Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1694 - Chương 1695: Hắc Sắc Tu La. (2)



Chương 1694 - Chương 1695: Hắc Sắc Tu La. (2)




Chiến thần màu xám đen cưỡi cự long, toàn thân quấn đầy xiềng xích, cầm long
thương trong tay, không ai bì nổi!
Thời điểm này cánh cửa mở rộng ra! Sau đó khí tức đại đạo ập vào mặt.
Một sát na kia thần sắc của Lâm Minh khẩn trương, cổ đại lục biến mất, Lâm
Minh tiến vào một khu vực bao la bát ngát, ở cuối mãnh đất có một ác ma tay
cầm long thương màu đen, toàn thân của hắn mặc áo giáp đỏ xám, áo giáp này
cũng có nhiều dây xích quấn quanh, đầu tóc đỏ tươi như máu, dưới chân cưỡi cự
long màu đen.
Người này giống phù điêu trên cánh cửa như đúc!
Không biết như thế nào, trong đầu Lâm Minh lại ra hai chữ -- Tu La!
Chiến thần trước mặt này tên là Tu La!
Đây chính là địch nhân cuối cùng trong pháp tắc chi môn sao?
Lâm Minh cầm trường thương trong tay, đứng thẳng bất động tại chỗ, trong lúc
nhất thời hắn cảm thấy áp lực khủng bố ập tới!
Giống như vị hắc sắc Tu La này còn khủng bố hơn cả Thiên Tôn, hắn chỉ đứng ở
cuối hoang thổ, chỉ khí tức của hắn còn khiến Lâm Minh cảm thấy khó có thể hô
hấp.
Địch nhân như vậy, hắn làm sao chiến thắng đây?
Lâm Minh nắm chặt trường thương, sau lưng đổ mồ hôi như thác nước.
Hắn không e ngại bất cứ khiêu chiến nào, nhưng mà tu vị của hắn dù sao cũng có
hạn, cũng không phải là vô địch, nếu như đối mặt đối thủ hơi mạnh hơn mình,
Lâm Minh còn có thể bằng vào ý chí, kỹ xảo cùng sức chịu đựng thủ thắng, nhưng
mà đối mặt với cường giả tuyệt đối, Lâm Minh lại bất lực, lúc này Lâm Minh mà
đánh với hắc sắc Tu La, không khác lấy trứng chọi đá!
Thời điểm này hắc sắc Tu La động nhảy ra khỏi lưng cự long.
Rống!
Sau khi hắc sắc Tu La rơi xuống đất, cự long sau lưng gào thét kinh thiên động
địa, đại địa run rẩy, nham thạch rạn nứt, sóng xung kích khủng bố thổi tóc dài
Lâm Minh bay lên, hắn dùng trường thương chống đỡ, không cho mình lui bước
nào, nhưng mà khí huyết toàn thân của hắn lại đang cuồn cuộn, giống như bị
trọng thương.
Chỉ tiếng gào thét đã có uy lực như vậy, cũng không phải hư ảnh thần thú đạt
tới, chỉ sợ con cự long kia chính là thần thú chân chính.
- Thần thú...
Ánh mắt Lâm Minh ngưng trọng, tiếng gào thét so với lúc Lâm Minh vừa vào cầm
khu ngàn dặm của Vạn Cổ Ma Khanh, gặp được Hắc Long gào thét cũng là như vậy!
Trường thương giơ lên, Lâm Minh ngưng tụ tâm thần, nếu như một trận chiến này
không thể tránh né, vậy hắn cũng không cần phải e sợ làm gì.
Tạch... ! Tạch... ! Tạch... !
Hắc sắc Tu La đi lên phía trước từng bước, áo giáp toàn thân va chạm, phát ra
tiếng vang nặng nề, sau lưng hắn ngưng tụ khe nứt khổng lồ, khi nứt này giống
như ổ quay màu đen, trên ổ quay này ngưng tụ không biết bao nhiêu hư ảnh ác
ma, những ác ma này không ngừng thống khổ giãy dụa.
Vạn Ma Sinh Tử Luân!
Lâm Minh nhìn ra khe hở này chính là Tu La Thiên Thư Vạn Ma Sinh Tử Luân!
Lâm Minh thi triển Vạn Ma Sinh Tử Luân chỉ duy trì trong nháy mắt, mà hắc sắc
Tu La lại ngưng tụ Vạn Ma Sinh Tử Luân sau lưng của mình, trở thành một loại
thủ đoạn gia trì của Lâm Minh.
Từ vị trí Lâm Minh đứng, cuối hoang thổ còn cách trăm dặm, mà hắc sắc Tu La
chỉ đi vài bước đã vượt qua khoảng cách trăm dặm, đứng trước mặt Lâm Minh.
Trong nội tâm Lâm Minh cảnh giac tới mức tận cùng, mà đúng lúc này hắc sắc Tu
La mở miệng, đây là lần đầu tiên Lâm Minh tiến vào thí luyện cuối cùng, lần
đầu tiên nghe được địch nhân trong thí luyện mở miệng nói chuyện!
Âm thanh của hắc sắc Tu La thương cổ trầm trọng, giống như kim loại va chạm.-
Sống quá ba chiêu của ta, cho ngươi thông qua pháp tắc chi môn.
Ba chiêu!
Đồng tử Lâm Minh co rụt lại.
Không phải chiến thắng hắc sắc Tu La, chỉ sống quá ba chiêu, kể từ đó hắn còn
có hy vọng!
- Ba canh giờ! Ta cho ba canh giờ nghỉ ngơi, điều chỉnh trạng thái. Rồi sau
đó ta sẽ ra tay, mỗi một chiêu ta cũng cho ngươi nghỉ ngơi ba canh giờ, nếu
như tiếp không được thì ngươi phải chết.
- Nếu như không có lòng tin, ngươi có thể lựa chọn buông tha giữa đường, thậm
chí hiện tại có thể buông tha! Buông tha thì ngươi cũng thông qua pháp tắc chi
môn.
Giọng của hắc sắc Tu La chậm chạp, Lâm Minh nghe được trong nội tâm khẽ động.
Cái gọi là buông tha chính là không hoàn thành hoàn mỹ, Lâm Minh đã lựa chọn
độ khó cấp Tu La, tự nhiên sẽ thông qua hoàn mỹ mới được.
Nếu không hắn dứt khoát lựa chọn độ khó Thiên cấp còn hơn.
Lâm Minh không nói gì thêm, chỉ nắm chặc trường trong mắt của hắn chiến ý đã
cho thấy thái độ của h
ắn, hắn đương nhiên sẽ không buông tha.
- Tốt!
Hắc sắc Tu La nói chuyện lạnh như băng, không mang theo chút cảm tình nào.
- Nếu ngươi có thể vượt qua ba chiêu, ta sẽ ban cho ngươi một vật, nó cũng là
ban thưởng một trong những thứ trân quý nhất thí luyện cuối cùng của Tu La Lộ.
- Ban thưởng trân quý nhất?
Trong nội tâm Lâm Minh khẽ động, hắn sớm đã biết rõ, pháp tắc chi môn bất cứ
độ khó nào cũng có ban thưởng tương ứng.
Mà hoàn mỹ thông qua, bộ phận thông qua cùng miễn cưỡng thông qua cũng có ban
thưởng khác nhau.
Như Thần Hư tam thái tử có thể bảo chứng thông qua hoàn mỹ, chỉ có thể lựa
chọn độ khó thứ hai.
Mình lựa chọn là độ khó Tu La cả tỷ năm qua không ai dám vào, hắn đã sớm chờ
mong thông qua hoàn mỹ sẽ có được thứ gì.
Mà bây giờ nghe hắc sắc Tu La nói, lại là một trong những ban thưởng trân quý
nhất trong thí luyện cuối cùng của Tu La Lộ, điều này càng làm cho Lâm Minh
chờ mong! Thí luyện cuối cùng Tu La Lộ chính là chủ nhân Tu La Lộ lưu lại, chủ
nhân Tu La Lộ lưu lại thứ đồ vật, kỳ trân quý trình độ có thể nghĩ!
So ra mà nói, Lâm Minh trước đó ăn nhiều thiên tài địa bảo cũng không xem là
gì.
Lâm Minh không có đi hỏi thăm hắc sắc Tu La ban thưởng rốt cuộc là cái gì, hắn
cắm trướng thương trên mặt đất, sau đó ngồi xuống điều tức.
Giờ này khắc này trong người Lâm Minh đầy năng lượng hỗn loạn, hắn nhất định
phải luyện hóa những năng lượng này, kể từ đó hắn có thể điều chỉnh trạng thái
tới mức tốt nhất, thừa nhận công kích của hắc sắc Tu La!
Thời gian chính là tánh mạng, ba canh giờ này với Lâm Minh mà nói rất trân
quý.
Mà Lâm Minh hiện tại thân thể có tình huống rất không xong, trước kia chiến
đấu liên tục cho nên tổn thương chồng tổn thương, khí huyết chi lực, chân
nguyên thiếu hụt rất nhiều.
Hết lần này tới lần khác lại chiến đấu không ngừng, Lâm Minh căn bản không có
thời gian nghỉ ngơi, cho nên hắn chỉ có thể lấy chiến tranh nuôi chiến tranh,
dùng những những thiên tài địa bảo kia bổ sung năng lượng cho mình.
NHưng mà thiên tài địa bảo dễ luyện hóa như vậy sao?
Lâm Minh không có thời gian luyện hóa, hắn có thể hấp thu thêm năng lượng
nhưng mà khí tức cực kỳ hỗn loạn!
Hôm nay cho Lâm Minh thời gian ba canh giờ ngắn ngủi luyện hóa năng lượng hỗn
tạp trong người, bổ sung khí huyết và chân nguyên, đồng thời còn vận công chữa
thương, đây cơ hồ là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Nếu như để võ giả bình thường làm, chớ nói ba canh giờ, ba ngày ba đêm còn
không làm được.
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận