Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 796 - Chương 796: Lâm Lan Kiếm



Chương 796 - Chương 796: Lâm Lan Kiếm




Lâm Minh không ngừng quan sát tất cả võ giả có thực lực Thiên Mệnh bảng ở đây,
hắn cho ra một kết luận là, trừ ba đại ma sứ ra, võ giả Thiên Mệnh bảng còn
lại thực lực đều bình thường.
- Hóa Thần đan và ba mươi vạn Nguyên Linh thạch được đặt tách ra, ta muốn
đoạt cũng nhiều nhất chỉ có thể đoạt được giống nhau. Hóa Thần đan cách ma sứ
quá gần, chỉ có thể cướp đoạt Nguyên Linh thạch...
Lâm Minh nhìn kia Nguyên Linh thạch trên đài cao, phát hiện trên đài cao có
một trận pháp bảo hộ loại nhỏ, giống như một cái lồng thủy tinh trong suốt bảo
vệ Nguyên Linh thạch.
Tuy nhiên trận pháp này chỉ tùy tiện bố trí, với thực lực và trình độ hiểu
biết trận pháp của Lâm Minh thì muốn kích vỡ nó cũng không khó.
Nói trắng ra là, trận pháp này chỉ làm ra vẻ, phân bộ Tu La thần quốc nằm mơ
cũng không nghĩ tới lại có người đi tới phân bộ của mình cướp bóc.
Trừ khi là cao thủ xếp trước Thiên Mệnh bảng, nếu không đến cướp bóc chỉ là
muốn chết. Mà cao thủ xếp trước Thiên Mệnh bảng ai mà vì những của cải này mà
đi chọc giận Tu La thần quốc chứ.
Lâm Minh bây giờ cũng chẳng sao, dù sao hắn và Tu La thần quốc đã không chết
không ngừng.
Cho dù Lâm Minh nguyện ý giao kế thừa Đại Hoang kích quyết và Ma Đế khải giáp
ra thì Tu La thần quốc cũng giết hắn diệt khẩu, cũng sưu hồn xem công pháp là
thật hay giả.
Hơn nữa quan trọng nhất là, Lâm Minh căn bản không thể giao kế thừa Đại Hoang
kích quyết ra, Tu La thần quốc tưởng rằng Lâm Minh có ngọc giản kế thừa, kỳ
thật Lâm Minh chỉ có trí nhớ của Ma Đế, nên muốn đem công pháp trong đầu khắc
lên ngọc giản, đầu tiên Lâm Minh phải tự mình tu thành bộ công pháp này mới
được.
Nếu không Lâm Minh đã sớm khắc Tà Thần lực cho Tần Hạnh Hiên và Mục Thiên Vũ
tu luyện rồi.
Đúng lúc này, phía trước quảng trường vang lên tiếng nỏ, Ngạn Quân Hiên đánh
đối thủ của hắn bay mấy chục thước, đánh cho đối phương hộc máu mồm.
Một lão nhân từ trong đoàn người bay lên, một tay tiếp được thanh niên trẻ
tuổi kia, sau đó trợn mắt lườm Ngạn Quân Hiên.
Ngạn Quân Hiên làm như không thấy nói:
- Luận bàn so chiêu, khó tránh khỏi trọng thương.
- Hừ!
Lão nhân kia hừ lạnh một tiếng, đút cho đệ tử yêu mến của mình một viên đan
dược, đệ tử tài không bằng người, hắn cũng không nhiều lời mất mặt.
- Ngạn Quân Hiên này quả nhiên danh bất hư truyền, hắn chắc hẳn là đệ nhất
thiên tài thế hệ trẻ tuổi Thiên Hoa châu.
- Hừ, chỉ là đệ nhất thiên tài Thiên châu Hoa mà thôi, so với thiên tài Trung
châu so sánh thì chênh lệch không ít, càng đừng nói so sánh được với loại yêu
nghiệt như Lâm Lan Kiếm.
Tro quảng trường, không ít võ giả chướng mắt nhìn Ngạn Quân Hiên huênh hoang,
không kìm nổi châm chọc.
- Đúng vậy, Lâm Lan Kiếm chắc là tuổi cũng gần như Ngạn Quân Hiên, nhưng mà
người ta lại đứng ở Thiên Mệnh bảng.
Lại có đệ tử tông môn khác ở bên dưới đài nói.
- Lâm Lan Kiếm, hừ hừ...
Ngạn Quân Hiên cười lạnh một tiếng:
- Lâm Lan Kiếm chỉ là một khối đá lót đường trên con đường võ đạo của ta mà
thôi. Hắn thiên tài thì thế nào, đợi khi Lưu Lam tông ta bắt được hắn, hắn với
ta mà nói chỉ là một quả Hóa Thần đan giúp ta tăng cường thực lực mà thôi, về
phần Thiên Mệnh bảng, sau khi có Hóa Thần đan này, không tới hai năm, ta cũng
sẽ nổi danh điền tên trên đó.
- Xì... Lưu Lam tông các ngươi khẳng định có thể bắt được Lâm Lan Kiếm?
- Hừ, Lưu Lam tô
ng ta dám nói như vậy, tự nhiên có một ít phương pháp tìm kiếm đặc thù, không
nói nắm chắc nhưng mà cũng có sáu bảy thành nắm chắc! Lịch sử chỉ ghi nhận
người thắng, đến lúc đó, ta sẽ được lịch sử ghi nhận, mà Lâm Lan Kiếm chỉ là
một đốm lửa, bị người quên đi!
Ngạn Quân Hiên tràn ngập tự tin, phối hợp với khí thế phóng ngoại của hắn.
Khiến cho những tiểu bối kia căn bản không có người nào dám đối chất với hắn,
về phần thế hệ trước, tự nhiên sẽ không tự hạ thấp thân phận tranh cãi với
hắn, rất nhanh toàn bộ hội trường đã bị một mình Ngạn Quân Hiên ép xuống.
- Còn có ai không phục?
Ngạn Quân Hiên lớn tiếng nói, trong lúc nhất thời không có người nào trả lời.
Ngạn Quân Hiên đúng là thích hiệu quả như vậy, hắn bước về phía thiên tài bảng
và Nguyên Linh thạch trên đài cao, chuẩn bị vung bút viết tên mình, mà đúng
lúc này, đột nhiên nghe được tiếng quần áo phận phật, một nam nhân đeo mặt nạ
Mộc Linh ngọc bay đến trung ương quảng trường.
Người này tự nhiên là Lâm Minh.
Ngạn Quân Hiên nhướng mày, tay buông bút xuống:
- Đúng là còn có kẻ không sợ chết.
Ánh mắt hắn dừng lại trên mặt nạ Mộc Linh ngọc của Lâm Minh một hồi lâu, rất
nhanh nhận ra Lâm Minh đúng là tên võ giả ở góc tửu lâu kia.
Cũng không phải là lần đầu tiên gặp võ giả đeo mặt nạ, tuy nhiên mỗi mặt nạ
thường có hình dáng khác nhau, mặt nạ của Lâm Minh trên hai mắt có hoa văn
nhàn nhạt, cái này Ngạn Quân Hiên liếc mắt một cái đã nhận ra.
Hừ nhẹ một tiếng, Ngạn Quân Hiên căn bản không để Lâm Minh vào mắt, theo hắn,
Lâm Minh chỉ là kẻ ngẫu nhiên nghe được tin tức này, rồi sau đó ôm lòng mèo mù
gặp phải chuột chết đến phân bộ Tu La thần quốc, hôm nay nhìn thấy kế hoạch
bồi dưỡng, nhất thời máu nóng lên não, người như thế đến chỉ vẽ mặt.
- Người nào? Hãy xưng tên ra!
- Mộc Song gia tộc, Mộc Song Kiếm.
Lâm Minh bịa ra một cái gia tộc cùng tên mình, dù sao Thiên Diễn đại lục rộng
lớn vô cùng, gia tộc rất đông, còn có không ít gia tộc ấn thế, ai cũng không
có khả năng đều biết mỗi một gia tộc.
Ngạn Quân Hiên đánh giá Lâm Minh, tuy rằng đối phương ngũ quan bị che khuất,
nhưng mà từ trên mặt lộ ra da thịt và giọng nói của hắn, có thể đoán được
người này còn trẻ hơn hắn.
- Song Mộc gia tộc gì, chưa từng nghe qua!
- Gia tộc ngươi chưa từng nghe qua có rất nhiều.
Lâm Minh bình tĩnh trả lời, loại chiến đấu trẻ con này không khiến hắn mấy
hứng thú, hắn bây giờ đã không phải là đám thiên tài cùng thế hệ có thể sánh
được.
- Ha ha ha ha! Thú vị, thú vị, một gia tộc nhỏ tên còn chưa biết mà đã cuồng
vọng bậc này, vậy ta sẽ tới giáo huấn ngươi, xem kiếm!
- Vù!
Lợi kiếm thế lương xé gió, Ngạn Quân Hiên một kiếm chém về phía mặt Lâm Minh,
Lâm Minh lui về phía sau một bước, ở trước mặt cường giả Tu La thần quốc, hắn
không thể dùng Quán Hồng cùng chiêu thức tương ứng, nếu không sẽ lập tức bị
bọn họ nhìn ra những chiêu thức này xuất phát từ Đại Hoang kích quyết.
Trừ những thứ này ra, Lâm Minh còn có Chu Tước Cấm Thần lục và công pháp Luyện
Thể Hỗn Độn Cương Đấu kinh, tuy rằng lực công kích yếu hơn một chút, tuy nhiên
đối phó loại tiểu nháo Ngạn Quân Hiên này thì vẫn còn dư dả, kỳ thật, Lâm Minh
cho dù không dùng chiêu thức gì cũng có thể đánh bại hắn.
Lách qua một bước, Lâm Minh hạ trọng tâm, tiện đà bước ra một bước.
- Phấn Thân Toái Cốt quyền!
Chân nguyên ngưng tụ thành tơ, Lâm Minh đánh ta một quyền, năng lượng mạnh mẽ
bột phát ra!
- Bùng!
Một tiếng nổ vang, kiếm khí bị Lâm Minh một quyền đánh xơ xác, quyền thế Lâm
Minh không giảm, đánh tới trước mặt Ngạn Quân Hiên.
- Cái gì?
Ngạn Quân Hiên trong lòng kinh hãi, lại chém một kiếm đến, muốn đánh tan quyền
kình Lâm Minh, không thể không nói, tốc độ xuất kiếm của Ngạn Quân Hiên này vô
cùng xuất sắc, một chiêu không địch lại, chiêu thứ hai đã chém tới.
Nhưng mà ở dưới thực lực chênh lệch tuyệt đối, những thứ nhỏ bé này căn bản
xem nhẹ.
Chân nguyên chấn động bùng nổ, trong lúc nhất thời Ngạn Quân Hiên giống như lá
cây trong bão táp, căn bản không hề có lực chống cự.
- Phốc!
Đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, Ngạn Hiên Quân bị Lâm Minh một quyền đánh
bay, chân nguyên xâm nhập ngũ tạng lục phủ, nội tạng toàn thân bị thương, kinh
mạch tổn hại!
Lâm Minh thừa thắng xông lên, đột nhiên tiến lên trước một bước, lại đánh ra
một quyền, quyền thứ nhất hắn cố ý lưu thủ, là không tổn thương tới tính mạng
Ngạn Quân Hiên, dưới tình huống như vậy hắn vẫn đánh ra quyền thứ hai, cũng là
cho thấy vẻ tàn nhẫn của mình, miễn cho có kẻ đui mù tiếp tục khiêu chiến với
hắn.
- Dừng tay!
Sư phụ Ngạn Quân Hiên hô to một tiếng, nhưng mà hắn vẫn không ngăn kịp Lâm
Minh, quyền thứ hai mạnh mẽ đánh lên lưng Ngạn Quân Hiên, chỉ nghe một tiếng
răng rắc, xương cốt toàn thân Ngạn Quân Hiên bị chấn cho vỡ vụn, phun ra một
ngụm máu to, ngất luôn tại chỗ.
Sau khi trúng một kích này, cho dù sư phụ Ngạn Quân Hiên dùng các loại thiên
tài địa bảo cứu trị cũng khiến hắn nằm trên giường hơn nửa năm. Hơn nữa có thể
lưu lại di chứng hay không thì còn là khó nói.
Đối với một người muốn bắt sống mình để đổi lấy Hóa Thần đan, Lâm Minh tự
nhiên không có chút thương hại. Nếu không vì đánh chết đối phương sẽ trở nên
hỗn loạn thì hắn không ngại ra tay thuận tiện tiễn hắn ra đi.
- Ngươi!
Sư phụ Ngạn Quân Hiên tận mắt đồ đệ mình bị đánh thành như vậy, vô cùng phẫn
nộ, nếu không phải đang ở phân bộ Tu La thần quốc, hắn tuyệt đối sẽ ra tay lấy
mạng Lâm Minh.
- Ha ha, Ngạn tông chủ không nên tức giận, luận bàn so chiêu, trọng thương
cũng là khó tránh khỏi a!
Ở bên cạnh Lưu Lam tông, một trưởng lão tông môn khác nói móc, đây là lời mà
lúc trước Ngạn Quân Hiên đánh trọng thương đối thủ nói ra, lúc này bị hắn lấy
ra hoàn toàn đáp trả Ngạn tông chủ, bởi vì bị người bị Ngạn Quân Hiên đả
thương đúng là đệ tử của hắn.
Có thể phun ra ngụm ác khí này, trong lòng hắn vô cùng hiểu rõ.
- Tốt! Tốt! Tốt lắm!
Thanh âm tông chủ Lưu Lam tông cực kỳ lạnh lùng, trong lòng hắn đã phán mức án
tử hình đối với Mộc Song Kiếm và cái gọi là Mộc Song gia tộc. Chỉ cần này gia
tộc không vượt qua ngũ phẩm, hắn sẽ khiến cho đối phương trả cái giá thảm phải
trả.
- Còn có ai muốn lên đài không?
Lâm Minh đứng ở trên lôi đài, lạnh lùng nói, mặt nạ Mộc Linh ngọc hắn che hết
biểu tình, hai dạng hoa văn gần con mắt gấp khúc quỷ mị, thoạt nhìn giống như
hai con rắn độc màu đen, lộ ra sát khí nồng đậm, khiến người không rét mà run.
Không có người dám lên tiếng trả lời, đối phương là một người độc ác, hơn nữa
thực lực mạnh tới mức rối tung rối mù, tùy tiện lên đài đã đánh cho Ngạn Quân
Hiên trọng thương. Có tấm gương này bọn họ sao dám lên đây.
Loại tình huống này cũng ở trong dự kiến của Lâm Minh, hắn bước tới đài cao,
công khai đi tới chỗ ba mươi vạn Nguyên Linh thạch. Đây chính là nguyên nhân
Lâm Minh ra tay với Ngạn Quân Hiên, đầu tiên hắn cần đến gần nơi này.
Cầm cây bút lông thô nhất, cùng lúc đó, ánh mắt Lâm Minh lơ đãng nhìn lướt qua
pháp trận bao phủ ba mươi vạn Nguyên Linh thạch, trong khoảnh khắc kia, trận
pháp ở trong con ngươi Lâm Minh dường như phân giải thành vô số phù văn phức
tạp.
Tại ánh mắt vô số võ giả tập trung lên người Lâm Minh, ma sứ Tu La thần quốc
hơi hơi nhíu mi, hắn có cảm giác có gì đó không thích hợp, nhưng mà lại không
nói rõ được.
Bút thô dài khoảng hai thước được quét mực, Lâm Minh hạ bút như gió, ba chữ
được viết lên, chữ to bao hàm sát khí trong nháy mắt liền xuất hiện trên bảng
thiên tài, Lâm Lan Kiếm!
Một chữ "Kiếm" cuối cùng kia dựng thẳng lên, bởi vì ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ,
giống như một thanh kiếm, cắt Thiên Mệnh bảng thành hai nửa.
Ebook made by A Bư - BanLong.us
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận