minh vừa chuyển, trên mặt hiện ra một tia cười
lạnh, Lôi Kinh Thiên lão hồ ly này, đã chết còn muốn tính kế ta.
- Diệt cho ta.
Lâm Minh mãnh liệt cắn đầu lưỡi, làm cho mình mạnh mẽ tỉnh táo lại, chân
nguyên liên lạc với hạt giống Tà Thần, không chút lựa chọn mở Tà Thần lực ra.
Ùng ùng!
Ở bên trong tinh thần chi hải của Lâm Minh, hồng tím song sắc mãnh liệt nổi
dậy.
Nhất là Diệt Huyết Tà Lôi, hóa thành một con cự mãng dài hẹp thô to đánh giết
tới hung thú thái cổ.
- Lôi Kinh Thiên, ngươi dùng ý chí còn sót lại lưu lại trong Huyễn Diệt Mộng
Quang muốn hủy tinh thần chi hải của ta, nếu như là võ giả bình thường, thật
sự sẽ bị ngươi ám toán mà chết, đáng tiếc phòng ngự linh hồn của ta cường đại,
lại có kinh nghiệm rèn luyện trong không gian Ma Phương, ngươi cuối cùng là
uổng phí tâm cơ!
Lâm Minh cắn chặt hàm răng, uy áp khổng lồ của hạt giống Tà Thần bao phủ
xuống, khóa Huyễn Diệt Mộng Quang thật chặt lại, tia chớp song sắc hóa thành
huyết mãng tử giao, quấn quanh lấy hung thú thái cổ.
Ý thức còn sót lại của Lôi Kinh Thiên, cuối cùng không so sánh với đại năng
Thần Vực, chỉ nghe thanh âm xuy xuy xuy, trên người hung thú thái cổ không
ngừng toát ra khói xanh, mặt thú kia hoàn toàn bị bóp méo, tựa hồ người sống
bị ngọn lửa thiêu.
- Lâm... Minh... lão phu thành quỷ sẽ không bỏ qua ngươi... a a a a a...
Từng đợt tiếng vọng gào thét khàn khàn tràn ngập hận ý vang ở bên tai Lâm
Minh, Lâm Minh bất vi sở động, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng tàn nhẫn.
- Ngươi không có cơ hội thành quỷ, hôi phi yên diệt đi.
Oành!
Huyễn Diệt Mộng Quang chấn động mạnh một cái, phảng phất giống như bên trong
có đồ vật gì đó nổ bể ra, tiếp theo, một cỗ khói dày đặc màu tím nhô ra, hóa
thành một mặt người dữ tợn ở giữa không trung, có bảy tám phần tương tự cùng
Lôi Kinh Thiên, mặt người tựa hồ cực kỳ thống khổ, song cuối cùng theo khói
tím phiêu tán mà vặn vẹo biến mất.
- Hừ, tình nguyện phân tách linh hồn của mình cũng phải đồng quy vu tận cùng
ta, thật là không có thuốc chữa.
Đối với uy hiếp trước khi chết của Lôi Kinh Thiên, Lâm Minh căn bản cũng không
có để ở trong lòng.
Mất đi tàn hồn của Lôi Kinh Thiên duy trì, Huyễn Diệt Mộng Quang cũng không
chịu nổi áp lực của hạt giống Tà Thần nữa, rất nhanh bị hút vào bên trong nước
xoáy Luân Hồi võ ý. Ước chừng canh giờ đi qua, nước xoáy màu đen của Luân Hồi
võ ý chậm rãi tiêu tán, ở phía trên tinh thần chi hải của Lâm Minh xuất hiện
một đầu hung thú màu tím dài có bốn chân, hung thú này thoạt nhìn có chút
giống sư tử, chẳng qua là trên đầu có một sừng hình đinh ốc, cho nó hung lệ
cùng uy thế thêm vài phần.
- Nguyên lai là Tử Lân Lôi Sư.
Hung thú thượng cổ Tử Lân Lôi Sư của Thiên Diễn đại lục, hiện tại đã gần như
diệt tuyệt, một đạo Huyễn Diệt Mộng Quang này sợ là dựng dục trong thức hải Tử
Lân Lôi Sư khi chết đi đã vài ngàn năm mới tạo thành a. Mỗi một đạo Lôi Linh
tạo thành, cũng cực kỳ không dễ, huống chi là một đạo Lôi Linh địa giai thượng
phẩm, loại Lôi Linh này, một đạo thì có thể làm cho tông môn tam phẩm như Thất
Huyền cốc dốc hết tất cả.
- Thương thế toàn bộ khôi phục, Lôi Linh cũng hấp thu, nên đi thanh toán nợ
một chút. Tuy nhiên trước đó, ta nên an bài tốt đường lui cho Thanh Hà cùng
nãi nãi nàng trước.
Lâm Minh thề phải quấy nhiễu bộ lạc Mặc Thương này long trời lở đất, hắn cũng
không muốn liên lụy Thanh Hà.
Đúng lúc này, thanh âm Thanh Hà vang lên:
- Lâm Minh ca ca, ăn cơm.
Vài ngày trước Thanh Hà biết tên của Lâm Minh, liền dùng Lâm Minh ca ca để gọi
Lâm Minh.
Súp thịt dê nóng hầm hập bưng lên, chẳng qua là hành lá đơn giản rắc vào, mùi
thơm xông vào mũi, tay nghề của lão bà bà thật là không tệ.
- Lâm Minh ca ca, thịt dê rau dại này là ta làm, ngươi nếm thử đi.
Thanh Hà giống như hiến vật quý, bưng lên một bàn thịt dê xào rau dại, đầy mặt
khao khát nhìn Lâm Minh.
Những thứ này, Thanh Hà thường xuyên nấu cho Lâm Minh ăn, tựa hồ có thể nghe
được Lâm Minh khích lệ, chính là chuyện nàng vui vẻ nhất.
- Rất thơm.
Lâm Minh cũng không keo kiệt khích lệ Thanh Hà, huống chi tay nghề của Thanh
Hà cũng quả thật không tệ.
Nghe Lâm Minh nói như vậy, Thanh Hà rất vui vẻ nở nụ cười, bưng chén lên, ăn
một miệng cơm lớn, sau khi Lâm Minh dùng Chân Nguyên thạch đổi một chút huyết
thạch, bọn họ rốt cuộc không cần húp cháo.
Lão bà bà thấy một màn như vậy, vẻ mặt hiền lành cũng là nở nụ cười thỏa mãn.
- Lão nãi nãi, ta hỏi một chút, phụ cận có thể có bộ lạc của nhân loại không?
Sau khi Lâm Minh ăn vài miếng cơm, đột nhiên hỏi.
- Có... đại nhân là muốn?
Lâm Minh để bát đũa xuống, nói:
- Nếu như các ngươi đi tới bộ lạc nhân loại thì hẳn là có thân phận bình dân
a?
- Đi bộ lạc nhân loại?
Lão bà bà nhất thời đoán được ý nghĩ của Lâm Minh, sắc mặt có chút trắng bệch:
- Đại nhân, không nên nói lung tung, chúng ta một mình rời khỏi bộ lạc Mặc
Thương, chính là trốn tránh tội, những thứ ma đầu này không biết có cái bí
pháp gì, phàm là trốn chạy, bọn họ cũng có thể bắt trở lại, rồi sau đó rút gân
lột da, làm thành áo cỏ da người, bán trên thị trường, cho người khác nhìn.
Cái gọi là áo cỏ da người, chính là đem lột ra phơi, bên trong nhồi rơm rạ, vá
kín lại, gọi là áo cỏ da người.
Nghe được bốn chữ áo cỏ da người, ánh mắt Lâm Minh trở nên lạnh lẽo, nói:
- Ta không phải là muốn chạy trốn, mà là muốn quấy nhiễu bộ lạc Mặc Thương
tới long trời lở đất, loại địa phương này, đã sớm nên hủy diệt!
- A!
Chiếc đũa trong tay lão bà bà rơi trên mặt đất, nàng trợn to một đôi mắt vẩn
đục, một lúc lâu cũng không có kịp phản ứng Lâm Minh đang nói cái gì.
Mà ở bên cạnh nàng, Tiểu Thanh Hà cũng là che cái miệng nhỏ nhắn, nàng mặc dù
tuổi còn nhỏ, nhưng là biết lời nói Lâm Minh mới vừa nói có ý vị như thế nào.
- Lâm Minh ca ca, ngươi đánh không lại bọn hắn, bọn họ thật lợi hại.
Tiểu Thanh Hà có chút nôn nóng, nàng cho rằng, Lâm Minh chính là lớn hơn mình
năm, sáu tuổi mà thôi, mà những Cự Ma kia có đại lượng cao thủ, có quân đội,
không nói cái khác, chính là chủ nhân Ma Đạt của các nàng, liền có thể một
quyền san bằng một tòa núi nhỏ, Tiểu Thanh Hà cho rằng đây quả thực là lực
lượng của thần.
Lâm Minh thương tiếc sờ sờ đầu nhỏ của Thanh Hà, nói:
- Thanh Hà đừng lo lắng, ta nắm chắc.
- Không được, không được, Lâm Minh ca ca, ngươi sẽ chết, thật đó.
Thanh Hà gấp đến độ muốn khóc, những ngày này, nàng đã bất tri bất giác lệ
thuộc vào Lâm Minh, Lâm Minh tựa như ca ca của nàng, nàng sao có thể nhẫn tâm
nhìn hắn đi chịu chết.
Lâm Minh không biết nói như thế nào, ngay vào lúc này, phía ngoài lều vang lên
một thanh âm thô bạo mà không bình tĩnh.
- 9566, lập tức lăn ra đây, tập hợp, tất cả nô lệ, cũng đi cổ quáng đào Huyết
Sát tinh!
Quáng mạch Huyết Sát tinh của bộ lạc Mặc Thương ở chỗ sâu ngàn trượng dưới
đất, trong hầm cổ quáng nguy hiểm trùng điệp, khai thác Huyết Sát tinh, nhất
định phải võ giả mới được, đây cũng là công việc chủ yếu của võ giả nô lệ
trong bộ lạc.
Lâm Minh bị bắt tới, chính là phải làm công việc trong hầm cổ quáng, chẳng qua
là một nhóm thợ đào mỏ còn không có đi ra ngoài, Lâm Minh liền một mực nghỉ
ngơi trong bộ lạc, hiện tại rốt cuộc đến phiên hắn đi ra ngoài đào quáng.
Nghe được tiếng gào của Cự Ma phía ngoài, khóe miệng Lâm Minh nổi lên nụ cười
lạnh, nói:
- Tới đây.
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận