Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1988 - Chương 1988: Thủ Xảo. (1)



Chương 1988 - Chương 1988: Thủ Xảo. (1)




Hắn đây là đang cố ý lịch luyện Vô Yên, đem hung cầm cách ly ra là vì tránh
khỏi cho Vô Yên ở trong cùng một thời gian nhận quá nhiều công kích mà phát
sinh hung hiểm.
- Sát sát sát!
Thần quang bắn tứ phía, Vô Yên thi triển thần thông cường hãn, tonaf thân thần
lực dũng động, hai bàn tay mảnh khảnh phát ra quang mang chói mắt.
Bàn tay này của nàng hàm chứa lực lượng không thể tưởng tượng, phảng phất là
vũ khí sắc bén nhất thế gian, một chưởng cắt xuống, tảng lớn hư không giống
như giấy vụn bị cắt rời, bầu trời u ám bị đánh ra từng khối trống rỗng.
Từng đầu âm ảnh cầm điều cường thế vô cùng bị nhục chưởng của Vô Yên lướt qua
thân thể, liên tục vỡ vụn thành vô số phù văn!
Thiên Tôn của Thần tộc cũng không xuất thủ, chỉ là tùy ý để cho Vô Yên trình
diễn võ đạo hoa lệ, công kích của nàng giống như nghệ thuật, khó có thể tưởng
tượng được trong thân thể nhỏ yếu yểu điệu kia lại ẩn chứa lực lượng cường đại
như thế.
- Răng rắc!
Liên tiếp ba đầu hung cầm bị cắt ra, trong con mắt của Vô Yên bắn ra phù văn
lục tinh mang, giống như vô số sơn nhạc hạ xuống, tất cả uy hiếp đều bị nàng
hoàn toàn trấn áp, nổ nát.
Cả quá trình Lâm Minh đều đứng ở một bên quan sát, trong lòng hắn nghiên cứu
những phù văn pháp tắc cấu thành hung cầm, đồng thời cũng đánh giá thực lực
của Vô Yên.
Vô Yên quả thật có tư bản trùng kích Chân Thần.
Xích!
Theo một tiếng vang nhỏ, một con âm ảnh cầm điểu cuối cùng bị triệt để oanh
thành phù văn, Vô Yên thu công, nhẹ hít một hơi, thần thái hưng phấn như cũ.
Nàng từ trong chiến trường đi xuống, thời điểm đi ngang qua Lâm Minh liền nhìn
hắn một cái.
Một đạo thanh âm dễ nghe ở ngay sau đó bay vào trong tai của Lâm Minh.
- Tu La cấm địa này là chỗ lịch lãm, ngươi chỉ là nhìn lại không ra tay sao?
Vậy ngươi không phải là đến vô ích rồi chứ?
Ngữ khí của Vô Yên đạm mạc, Lâm Minh nhếch môi mỉm cười, nói:
- Cũng tốt, lúc trước nhìn Vô Yên cô nương chiến đấu với hung cầm, bản thân
ta là thôi diễn ra một chút phương pháp chiến đấu.
Lời của Lâm Minh để cho rất nhiều Thiên Tôn hơi hơi kinh ngạc trong lòng.
Bản thân Vô Yên cũng là sửng sốt một chút, bình tĩnh mà xem xét, tu vi của Lâm
Minh là có chút thấp, chiến đấu với những hung cầm này sợ rằng có chút miễn
cưỡng.
Vô Yên vốn chỉ là châm chọc Lâm Minh một chút, không nghĩ tứi Lâm Minh thật
đáp lại, để hắn chiến đấu với hung cầm vốn là không công bằng.
- Không nên cậy mạnh, lát nữa tránh cho chính mình bị thương.
Vô Yên nói một câu nhàn nhạt, nhìn như giễu cợt, thật ra thì không có ác ý.
Lâm Minh nhếch miệng mỉm cười, trong tay của hắn đùa nghịch một tấm phù chỉ,
đem những phù văn mà sau khi những hung cầm này phá toái đều góp nhặt.
Nói cho cùng những hung cầm này đều là năng lượng của Tu La cấm địa, trận pháp
tràn ra tự phát diễn biến mà thành, không đủ gây sợ.
Mọi người tiếp tục đi tới, rất nhiều người mong đợi biểu hiện của Lâm Minh.
Tinh thần của Đế Vô Ngân thủy chung tập trung vào Lâm Minh, chiếu cố Lâm Minh
là nhiệm vụ mà lão Thần Hoàng giao cho hắn, dù sao trong những người này, thực
lực của Lâm Minh yếu nhất, mà Tu La cấm địa chắc chắn sẽ có hung hiểm, Lâm
Minh là người có thể chữa trị Thần minh pháp chỉ, Đế Vô Ngân cũng không dám để
cho hắn có một chút nào ngoài ý muốn.
Sau khi mọi người đi ra mấy dặm, nguy hiểm lần nữa xuất hiện.
Lần này không còn là hung cầm, mà là một đầu Ma Lang khổng lồ, chỉ nhìn một
cách đơn thuần về khí thế của Ma Lang này, so với hung cầm trước đó chỉ có hơn
chứ không kém.
Hai mắt màu đỏ tươi của nó nhìn chằm chằm về phía đám người Lâm Minh, sát cơ
bốn phía.
- Cẩn thận!
Đế Vô Ngân phát ra cảnh báo, vốn là đối phó với đầu Ma Lang này, dựa theo ước
định hẳn là Lâm Minh xuất thủ, nhưng mà hắn cảm giác Lâm Minh rất khó ứng phó
được, lên tiếng nhắc nhở.
- Hống!
Ma Lang điên cuồng gào thét một tiếng, y hết tia chớp xông lên.
Ở một sát na này con ngươi của Chiến Hoàng cùng Vô Yên hơi hơi co lại, nhìn
chằm chằm vào Lâm Minh!
Bình tâm mà nói, lấy uy thế của đầu Ma Lang này cũng không phải là thiên tài
Thánh Chủ kỳ có khả năng đối phó được, Vô Yên tự nhận thời điểm chính mình ở
đồng cảnh giới với Lâm Minh cũng không phải là đối thủ của đầu Ma Lang này.
Đây tuyệt đối là chênh lệch do lực lượng mang đến.
Nếu như Lâm Minh không ra tay cũng là hợp tình hợp lý.
Vô Yên đã chuẩn bị động thủ, mà tốc độ của Ma Lang quá nhanh, ở một sát na nó
xông tới, Lâm Minh đã tiến lên trước một bước, đứng ở phía trước nhất của đội
ngũ.
- Lâm Minh!
Toàn thân năng lượng của Đế Vô Ngân bộc phát, đã chuẩn bị ở sát na Lâm Minh
không địch lại thì cứu hắn.
Mà liền ở trong nháy mắt cực ngắn này, Lâm Minh đột nhiên đánh ra một chưởng,
hướng về phía cái trán của Ma Lang vỗ xuống.
- Cái gì?
Mọi người đều sợ ngây người, Lâm Minh thậm chí ngay cả vũ khí cũng không lấy
ra, trực tiếp dùng nhục chưởng ngạnh kháng Ma Lang!
Phải biết rằng coi như là Vô Yên, nàng dùng nhục chưởng công kích cũng rất ít
khi chính diện va chạm với ma thú, mà chọn dùng công kích từ mặt ngoài.
Mà liền ở trong nháy mắt Đế Vô Ngân phát hiện trong tay Lâm Minh đã xuất hiện
một đạo kim sắc quang mang nhàn nhạt.
Là quang mang pháp tắc?
- Đang!
Trong lúc nhất thời giống như chung đỉnh nổ vang, ở trên lòng bàn tay của Lâm
Minh, đại lượng kim mang cùng vô số năng lượng pháp tắc bộc phát ra, tạo thành
một mảnh phù văn chi tường chi chít giống như kinh văn chắn ở giữa mình cùng
Ma Lang!
- Ầm!
Ma Lang rắn chắc đụng vào trên đạo hoàng kim tường bích do kinh văn tạo thành
này, kêu lên thảm thiết không dứt!
- Thần minh pháp chỉ?
Đám người Đế Vô Ngân, Chiến Hoàng, Vô Yên toàn bộ ngây ngẩn cả người, nguyên
lai trên tay Lâm Minh nắm một tấm phù chỉ.
Tấm phù chỉ này ở trong nháy mắt Lâm Minh đánh ra một chưởng liền phá toái,
tạo thành hoàng kim chân ngôn tường bích ngăn cản Ma Lang.
- Phù chỉ này... Là tấm mới vừa rồi ở trên tay Lâm Minh!
Đế Vô Ngân nhìn thấy rõ ràng, thời điểm mới vừa rồi Vô Yên đánh chết đại lượng
hung cầm, những người khác đều đang vây xem, Lâm Minh cũng không ngoại lệ, chỉ
là hắn cầm trên tay một tấm phù chỉ, đem phù văn khi hung cầm phá toái đều góp
nhặt vào, lúc bắt đầu bọn họ đều không để ý, chỉ cho là Lâm Minh thu thập
những phù văn kia để trở về nghiên cứu, không nghĩ tới thế nhưng vẻn vẹn ở sau
thời gian một nén hương, phù văn trong tay Lâm Minh liền có thể phát huy ra uy
lực đáng sợ như thế!
Ma Lang đụng vào phía trên hoàng kim chân ngôn tường bích bị trọng thương,
trong lúc nhất thời không đi đến, mà lúc này Lâm Minh nhanh tay nhanh mắt tiến
lên trước mấy bước, phù văn pháp tắc trong tay lóe lên, liên tục đánh lên trên
người Ma Lang.
Mỗi một lần hắn công kích đều đánh vào điểm có pháp tắc yếu nhất trên người Ma
Lang!
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận