Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1185 - Chương 1184: Ai Cho Các Ngươi Lòng Can Đảm



Chương 1185 - Chương 1184: Ai Cho Các Ngươi Lòng Can Đảm




Làm sao? Hỏa huynh, xếp hạng của Lâm hiền điệt rốt cục có động tĩnh rồi hả?
Một lão già mặc áo dài màu xanh, để chòm râu thật dài, trên đầu mọc một đôi
sừng rồng cười tủm tỉm nói. Hắn là trưởng lão đến từ Long tộc thượng cổ, Hỏa
Liệt Thạch đặt cho hắn một cái ngoại hiệu, gọi là Tiếu Diện Long (Rồng mặt
cười).
4 gia tộc Thần thú tuy rằng cùng tiến cùng lùi, liên hợp lại so với Thánh địa
Giới Vương còn vượt hơn một bậc. Nhưng là giữa bốn gia tộc vẫn có cạnh tranh
rất kịch liệt. Đều hy vọng tộc mình có thể vượt qua ba tộc khác. Nhưng mà trên
thực tế nhiều năm qua như vậy đến nay, mỗi lần bốn tộc phân cao thấp, chiếm
thượng phong trên cơ bản là Long tộc thượng cổ.
Lúc trước Hỏa Liệt Thạch nhìn thấy Lâm Minh cũng tham gia Thần Vực đệ nhất hội
võ, cộng thêm Tiêu Bình và Nhan Nguyệt Nhi, lão lập tức cảm giác được thời
điểm Phượng tộc thượng cổ nở mày nở mặt đã đến. Bắt đầu thật là trâu bò nói
khoác lên tận trời trước mặt Tiếu Diện Long.
Kết quả về sau, không có về sau... Hỏa Liệt Thạch hoàn toàn tắt lửa, mà Tiếu
Diện Long này là cười vui vẻ nhất. Hiện tại hắn thò tới xem thành tích của Lâm
Minh, tự nhiên có ý tứ chế nhạo.
Hắn cũng đoán được Lâm Minh là bởi vì nguyên nhân nào đó mà ngay từ đầu không
ra tay, nhưng thành tích kém chính là kém. Hơn nữa, ngươi ngay từ đầu bị bỏ
xa, về sau so với người khác sẽ luôn thiếu một chút. Nếu muốn đuổi theo sẽ
phải trả giá cố gắng, xếp hạng tự nhiên sẽ thấp hơn chút, rất khó qua được
Long Nhất của Long tộc thượng cổ bọn họ. (Sau khi Long Nhất chết, Long Nhị
đứng kế trên Bảng Thần Mệnh tiến lên, tự động thay thế bổ sung thành Long
Nhất).
Hiện tại thành tích của bốn tộc lấy Long Nhất là cao nhất, Xích Quang giới xếp
hạng thứ 72. Nhan Nguyệt Nhi kế tiếp, Xích Quang giới xếp hạng 97.
Hỏa Liệt Thạch trực tiếp thu hồi ngọc giản Thần Mộng, không cho Tiếu Diện Long
xem mà là hầm hừ nói:
- Thành tích của Lâm Minh chỉ là vừa mới khởi bước thôi, ngươi vội cái gì.
- Ha ha, không vội. Lúc này còn thời gian hơn nửa tháng, Lâm hiền điệt thật
đúng là có thể Lã Vọng buông cần, thật sự là tâm tí tốt. Tuy nhiên, với thiên
phú của Lâm hiền điệt, bất kể kém như thế nào vòng thứ nhất đều có thể thuận
lợi thông qua. Chỉ là so với Long Nhất còn kém xa!
Tiếu Diện Long cười rất bỉ ổi. Lúc trước Hỏa Liệt Thạch nhưng thả ra lời nói
Lâm Minh quét ngang Long Nhất như đùa, hiện tại hắn đương nhiên muốn trả lại.
Hắn chậm rì rì từ trong Tu Di Giới lấy ra một khối ngọc giản Thần Mộng, phớt
lờ ánh mắt âm trầm của Hỏa Liệt Thạch, bắt đầu tra thành tích của Lâm Minh...*
** Thần Mộng giới.
Vút!
Một vệt cầu vồng xẹt qua rừng rậm, lại là một con ác mộng thú bị Lâm Minh cắt
rơi đầu.
- Giết mấy chục con rồi, giá trị công huân hơi ít. Đến bây giờ còn chưa tiến
vào top 1%!
Lâm Minh trong thời gian ngắn như vậy cho dù giết ác mộng thú nhanh mấy cũng
không so được với người khác chậm rãi tích lũy giết hai tháng.
- Vùng rừng rậm này ác mộng thú phân bố quá ít, cấp bậc cũng quá thấp, không
thích hợp ta. Đám người đưa giá trị công huân kia sao còn chưa đến, ở rừng rậm
cấp thấp này đợi bọn họ lâu vậy rồi.
Lâm Minh nhíu nhíu mày, đúng lúc này hắn đột nhiên cảm giác một luồng thần
niệm quét về nơi này. Sau
đó hắn liền cảm giác được dao động năng lượng. Rốt cục tới rồi! Khóe miệng Lâm
Minh nhếch lên một độ cong, mình ở viễn cổ đế đô kẻ thù rất nhiều, không biết
tới là người nào?
- Chung thiếu, chính là nơi này, không sai. Huynh đệ chúng ta một mực theo
sau!
- Ha ha, thằng này một mực đều không biết mình bị theo dấu!
Hai võ giả thấp nhỏ đột nhiên từ trong rừng rậm nhảy ra, trên người bọn họ đều
trùm áo choàng thùng thình. Mà ở phía sau bọn họ thì đi theo Chung Văn Thư mặt
cười đầy ác độc, cùng với bảy tám tiểu đệ của Chung Văn Thư.
Hai người thấp nhỏ trùm áo choàng cười lớn nhìn về phía Lâm Minh:
- Tiểu tử ngốc, không nghĩ tới hả! Ha ha!
- Ngã ở trong tay huynh đệ chúng ta, ngươi không oan!
- Nhận mệnh đi, phàm là người bị huynh đệ chúng ta nhằm vào, cho dù thực lực
cao hơn chúng ta gấp 10 cũng không thoát được!
Lâm Minh như nhìn thằng ngốc nhìn về phía hai võ giả theo dấu giống như hai
thằng hề nhảy ra này, cảm khái nói:
- Là ai cho các ngươi lòng can đảm như vậy, cho các ngươi trâu bò như vậy?
- Cái... Cái gì?
Hai võ giả thấp nhỏ ngây ra, hắn không phải nên rất kinh ngạc rồi sau đó sợ vỡ
mật sao? Làm sao còn trấn định như vậy?
Lâm Minh lười để ý bọn họ, trực tiếp nhìn về phía Chung Văn Thư:
- Thì ra là ngươi. Ta đã cho rằng tới đầu tiên sẽ là nhân vật nhỏ, không nghĩ
tới là một con cá lớn.
Chung Văn Thư lộ ra vẻ ngoài ý muốn, sờ sờ cằm, đăm chiêu nhìn Lâm Minh:
- Ngươi là muốn nói với ta, ngươi đã sớm phát hiện bị theo dõi, cố ý ở chỗ
này chờ ta.
Lâm Minh không đáp lời, chỉ lấy ra Phượng Huyết Thương, ý tứ đã rất rõ ràng.
Hai người thấp nhỏ theo dõi kia mặt trướng đỏ bừng, vội vàng nói:
- Chung thiếu, tiểu tử này chết đến đầu còn cứng miệng giả trâu bò. Nếu hắn
sớm biết làm sao có thể không chạy!
- Đúng vậy. Thuật theo dõi của huynh đệ chúng ta trừ phi là cường giả Thần
Biến trung hậu kỳ, nếu không đừng mơ phát hiện!
Chung Văn Thư căn bản lười để ý đến hai nhân vật nhỏ này, mà đầy hứng thú nhìn
hướng Lâm Minh:
- Xem ra ngươi khả năng là thật sự phát hiện. Phát hiện còn ở nơi này chờ ta,
tự tin của ngươi vượt quá tưởng tượng của ta. Ngươi sẽ không cho rằng ta là
tới đưa giá trị công huân chứ?
Khóe miệng Lâm Minh nhếch lên một độ cong, cười nói:
- Ta vốn tưởng rằng ngươi rất ngốc, không nghĩ tới ngươi còn có chút tự mình
hiểu lấy. Một câu cuối cùng xem như ngươi nói đúng, tuy nhiên bỏ đi hai từ
"cho rằng" là đúng. Ngươi chính là đến đưa giá trị công huân, không biết ngươi
có thể đưa bao nhiêu giá trị công huân đây?
- Hừ!
Chung Văn Thư ánh mắt lạnh lùng.
Mà các tiểu đệ của hắn lại càng phẫn nộ:
- Thật sự là tiểu tử không biết sống chết, dưới tình huống như vậy còn có thể
cười được, ta thấy hắn là thần kinh có vấn đề rồi. Thiếu gia, đừng nhiều lời
với hắn, hắn chính là người điên thêm đần độn!
- Các huynh đệ, chúng ta động thủ chặt tay chân hắn, xem hắn còn ngông cuồng
hay không!
Những người này đều là Thần Hải Cửu Vẫn, đặt ở Thánh địa đỉnh cao tuy rằng
không làm được đệ tử đỉnh cao nhưng cũng đều là hàng đệ tử hạch tâm. Huống chi
hiện tại bọn họ vẫn là tám người liên thủ, hơn nữa tu vi lại đều là Thần Hải
trung hậu kỳ.
Tám Thần Hải trung hậu kỳ đối phó một Thần Hải sơ kỳ như Lâm Minh, cho dù có
thể nhìn ra Lâm Minh cơ sở vững chắc, khí thế kinh người cũng quả quyết không
có lý do thua trận.
- Bày trận!
Bọn họ không sơ suất khinh địch, vừa lên liền bố trí chiến trận, đồng loạt
chiến Lâm Minh!
Tám người phân biệt đứng ở tám phương vị bát quái, bày thành trận Bát Quái Âm
Dương. Trong lúc nhất thời năng lượng cuồn cuộn dâng trào, hội tụ sức mạnh của
tám người phát động tấn công điên cuồng hướng Lâm Minh!
Vù Vù Vù! !
Hào quang của tám món binh khí hội tụ lại hình thành dòng lũ năng lượng, thăng
hướng Lâm Minh!
- Cũng tốt, trước thu giá trị công huân của các ngươi, hẳn là cũng có không
ít!
Lâm Minh cười thoải mái. Những người này tuy rằng kém xa so với chủ nhân của
bọn họ, nhưng là cũng miễn cưỡng có năng lực thông qua vòng thứ nhất. Giá trị
công huân trên người hẳn là cũng xem như khả quan.
Ý niệm đắm chìm vào trong cây non Tà Thần, Lôi Hỏa lực phun trào mà ra, ở trên
Phượng Huyết Thương đan vào thành thần quang hai màu đỏ tím.
Quán Hồng!
Nguyên khí lôi hỏa bừa bãi phát ra thần quang chói mắt, sóng khí khủng bố tràn
ra ngoài. Tuyệt chiêu nguyên bản Lâm Minh tự nghĩ ra hiện tại lại chỉ là chiêu
thức bình thường.
Ầm!
Theo tiếng nổ lớn khủng bố, thương mang hai màu đỏ tím không chút khách khí
đâm vào trên dòng lũ năng lượng do tám món binh khí phát ra, trực tiếp dã man
xé rách dòng lũ này, tiếp đó lao về phía chiến trận bát quái của tiểu đệ Chung
Văn Thư.
- Cái gì! ?
Tám người sắc mặt đại biến, liều mạng thúc giục năng lượng trong cơ thể, muốn
đánh tan thương mang của Lâm Minh. Nhưng mà kết quả lại là phí công! Hào quang
của chiến trận trực tiếp bị thương mang xé rách, mắt thấy vài tên tiểu đệ này
sắp chết oan uổng, trong mắt Chung Văn Thư chợt lóe ánh sao. Hắn bước ra một
bước, trường kiếm trong tay nhắm chuẩn thương mang chém thẳng xuống, muốn cứu
thủ hạ của mình.
Mà chính vào lúc này, khóe miệng Lâm Minh nhếch lên một độ cong trêu đùa, trầm
giọng nói:
- Nổ!
Ầm ầm!
Lôi hỏa đan xen, năng lượng táo bạo mà hỗn loạn trong nháy mắt phát ra uy lực
khủng bố.
Diện tích bùng nổ thật sự quá lớn, cho dù là Chung Văn Thư cũng không thể
trong nháy mắt mở ra kết giới ngăn cản tất cả dư ba vụ nổ. Kiếm quang hắn lóe
lên, cũng chỉ là cắn vào non nửa sóng năng lượng, bảo vệ toàn thân mình, mà
tiểu đệ của hắn thì thảm. Dưới tình huống mất trận pháp bảo hộ, bị năng lượng
trút xuống, từng người chân nguyên hộ thể vỡ nát, toàn thân máu thịt tung tóe,
quỷ khóc sói tru.
Phù Phù Phù! !
Trong đó năm tên tiểu đệ sau khi thân thể xé rách trực tiếp hóa thành một làn
khói nhẹ biến mất, chạy về viễn cổ đế đô đầu thai.
Mà ba người khác cũng bị nổ máu thịt bầy nhầy, thoi thóp.
Một đòn của Lâm Minh thoải mái phá vỡ chiến trận tám người, đánh chết năm
người trong đó lại khiến ba người khác hoàn toàn mất đi sức chiến đấu. Hơn nữa
đây còn là dưới tình huống Chung Văn Thư ra tay ngăn cản, nếu không ba người
kia cũng đừng mơ sống.
Nhìn thấy một màn này, hai võ giả lúc trước phụ trách giám thị theo dõi Lâm
Minh lập tức trợn tròn mắt, ánh mắt lại nhìn về Lâm Minh đều là hoảng sợ. Nghĩ
đến hành vi và ngôn ngữ lúc trước, bọn họ theo bản năng lùi lại mấy bước, hai
chân run rẩy.
Nên biết, mâu thuẫn xảy ra ở không gian trong mơ là có khả năng giải quyết
trong hiện thực. Ở không gian trong mơ, Lâm Minh không thể chân chính giết bọn
họ, nhưng đi thế giới thật với thực lực hiện tại Lâm Minh bày ra nếu muốn động
thủ bọn họ căn bản ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ.
Mà ở bên kia, sắc mặt Chung Văn Thư đã âm trầm như nước!
Vừa rồi hắn ra tay cứu viện nhưng lại bị Lâm Minh chơi xỏ.
Lâm Minh kích nổ Lôi hỏa lực, đối mặt với bùng nổ rộng rãi như thế, Chung Văn
Thư tới gần điểm bùng nổ căn bản không thi triển ra thu đoạn bảo hộ hữu hiệu
gì, trơ mắt nhìn thủ hạ bị Lâm Minh giết chết.
Lâm Minh không phải dựa vào thực lực mà thắng, mà là dựa vào âm mưu để thắng!
Tuy rằng sự tình là như vậy nhưng theo như người khác thấy hắn không thể cứu
viện thành công chính là không thành công, lộ ra hắn không bằng Lâm Minh. Điều
này khiến hắn làm sao không nổi giận.
- Đồ con hoang, ngươi có gan!
Chung Văn Thư nghiến răng nói.
Lâm Minh cười lạnh một tiếng, tiện tay ngoắc một cái đem năng lượng mộng cảnh
trên người năm người toàn bộ hút vào trong linh hồn của mình, tẩm bổ hai dấu
ấn linh hồn kia.
Lâm Minh đoán không sai. Người dự thi sau khi đánh chết ác mộng thú, năng
lượng trong mơ mang theo trên người cũng có thể bị hắn lợi dụng.
Lâm Minh nhìn thoáng qua xếp hạng giá trị công huân của mình trong tinh thần
chi hải, cười nói với Chung Văn Thư:
- Thủ hạ của ngươi xem ra còn không tính quá kém, một lần liền cho ta hai vạn
giá trị công huân. Lúc này, xếp hạng của ta tiến vào top 1% rồi. Bọn họ xem
như là món ngọt khai vị, kế tiếp nên ăn món chính rồi!
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận