Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 722 - Chương 722: Tìm Hiểu Căn Nguyên Hỏa Hệ



Chương 722 - Chương 722: Tìm Hiểu Căn Nguyên Hỏa Hệ




Bởi vì biểu hiện của gã thanh niên trước mi tâm mọc vảy đỏ quá mức tỏa sáng,
thế cho nên trong lúc nhất thời toàn trường trắc nghiệm có hơi tĩnh lặng.
- Ta cũng đến thử một lần tốt lắm!
Theo một thanh âm giòn tan vang lên, một nhân áo đỏ đi đến phía trước Cổ
Phượng di thư. Nàng cũng xuất từ nhóm Thần Vực, diện mạo không tính xinh đẹp,
nhưng cực kỳ thanh tú, nàng bình tĩnh nói với lão nhân áo bào đỏ:
- Hỏa Vũ bộ tộc họ Hỏa ở Thần Vực!
- Tốt! Bắt đầu đi!
Lão nhân áo bào đỏ hướng Cổ Phượng di thư vào nữ nhân áo đỏ.
Trong mắt nữ nhân áo đỏ chợt lóe sáng, ngay sau đó bột phát ra một cỗ chân
nguyên màu đỏ vô cùng nóng bỏng, lập tức trong hai mắt của nàng ảnh ngược ra
lực lượng căn nguyên hỏa cùng với văn lộ trong đó.
Hai hô hấp, lại là hai hô hấp!
Liên tục hai võ giả Thần Vực đều là hai hô hấp liền dung hợp pháp tắc Hỏa hệ,
khiến đám võ giả hạ giới một chút tính khí cũng không có, chênh lệch thật sự
quá rõ ràng.
Nữ nhân áo đỏ này nhìn xem thời gian mấy chục hô hấp, sau đó có từng vòng sáng
màu đỏ bằng cỡ hạt gạo ào ào chui vào cơ thể của nàng.
- Nhập định hai hô hấp, hấp thu chút ít lực lượng căn nguyên Hỏa hệ, phán
định Bính đẳng nhất cấp!
Lão nhân áo bào đỏ vừa lòng nói. Trong trắc nghiệm lần này có hai người có
được lực lĩnh ngộ nhất cấp, đã rất không tệ rồi!
Thần Vực bên kia liên tục tuôn ra hai người nhất cấp, nhóm võ giả hạ giới đều
hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không có người nào lên trắc nghiệm.
Thời điểm này đi lên so sánh thật sự rõ ràng áp lực quá lớn, nếu không có một
thành tích tỏa sáng, ngay cả tư cách làm đá lót đường cho người khác cũng
không có.
Võ giả Thần Vực bên kia đều đã trắc nghiệm xong rồi, bọn họ mặt đầy ý cười
nhìn võ giả hạ giới, còn lại ít ỏi vài võ giả thiên phú chưa có trắc nghiệm
lập tức cảm thấy áp lực thật lớn.
Thời gian tĩnh lặng chừng mấy hô hấp, Lâm Minh đi tới chỗ Cổ Phượng di thư.
- Nặc Ngạn huynh! Lúc này huynh đi lên không thích hợp, áp lực quá lớn...
Hoàng Quyền Danh có lòng tốt nhắc nhở. Hắn cũng không biết trình độ lĩnh ngộ
pháp tắc Hỏa hệ của Lâm Minh là bao nhiêu, nhưng nghĩ là hơn phân nửa cũng
không bằng hai vị yêu nghiệt đến từ Thần Vực kia.
- Không sao đâu!
Lâm Minh ra sân, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt mọi người.
- Hạ giới bên kia lại có một tiểu tử lên rồi! Ha ha... ngay lúc này còn dám
đi lên, có lẽ có chút bản lãnh đấy, làm không tốt là một Ất đẳng cấp hai!
- Cũng có khả năng là Giáp đẳng cấp hai nha! Võ giả hạ giới tuy rằng vô dụng,
tuy nhiên ngẫu nhiên cũng có một hai người coi như không tệ! Nói tới nếu đạt
được Giáp đẳng cấp hai, thì cũng bằng như Hỏa Bình ngươi đấy!
Một võ giả Thần Vực trêu chọc. Hỏa Bình chính là võ giả Thần Vực ra sân đầu
tiên, nhập định ba hô hấp được phán định là Giáp đẳng cấp hai.
- Hừ! Giáp đẳng cấp hai cũng không phải dễ lấy như vậy!
Hỏa Bình bất mãn nói. Có người đặt hắn song song với Lâm Minh đến từ hạ giới,
hắn nghe nói rất không vui.
Đối với những lời bàn tán này, Lâm Minh làm như mắt điếc tai ngơ, hắn đứng ở
phía trước Cổ Phượng di thư, báo tên họ tộc:
- Họ Nặc Ngạn ở Thiên Diễn đại lục, Nặc Ngạn Minh!
- Ừm! Bắt đầu đi!
Lão nhân áo bào đỏ mặt không chút đổi sắc nói, rồi chuyển hướng Cổ Phượng di
thư vào Lâm Minh.
Nhìn thẳng trên họa quyển và thể chữ Cổ Phượng di thư, ngay từ đầu Lâm Minh
còn không cảm thấy gì, nhưng sau khi nhìn kỹ một chút, chỉ cảm thấy trong đó
ẩn chứa vô cùng huyền diệu, cái loại văn lộ kỳ dị cùng với thể chữ rồng bay
phượng múa này dường như suy diễn hình thành căn nguyên đại đạo của vũ trụ sơ
khai! Trong đó ẩn chứa đạo lý quá mức tối nghĩa thâm ảo, vì thế trong lúc nhất
thời Lâm Minh ngẩn ngơ rơi vào trong mơ hồ.
Loại cảm giác này, giống như trong đầu một phàm nhân đột nhiên bị đưa vào vô
số tin tức, làm cho hắn vô cùng đau đầu, ý thức mơ hồ.
Lâm Minh cố cắn đầu lưỡi, Chiến Linh trong tinh thần chi hải chấn động, lúc
này mới giúp Lâm Minh ổn định lại tâm thần.
Một hô hấp, hai hô hấp, ba hô hấp... đến thời điểm hô hấp thứ tư, trong hai
mắt Lâm Minh vẫn như cũ không có ảnh ngược ra pháp tắc đại đạo Hỏa hệ. Điều
này làm cho Hoàng Quyền Danh không kìm được càng lo lắng, qua bốn lần hô hấp
còn không thể dung hợp pháp tắc, vậy hơn phân nửa là Bính đẳng cấp hai rồi!
Thành tích này nếu là thời điểm ngay từ đầu còn không tính là mất mặt, hiện
tại lúc này không
thể không bị người cười nhạo.
Các đệ tử Thần Vực trông thấy một màn như vậy bật cười bàn tán. Hỏa Bình lấy
lại được sắc mặt:
- Chẳng qua cũng thế thôi! Tuy rằng ta không có đạt tới nhất cấp, nhưng Giáp
đẳng cấp hai cũng không phải những võ giả hạ giới này có thể đạt tới!
Lâm Minh vẫn còn đang đắm chìm trong lĩnh ngộ pháp tắc Hỏa hệ, cho tới hô hấp
thứ năm, hô hấp thứ sáu... hô hấp thứ sáu?
Hoàng Quyền Danh ngạc nhiên, hô hấp lần thứ sáu là "phá kỷ lục" rồi, đương
nhiên là "kỷ lục kém cỏi nhất", trước đó không có người nào dùng thời gian
vượt qua năm lần hô hấp.
- Sáu hô hấp, không phải chứ! Sáu hô hấp hơn phân nửa phải xếp ra ngoài tư
cách cấp hai, biến thành cấp ba. Loại thiên phú này sao có thể thông qua tư
cách trắc nghiệm cấp vương?
Một võ giả Thần Vực nói, ngay cả lão nhân áo bào đỏ chủ trì trắc nghiệm cũng
khẽ nhíu mày. Lão cũng hoài nghi Lâm Minh có được tư cách thí luyện cấp vương
hay không.
Chẳng lẽ là huyết mạch loãng, mà sức chiến đấu xuất chúng?
Bảy hô hấp, tám hô hấp, ở trong con ngươi Lâm Minh, thủy chung không thể ảnh
ngược ra lực đạo hỏa và văn lộ trong đó.
Các võ giả tại đây đều lộ vẻ mặt cổ quái, tên này ở đâu toát ra, cái này cũng
quá kém đi! Hắn là tới nơi này tiêu khiển chúng ta hay sao?
Thẳng đến thời gian hô hấp thứ mười, trong con ngươi Lâm Minh, rốt cuộc xuất
hiện từng chút một văn lộ thật nhỏ, ngay lúc mọi người cho rằng cuối cùng Lâm
Minh cũng dung hợp pháp tắc Hỏa hệ, nhưng mà một màn phát sinh kế tiếp, khiến
mọi người không nói được lời nào.
Chút xíu căn nguyên hỏa và văn lộ trong đó chưa kịp mở rộng ra liền đã ẩn nấp,
ngay khoảnh khắc đó biến mất không thấy.
- Này...
Ngay cả Hoàng Quyền Danh đều cảm giác thật khó coi. Dùng thời gian tới mười hô
hấp còn dung hợp pháp tắc thất bại, nói đùa hay sao!
Mười một hô hấp, mười hai hô hấp, trong con ngươi Lâm Minh lại dần dần hiện ra
căn nguyên hỏa cùng với văn lộ thật nhỏ, nhưng mà những văn lộ này chưa kịp
lớn lên lại lần nữa biến mất. Con ngươi của Lâm Minh lại khôi phục một mảng
tối đen.
- Cừ thật, lại thất bại! Trình độ hiểu biết về Hỏa chi ý cảnh của tên này là
mới nhập môn chăng!
Một võ giả Thần Vực không kiên nhẫn nói.
- Hộ pháp đại nhân, tiểu tử này rõ ràng là tới để tiêu khiển chúng ta, không
biết hắn làm thế nào chen vào được? Trình độ hiểu biết về Hỏa chi ý cảnh của
hắn còn không bằng đứa nhỏ mười ba, mười bốn tuổi trong họ tộc chúng!
Lại một võ giả Thần Vực nói.
- Nếu hắn còn không thể dung hợp pháp tắc Hỏa hệ, chẳng lẽ chúng ta cứ nhìn
xem tiếp ư? Cổ Phượng di thư đều là do các đời tộc trưởng của Phượng tộc
thượng cổ ta ghi lại, là bản chép tay quý báu của họ trước khi niết bàn tọa
hóa lưu lại. Bởi vì số lượng có hạn, ngay cả thiên tài trong tộc cũng không
nhất định có cơ hội tìm hiểu, hiện tại để người như vậy đến lãng phí như thế,
thật đúng là phung phí của trời!
Võ giả kia nói nghe cực kỳ chói tai, lão nhân áo bào đỏ sa sầm mặt xuống, thấp
giọng nói:
- Lão phu mới là người chủ trì trắc nghiệm, người khác có tư cách tham gia
thí luyện hay không, đâu tới phiên ngươi bình luận? Trong lúc người trắc
nghiệm tìm hiểu pháp tắc căn nguyên Hỏa hệ, không thể tranh cãi, không thể
quấy rầy! Kẻ vi phạm đuổi ra khỏi Viễn Cổ hoàng thành!
Trong giọng nói của lão nhân áo bào đỏ kèm theo một khí thế vô hình, ép cho võ
giả Thần Vực kia sắc mặt trắng bệch, lập tức không dám nói tiếp nữa.
Kỳ thật, dù bọn họ khắc khẩu kịch liệt như thế, Lâm Minh cũng hoàn toàn không
nghe được, lúc này hắn đã nhập định, phong bế năm giác quan, ngay cả thời gian
trôi qua cũng không cảm nhận được. Dưới phụ trợ của Không Linh võ ý, lĩnh ngộ
pháp tắc căn nguyên Hỏa hệ.
Lâm Minh hiểu biết về Hỏa chi ý cảnh quả thật chỉ có thể tính là cấp nhập môn,
trình độ cũng tương đương với đứa nhỏ mười ba, mười bốn tuổi trong họ tộc Cổ
Phượng. Vì thế ước chừng hắn dùng thời gian mười hô hấp, mới đụng đến một chút
môn đạo, ở trong con ngươi ảnh ngược ra một tia căn nguyên hỏa và văn lộ.
Nhưng mà một tia văn lộ này vừa mới thành hình, đúng là ngay lập tức biến mất
không thấy. Truy tìm nguyên nhân Lâm Minh ngạc nhiên phát hiện, tia đạo với
văn lộ này không ngờ lại bị hạt giống Tà Thần hấp thu sạch!
Sau khi văn lộ bị hấp thu, khắc giấu ở mặt ngoài hạt giống Tà Thần, hình thành
một vòng vật tổ thật nhỏ.
Lâm Minh tuyệt không nghĩ tới lại phát sinh loại biến cố này, hắn tiếp tục tìm
hiểu pháp tắc căn nguyên Hỏa hệ trên Cổ Phượng di thư, mấy hô hấp sau lại ngộ
ra một chút, ở trong con ngươi ảnh ngược ra căn nguyên hỏa cùng với văn lộ,
nhưng cũng trong khoảnh khắc chúng lại bị hạt giống Tà Thần hấp thu.
Cứ lặp đi lặp lại vài lần như thế, văn lộ ngọn lửa khắc giấu ở mặt ngoài hạt
giống Tà Thần càng ngày càng nhiều, càng ngày càng rõ ràng.
Lâm Minh cẩn thận quan sát, phát hiện những văn lộ ngọn lửa này có chỗ tương
tự với Cổ Phượng di thư, nhưng hơi có khác biệt, dường như còn tinh giản huyền
diệu hơn.
Trong lòng Lâm Minh vô cùng kinh ngạc, theo hắn tiếp tục tìm hiểu, hắn mơ hồ
cảm thấy, dường như có cánh cửa huyền ảo thần bí không lường được, cất chứa
lực lượng pháp tắc tối căn nguyên từ từ mở ra ở trước mắt hắn, một khí tức đại
đạo hùng hồn mênh mang ập vào mặt, pháp tắc huyền bí bản chất nhất trong vũ
trụ dường như có thể chạm tay tới!
Hai mươi hô hấp, ba mươi hô hấp... Lâm Minh vẫn đang nhập định, hắn có cảm
giác đây là chính mình khắc lại huyền ảo trong Cổ Phượng di thư lên trên hạt
giống Tà Thần!
Thẳng một mạch tới thời gian nửa nén nhang, Lâm Minh vẫn chưa tỉnh lại. Hiện
tại không riêng gì võ giả Thần Vực, mà ngay cả một số võ giả hạ giới đều có
chút không kiên nhẫn, bọn họ đến Viễn Cổ hoàng thành là để tìm hiểu pháp tắc
hỏa căn nguyên nhất, chứ không phải đến xem người khác tham ngộ Hỏa chi ý cảnh
cấp nhập môn.
Nhưng vì có lão nhân áo bào đỏ ở đây, không có người nào dám hé răng phàn nàn.
Hoàng Quyền Danh luôn luôn nhìn Lâm Minh, miệng đều có chút méo lệch: "Lâm
Minh này rốt cuộc là đang làm gì vậy?".
Thời gian qua nửa nén nhang còn không thể dung hợp lực lượng pháp tắc, đây là
tiết tấu nghịch thiên mà, hắn làm thế nào trà trộn vào Viễn Cổ hoàng thành?
Hoàng Quyền Danh đang miên man suy nghĩ, đúng lúc này, thân mình Lâm Minh đột
nhiên chấn động, ở trong con ngươi hắn không hề có dấu hiệu báo trước ảnh
ngược ngọn lửa cùng với văn lộ vô cùng phức tạp. Những văn lộ này giống như
thiên quỹ không ngừng diễn biến, ẩn chứa huyền bí vô cùng.
Các võ giả trẻ tuổi ít kiến thức còn không có nhìn ra điều kỳ quái gì, nhưng
lão nhân áo bào đỏ chủ trì trắc nghiệm lại là sáng mắt lên, như ngừng lại hô
hấp:
- Đây là...
Lão nhân áo bào đỏ thì thào lầm bầm, mà đúng lúc này, ở chung quanh Lâm Minh,
năng lượng căn nguyên hỏa điên cuồng ngưng tụ, từng vòng sáng màu đỏ bằng cỡ
nắm tay dần trưởng thành lên với tốc độ dùng mắt thường có thể thấy được,
trong đại điện vốn u ám được chiếu rọi sáng trưng!
- Quầng sáng đó là gì vậy?
Võ giả tại đây đều sửng sốt ngẩn người.
- Chẳng lẽ là... lực lượng căn nguyên Hỏa hệ? Nói đùa chăng...
Hỏa Bình trợn tròn mắt! Vừa rồi thanh niên Thần Vực mi tâm mọc vảy đỏ kia,
ngưng tụ lực lượng căn nguyên Hỏa hệ cũng chỉ là lớn bằng cỡ hạt đậu, mà Lâm
Minh lại lớn bằng nắm tay, năng lượng nồng đậm gấp trăm lần!
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận