Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1382 - Chương 1383: Thần Biến (Hạ)



Chương 1382 - Chương 1383: Thần Biến (Hạ)




Lâm Minh cùng Mộ Thiên Tuyết khí huyết chi lực đều tại điên cuồng gia tăng,
bọn hắn thân thể, cũng cỡi theo thai hoán cốt!
- Huyết nhục tinh hoa thật tinh thuần, đối với Luyện Thể Thuật của ta có lợi
thật lớn!
Lâm Minh mừng rỡ trong lòng, khí huyết trong cơ thể không ngừng tăng lên, nếu
như tới gần Lâm Minh thì có thể nghe được âm thanh "Vù vù vù", đây là máu
huyết trong người Lâm Minh đang lưu động như biển cả.
Khí huyết trong người Lâm Minh giống như tuôn ra từ mi tâm, đang muốn trào ra
ngoài.
Giờ khắc này một đạo thần quang từ mi tâm của Lâm Minh bắn ra, bắn thẳng đến
lên bầu trời, ở trên bầu trời giống như có một ngôi sao đang ứng đối.
Ngôi sao này sáng ngời nhưng trong trẻo lạnh lùng, chiếu sáng thân thể Lâm
Minh, bị hào quang chiếu sáng Lâm Minh cảm giác cơ bắp toàn thân như giãn ra,
khí huyết trong người bành trướng, từng đợt từng đợt như thủy triều lưu động.
Nhưng mà loại liên hệ này duy trì mấy hô hấp là biến mất.
Lâm Minh phi thường rõ ràng đây là cảnh giới Đạo Cung Cửu Tinh.
Mấy năm này, Lâm Minh một lần nữa nhìn thấy Đạo Cung Cửu Tinh, tuy vẫn không
thể bước ra bước này, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy Đạo Cung Cửu Tinh đều có thẻ
làm Lâm Minh hiểu ra Đạo Cung Cửu Tinh sâu hơn một tầng.
Đạo Cung Cửu Tinh bị Thiên Đạo áp chế, Lâm Minh cũng không cậy vào có thể đột
phá.
Nhưng mà trước hắn Hỗn Nguyên Thiên tôn đã đánh nát Thiên Đạo quy tắc, trước
một bước bước vào Đạo Cung Cửu Tinh, như vậy có ý nghĩa quy tắc này không phải
không thể đánh phá.
Kể từ đó Lâm Minh có tuyệt đối tin tưởng đột phá Đạo Cung Cửu Tinh chỉ là
chuyện sớm muộn.
- Rầm rầm rầm!
Khí huyết toàn thân tăng lên, cũng làm cho nội thế giới của Lâm Minh rung động
mạnh mẽ.
Biên giới nội thế giới không ngừng bị trùng kích!
Trong sát na năng lượng bị biên giói giam cầm điên cuồng khai phá bức tường hư
không bên ngoài biên giới.
Nội thế giới của Lâm Minh không ngừng tăng vọt.
Mà lúc này thiên địa nguyên khí trong nội thế giới trở nên tường hòa, càng
thêm gần sát với thế giới chính thức.
Năng lượng càng ngày càng mạnh, nguyên khí vô cùng nồng đậm bao phủ Lâm Minh
và nội thế giới.
Chỉ chốc lát sau nguyên khí biến thành mưa!
Mưa nguyên khí rơi xuống đất. Từng hạt giống trong đất gặp mưa thì nảy mầm.
Chúng phát triển thật nhanh, biến thành một cây gốc nhân sâm, tuyết liên, hà
thủ ô, linh chi...
Chỉ mấy hơi là chúng đã phát triển hơn vạn năm.
Nhưng mà còn không phải tới hạn. Lại qua mấy hơi thì chúng dược tính càng tràn
đầy. Sau đó chúng lại diễn biến thành ảo ảnh trẻ em, lại thoát ly bản thể,
chúng không ngừng nô đùa trong mưa nguyên khí.
Những kỳ dược này không do linh dược biến thành, chúng là thiên địa nguyên khí
biến thành.
Nếu như hiện tại mang linh dược trồng trong nội thế giới của Lâm Minh, chúng
sẽ phát triển như thế giới thật, có động vật tiến vào thì chúng có thể hô hấp
và sống.
Biến hóa từ nội thế giới cũng ý nghĩa Lâm Minh rốt cục bước ra một bước mấu
chốt, từ Thần Hải Kỳ bước vào Thần Biến kỳ.
- Thần Biến!
Lâm Minh đột nhiên mở hai mắt ra, một khắc này khí tức của hắn như nước lũ,
bay thẳng lên bầu trời, Hồng Mông chi khí chúng quanh cũng bị giải khai.
Đang bế quan trong Hỗn Nguyên thiên cung, Lâm Minh cảm thấy đây là lần bế quân
dẽ nhất trong đời, khổ tu vài năm tu vị đạt tới Thần Biến kỳ, thực lực này hắn
mới là cường giả chân chính.
- Lâm Minh, chúc mừng ngươi!
Bên cạnh Lâm Minh, Mộ Thiên Tuyết nói ra.
Thần Biến cảnh bình thường trong Thần Vực đã là nhân vật số má, có thể cưỡi
linh hạm tiến hành lữ trình hư không.
Mà Lâm Minh đạt tới Thần Biến, tuyệt đối có thể tung hoành Thần Quân Cảnh.
Thánh Chủ như thế nào, Mộ Thiên Tuyết không dám nói, nhưng tuyệt đối có lực
bảo vệ mình.
Đến tận đây Lâm Minh đã là một nhân vật, trong thế hệ trước Thánh Chủ đã không
được, năm đó Phượng Minh cung cung chủ cũng chỉ là Thánh Chủ cảnh mà thôi.
Thánh Chủ đã có thể khai tông lập phái, trong chủ đại lục của Thần Vực chủ đã
uy chấn một phương.
- Cũng chúc mừng sư tỷ.
Lâm Minh vừa cười vừa nói.
Thiên phú Mộ Thiên Tuyết đã là yêu nghiệt, mấy năm này Mộ Thiên Tuyết trở nên
thâm bất khả trắc, khó có thể đo lường cảnh giới của nàng.
- Xuất quan!
- Tốt.
Ầm ầm!
Hỗn Nguyên chi môn mở ra, Lâm Minh cùng Mộ Thiên Tuyết truyền tống ra khỏi Hỗn
Nguyên thiên cung, mà ở bên ngoài hai lão giả áo xám cùng Hắc Long huyễn hóa
thành hư ảnh Long Tôn đứng chờ.
- Lâm Minh bái kiến tiền bối!
Lâm Minh khom mình hành lễ.
Mà trướcLâm Minh hai lão giả áo xám vội vàng nâng Lâm Minh lên.
- Lâm Minh không nên thi lễ, chúng ta không đảm đương nổi, nếu ngươi muốn
hành lễ thì hành lễ với Long Tôn đại nhân là được, chúng ta nhiều lắm chỉ xem
là sư huynh không nên
thân thôi.
Hai người nhìn qua Lâm Minh cùng Mộ Thiên Tuyết, mặt mũi tràn đầy cảm khái.
Lâm Minh kế thừa y bát của Hỗn Nguyên Thiên tôn, nói rõ đã là thiếu chủ của
Hỗn Nguyên thiên cung còn không đủ.
Địa vị của hai người tự nhiên là dưới Lâm Minh, mà Hắc Long, chính là trưởng
bối của Lâm Minh.
Mấy năm trước Lâm Minh tiến vào Hỗn Nguyên thiên cung thì bọn họ cũng không
ngờ Lâm Minh lại có thể kế thừa truyền thừa của Hỗn Nguyên Thiên tôn hoàn mỹ.
Theo lẽ thường mà nói Hỗn Nguyên Thiên tôn lưu lại truyền thừa quá khó khăn,
trong hạ giới không có người kế thừa, nhưng mà vận mệnh thật ly kỳ, trong vị
diện xa xôi như thế lại có người kế thừa truyền thừa của Hỗn Nguyên Thiên tôn
một cách hoàn mỹ, giống như trong tăm tối đã định trước.
Lâm Minh thi lễ cho Long Tôn.
- Long Tôn đại nhân, vãn bối ở trong Hỗn Nguyên thiên ở trong trạng thái vong
ngã, không phải tuế nguyệt trôi qua, không biết vãn bối tiến vào Hỗn Nguyên
thiên cung bao lâu?
Hắc Long huyễn hóa ra hư ảnh Long Tôn, mỉm cười, nói ra, - Đã là bốn năm lẻ ba
tháng!
- Hơn bốn năm sao...
Lâm Minh cũng âm thầm líu lưỡi, thật sự là tu luyện không tuế nguyệt, ở trong
Hỗn Nguyên thiên hắn cho rằng mình nhập định mới mấy tháng, không ngờ chỉ
nh�định vài lần là qua bốn năm.
- Long Tôn đại nhân, vãn bối có một chuyện muốn hỏi.
- Hỏi đi.
- Vãn bối muốn Hỗn Nguyên Thiên tôn tiền bối rốt cuộc đã tọa hóa hay không,
vãn bối ở trong Hỗn Nguyên thiên cung nhìn thấy một bộ hài cốt, giống như di
cốt của Hỗn Nguyên tiền bối, nhưng có nhiều điểm đáng ngờ, vãn bối không tin
thân thể Hỗn Nguyên tiền bối mới hơn mười vạn năm là mục nát cả.
Nhắc tới kết cục của Hỗn Nguyên Thiên tôn, Long Tôn cũng thở dài nói:
- Hỗn Nguyên sống hay chết ngay cả ta cũng không rõ ràng lắm, năm đó hắn bố
trí tất cả thì dầu hết đèn tắt, cuối cùng hắn đi vào trong nội cung Hỗn Nguyên
thiên cung bế tử quan, cửa ải này chính là một vạn năm, về sau ta biến ảo hư
ảnh tiến vào trong Hỗn Nguyên thiên cung thì nhìn thấy di cốt ở đó, có lẽ Hỗn
Nguyên thật sự là vẫn lạc... Có lẽ có nguyên nhân khác.
- Như vậy...
Lâm Minh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nếu như Hỗn Nguyên Thiên tôn bế
tử quan vượt qua một kiếp, như vậy hắn nên theo Hỗn Nguyên thiên cung đi vào
tron, Long Tôn không có khả năng ở lại đây, chẳng lẽ Hỗn Nguyên Thiên tôn thật
sự là vẫn lạc?
- Long Tôn tiền bối, vãn bối còn muốn hỏi, trước kia Long Tôn tiền bối đã
từng nói qua, trận chiến mươi vạn năm trước cóThánh tộc Bất Hủ Thiên Hoàng
tham gia, như vậy nhân vật tuyệt thế tron Thánh tộc làm sao thông qua Thần Vực
được?
Long Tôn không ngừng thở dài.
- Bức tường ngăn cách các giới với nhau, tu vị càng c càng khó vượt qua,
nhưng mà mọi thứ đều có hạn độ, khi tu vị cao tới trình độ nhất định có thể
giãy dụa khỏi quy tắc trói buộc, cũng tỷ như cường giả Chân Thần, nếu như bọn
họ nguyện ý trả cái giá thảm trọng là có thể xé mở bức tường ngăn cách.
- Bức tường ngăn cách giống như thủy triều, có khi mạnh, có khi yếu, mười vạn
năm một luân hồi, cường giả Chân Thần có thể lựa chọn thời điểm nó yếu và tạm
thời xé mở bức tường, cái giá lớn là tiêu hao máu huyết và thọ nguyên của bản
thân, hơn nữa trong mười vạn năm tu vi sẽ rớt xuống Thiên tôn, năm đó xé mở
bức tường chính là Tạo Hóa Thánh Hoàng của Thánh tộc, hắn xé rách bức tường và
bản thân cũng nhận trọng thương, hôm nay có lẽ vẫn còn đang tĩnh dưỡng.
- Tạo Hóa Thánh Hoàng... Cường giả Chân Thần?
Tâm thần Lâm Minh rung động, đây là lần đầu tiên hắn trừ Phong Thần Thiên tôn
ra biết được cường giả Chân Thần thứ hai.
- Tốt rồi, ngươi đã xem như kế thừa truyền thừa Hỗn Nguyên hoàn mỹ, sứ mạng
của chúng ta đã chấm dứt, chết cũng nhắm mắt.
Long Tôn nói như vậy trong lời nói có ý tiêu điều.
Lâm Minh nghe được tâm thần run lên.
- Tiền bối hoàn toàn không cách nào giãy giụa khỏi khốn long tác sao?
- Giãy giụa không được.
Long Tôn lắc đầu, nói:
- Đừng nói là ta, cho dù là bọn họ cũng không cách nào rời khỏi.
Long Tôn chỉ qua hai lão giả áo xám, - Mươi vạn năm trước chiến đấu đã làm
sinh mệnh của bọn họ bị nguyền rủa, ở trong Vạn Cổ Ma Khanh này còn có cấm chế
của Hỗn Nguyên lưu lại che chở, còn có thể kéo dài tánh mạng, nếu như ra khỏi
Vạn Cổ Ma Khanh, tiếp xúc với dư lực của nguyền rủa sẽ hóa thành máu mà chết.
Lâm Minh nghe được trong lòng đập mạnh, vận mệnh như thế quá thê lương.
- Các vị tiền bối, vãn bối ở chỗ này thề khi ta đột phá Thiên tôn, nhất định
trở lại đây bài trừ toàn bộ phong ấn và nguyền rủa.
Lâm Minh thề sẽ thành tựu Thiên tôn, không có người nào cảm thấy hắn cuồng
vọng, ngược lại là đương nhiên, Long Tôn mỉm cười, nói:
- Tâm ý này chúng ta nhận, nhưng trước khi đi ta có một thứ phi thường trọng
yếu giao cho ngươi, ngươi phải đối đãi với nó thật tốt.
Lâm Minh nói.
- Vãn bối sẽ nghe theo!
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận