Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1525 - Chương 1526: Lục Muốn Đột Phá



Chương 1525 - Chương 1526: Lục Muốn Đột Phá




Lâm Minh cũng không có giấu diếm với Tiểu Ma Tiên cái gì, hắn nâng viên châu
và nói:
"- ơ Tiên Nhi, đây là tinh hoa ức năm của Hồng Mông linh châu ngưng tụ mà
thành.
- Hồng Mông linh châu! Thế nhưng mà Hồng Mông linh châu nằm trong tay Tạo Hóa
thánh tử mà?
Tiểu Ma Tiên ăn cả kinh, với tư cách trẻ tuổi kiệt xuất đỉnh cấp của Thần Vực,
đương nhiên nàng biết rõ bảo vật cấp bậc Hồng Mông linh châu có ý vị như thế
nào.- Đúng vậy!
Đạt được trả lời khẳng định của Lâm Minh, Tiểu Ma Tiên kinh ngạc đến ngây
người, hỏi:
- Sao ngươi có được thứ này?
- Là Hỗn Nguyên Thiên Tôn tiền bối truyền cho ta.
Thánh tộc đoạt Hồng Mông linh châu trong tay Hỗn Nguyên Thiên Tôn với cao tầng
Thần Vực mà nói không phải là bí mật gì cả, Tiểu Ma Tiên cũng biết đoạn lịch
sử này, kỳ thật cho dù Lâm Minh không nói Tiểu Ma Tiên qua một lát sẽ đoán ra.
- Hỗn Nguyên Thiên Tôn! Thì ra là thế, động phủ này của nươi cũng là Hỗn
Nguyên Thiên Tôn truyền cho a!
Tiểu Ma Tiên bừng tỉnh đại ngộ, nàng đã biết rõ cơ duyên của Lâm Minh là gì.
Trên nười Lâm Minh có quá nhiều bí mật, trong mắt Tiểu Ma Tiên xem ra, cho dù
đạt được truyền thừa trọn vẹn của Hỗn Nguyên Thiên Tôn thì Lâm Minh cũng khó
bước tới độ cao hiện tại. Hơn nữa Lâm Minh với tư cách võ giả hạ giới, như hắn
làm sao đạt được truyền thừa của Hỗn Nguyên Thiên Tôn là chuyện khó tưởng
tượng nổi.
- Đúng, Hỗn Nguyên tiền bối có đại ân với ta, hắn lưu lại đồ vật đã cứu mạng
của ta vài lần, chỉ đối mặt Thiên Minh Tử, Hỗn Nguyên tiền bối xem như cứu ta
ba lượt.
Lâm Minh tao ngộ Thiên Minh Tử vài lần, thời điểm ở Thiên Diễn đại lục, Lâm
Minh dựa vào Vạn Cổ Ma Khanh giết phân thân của Thiên Minh Tử.
Bây giờ ở trong Táng Thần Lĩnh Lâm Minh lại lợi dụng Hỗn Nguyên Thiên Cung hai
lần tránh thoát đuổi giết của Thiên Minh Tử.
- Tinh hoa Hồng Mông linh châu trong tay của ta là huyết khí do Hồng Mông
linh châu ngưng tụ trong ức năm có được. Không cách nào phân cách, nếu như
trực tiếp nuốt nó vào ta không chịu nổi, chỉ có thể dùng Hỗn Nguyên Thiên Tôn
lưu lại Hồng Mông Thiên Đạo dẫn xuất một bộ phận nguyên khí trong đó, chậm rãi
hấp thu. Hiện tại ta dẫn một bộ phận khí huyết, ta và ngươi cùng hấp thu.
- Ta cũng hấp thu?
Tiểu Ma Tiên sững sờ một chút, tinh hoa Hồng Mông linh châu trân quý vượt xa
thánh dược thần dược gì đó, nếu như có thể hấp thu một chút thì bản thân nàng
cũng có chỗ tốt lớn lao.
- Ân. Vừa rồi tu luyện với ngươi, ta cảm giác ngươi cách Thần Quân cảnh chỉ
còn nửa bước, nếu như ngươi hấp thu tinh hoa Hồng Mông linh châu thì đột phá
Thần Quân không phải không thể.
Đối mặt Thiên Minh Tử. Lâm Minh một người không có phần thắng. Nếu như có thể
tăng thêm Tiểu Ma Tiên, hai người cùng lên thì có chút hy vọng.
Tiểu Ma Tiên cũng tu luyện. Nếu như nàng đột phá Thần Quân cảnh, thực lực
không kém Lâm Minh bao nhiêu.
- Thần Quân cảnh... Ta có lẽ có thể đột phá, nhưng cho dù ta đột phá Thần
Quân cảnh, hơn nữa cộng thêm ngươi chỉ sợ cũng không phải đối thru của Thiên
Minh Tử...
Tiểu Ma Tiên không có chối từ, lúc này nên đồng tâm hiệp lực với Lâm Minh.
- Không sai... Cho nên ta muốn trong thời gian này đột phá lần nữa Lâm Minh
nói chuyện, trong mắt tinh mang bùng lên, Tiểu Ma Tiên nghe xong nội tâm cả
kinh.
- Lại đột phá? Ngươi đột phá thế nào?
Lâm Minh vài ngày trước vừa vặn bước vào Thần Quân sơ kỳ, thời điểm này muốn
đột phá là chuyện không có khả năng.
Nhiều khi một ít thiên tài làm căn cơ vững chắc, cố ý áp chế tu vị không cho
đột phá, loại tình huống này khiến thiên tài ngây ngốc ở cảnh giới đó đủ dài,
tu vị tích lũy đầy đủ mới đột phá tiếp.
Như Lâm Minh vài ngày trước mới đột phá đại cảnh giới, tích lũy đều không có,
nội thế giới trống trơn, dưới tình huống như vậy muốn đột phá tiếp căn bản là
chuyện hoang đường viễn vông.
Lâm Minh nói:
- Hệ thống tụ nguyên ta đúng là không có biện pháp đột phá, nhưng mà hệ thống
luyện thể lại có khả năng, ta có ý định trùng kích Đạo Cung Cửu Tinh. Lâm Minh
nói đến Đạo Cung Cửu Tinh thì dừng một chút, mỗi một chữ đều ẩn chứa quyết tâm
và phách lực.
Đạo Cung Cửu Tinh!
Đây là cảnh giới trong truyền thuyết, bị Thiên Đạo pháp tắc không dung.
Với tư cách là thiên chi kiều nữ của Thần Vực, đương nhiên Tiểu Ma Tiên cũng
hiểu được ý vị trong đó.
- Lâm Minh... Ngươi nói đùa sao... Ngươi muốn đột phá Đạo Cung Cửu Tinh?
Từ ba mươi sáu ức năm trước đại kiếp nạn đến nay, Đạo Cung Cửu Tinh trở thành
gông cùm xiềng xích của võ giả, không cách nào đánh vỡ.
Trong truyền thuyết trăm vạn năm trước Hỗn Nguyên Thiên Tôn đột phá gông cùm
xiềng xích này, trở thành người đầu tiên sau đại kiếp nạn thành tXСXCung Cửu
Tinh!
Nhưng mà Hỗn Nguyên Thiên Tôn có thành tựu như vậy đầu tiên là do thiên phú
tuyệt đỉnh, thứ hai là hắn cậy vào Hồng Mông linh châu!
Đây là bảo vật luyện thể đốt nhất của Tam Thập Tam Thiên, bản thân của nó đã
siêu thoát quy tắc Thiên Đạo, Hỗn Nguyên Thiên Tôn có thiên phú lại có bảo vật
nghịch thiên, đánh vỡ Thiên Đạo quy tắc thành tựu Đạo Cung Cửu Tinh cũng khiếp
người ta tiếp nhận.
Mà Lâm Minh hắn không có Hồng Mông linh châu!
Cho dù Lâm Minh nhiều lần sáng tạo kỳ tích, Tiểu Ma Tiên tạm thời tin tưởng
hắn một ngày có thể đột phá Đạo Cung Cửu Tinh, nhưng mà đó là thời điểm cơ
duyên tuyệt thế, có nhiều nhân tố trùng hợp tăng thêm số mệnh gia thân mới có
khả năng thành công.
Cũng không phải giống như bây giờ, Lâm Minh nói muốn đột phá Đạo Cung Cửu Tinh
là có thể đột phá!
- Lâm Minh, ngươi biết ngươi nói gì chứ, Đạo Cung Cửu Tinh là thần thoại, nếu
ngươi có Hồng Mông linh châu có lẽ còn có hy vọng, thế nhưng mà ngươi bây giờ
chỉ có tinh hoa của Hồng Mông linh châu.
Mặc dù từ trước tới giờ nàng tin tưởng Lâm Minh, nhưng mà Tiểu Ma Tiên lúc này
không xem trọng Lâm Minh.
Lâm Minh trầm giọng nói:
- Ta từ khi đạp vào võ đạo đã tu luyện pháp thể song tu, đương nhiên biết rõ
Đạo Cung Cửu Tinh ý vị như thế nào, phải nói ta còn hiểu độ khó của nó hơn bất
cứ ai khác.
Lâm Minh nói một câu làm cho Tiểu Ma Tiên không phản đối, xác thực, Lâm Minh
đã sớm tu luyện tới bát môn độn giáp cực hạn, luận lý giả
i Đạo Cung Cửu Tinh thì Thiên Tôn còn không bằng hắn, hắn dám nói ra đột phá
Đạo Cung Cửu Tinh thì chắc chắn đã trải qua nghĩ sâu tính kỹ.
- Ngươi thực có nắm chắc?
Tiểu Ma Tiên vẫn có cảm giác không tin.
- Không có...
Lâm Minh lắc đầu, nói:
- Nhưng mà hiện tại không có lựa chọn nào khác, ta đại khái chỉ có một thành
nắm chắc.
- Một thành...
Tiểu Ma Tiên nghe vậy trong nội tâm trầm xuống, mặc dù nói Lâm Minh dám nói
mình có một thành nắm chắc đột phá Đạo Cung Cửu Tinh đã là kinh thế hãi tục,
nhưng mà trong tình huống sống chết trước mắt thế này chỉ có một thành nắm
chắc đột phá là quá thấp.
- Nếu ngươi không đột phá Đạo Cung Cửu Tinh, chúng ta không có sinh lộ sao?
Tiểu Ma Tiên có chút trầm mặc, hỏi thêm.
Lâm Minh lắc đầu, nói:
- Ta không nghĩ ra khả năng còn sống, Thiên Minh Tử quá âm hiểm, hắn dùng
chiêu chim sẻ nắp đằng sau làm ta bất ngờ, tuy sau đó ta làm hắn bị thương,
nhưng bản thân cũng trả giá quá nhiều, nếu như ta chuẩn bị chu toàn thì không
tới mức có kết quả như vậy, hiện tại trong phần mộ Bạch Khởi, nếu như ta không
đoán sai chỉ cân Thiên Minh Tử phá thiết giáp âm binh đại trận, hắn sẽ phong
ấn Hỗn Nguyên Thiên Cung, thậm chí phong ấn cả vết nứt không gian, hắn bố trí
đại trận xuống và triệt để ngăn cản khả năng chay trốn của chúng ta, sau đó
hắn ở trong này từ từ luyện hóa chúng ta.
Dùng phong cách hành sự của Thiên Minh Tử, Lâm Minh sẽ không trông cậy vào
việc hắn xuất hiện sơ hở khiến hắn lợi dụng được.
Tiểu Ma Tiên nghe xong hít sâu một hơi, đột nhiên khẽ cười một tiếng, nói ra:
- Nói như vậy chúng ta lần này là cửu tử nhất sinh chân chính...
Nếu như nói không cách nào đột phá Đạo Cung Cửu Tinh, bọn họ chỉ có thể chờ
chết, như vậy tỷ lệ tử vong của bọn họ là chín thành.
Lâm Minh lắc đầu: - Có lẽ không tới chín thành, bởi vì cho dù đột phá Đạo Cung
Cửu Tinh ta cũng không biết lực lượng đạt tới mức nào, có thể chiến đấu với
Thiên Minh Tử hay không còn khó nói.
Thiên Minh Tử vốn là Đại Giới Giới Vương đỉnh cấp, cho dù hắn nỏ mạnh hết đà
cũng có chuẩn bị ở đằng sau.
Nghe Lâm Minh nói vậy, trong lòng Tiểu Ma Tiên xuất hiện cảm giác không biết.
Trừ e ngại khả năng sắp tử vong ra, trong nội tâm nàng dường như còn có ý niệm
khác.
Nàng nhìn qua Lâm Minh rất lâu, đột nhiên nhỏ giọng nói ra:
- Chết cùng ta ngươi có hối hận không?
- Hối hận?
Lâm Minh khẽ giật mình, có chút kỳ quái vi sao Tiểu Ma Tiên đột nhiên hỏi vấn
đề như vậy, nếu quả thật phải chết, hối hận có thể làm gì.
- Ta đang hỏi ngươi có hối hận vì đi vào Tu La Lộ, hối hận đi đại hoang, hối
hận cứu ta và cùng ta đi vào Uổng Tử Cốc, lại bị nhốt chín năm trong Uổng Tử
Cốc, sau khi đi ra còn phải táng thân trong tuyệt địa này...
Tiểu Ma Tiên nói lời này câu dẫn một ít nhớ lại trong lòng Lâm Minh, bị nhốt
trong Uổng Tử Cốc chín năm, lại nói là nhẹ nhõm, kỳ thật chín năm là ba ngàn
ba trăm ngày cả ngày lẫn đêm, hồi tưởng lại một màn này trong lòng Lâm Minh in
dấu thật sâu.
Hắn khẽ thở dài một hơi, nói ra:
Nếu quả thật chết ở chỗ này, ta tự nhiên sẽ không cam lòng, nhưng mà trên đời
này không bao giờ có bán thuốc hối hận, ta đã lựa chọn như vậy thì chỉ có thể
đối mặt, không có hối hận và sẽ không hối hận, hối hận có thể làm gì?
Nghe Lâm Minh nói thế Tiểu Ma Tiên nhíu mày, dường như không thích nghe Lâm
Minh trả lời như thế.
- Ý của ngươi là hối hận hay không hối hận cũng chẳng thay đổi được gì...
Đúng không? "
Tiểu Ma Tiên rất xoắn xuýt ý nghĩa của câu trả lời, chuyện này làm cho Lâm
Minh không biết trả lời như thế nào, kỳ thật hắn ẩn ẩn hiểu tâm tư của Tiểu Ma
Tiên nhưng mà hắn thấy hiện tại không phải lúc.
- Thời điểm này ngươi xoắn xuýt chuyện này để làm gì, chúng ta nắm chắc thời
gian hấp thu tinh hoa Hồng Mông linh châu đi, cố gắng đột phá mới là chính
đạo.
Tiểu Ma Tiên nhìn chằm chằm vào Lâm Minh, sắc mặt khó coi nói ra:
- So sánh tốc độ thời gian năm trăm lần, nói vài lời cũng có thể chậm bao
nhiêu, ta sợ hiện tại không nói, về sau không có cơ hội...
Nói đến đây giọng của Tiểu Ma Tiên trở nên bi thiết.
Lâm Minh nghe xong trong lòng mềm nhũn, nói:
- Vậy ngươi còn có lời gì muốn nói, nói hết đi!
- Ta còn có vấn đề, ta rất sớm đã muốn hỏi ngươi...
Tiểu Ma Tiên bờ môi run lên, sâu kín nhìn qua Lâm Minh, trầm mặc thật lâu,
nàng mới quyết tâm và nói ra:
- Nếu có một ngày, ngươi và ta là cừu địch, ngươi sẽ giết ta không?
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận