Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1752 - Chương 1753: Bất Tử Hàn Băng. (2)



Chương 1752 - Chương 1753: Bất Tử Hàn Băng. (2)




Bốn năm thành?
Khóe miệng Thánh Mỹ cong lên mê người, dường như động tâm.
Văn Long nhìn thấy biểu lộ của Thánh Mỹ, lập tức biết rõ Thánh Mỹ đang suy
nghĩ gì, trong nội tâm khẩn trương, nói:
- Nương nương! Ngươi...
Nhưng hắn biết rõ, Thánh Mỹ đã tiêu hao nhiều hồn lực lại chống cự Bất Tử Hàn
Băng trùng kích tuyệt không thoải mái. Thậm chí còn trả cái giá lớn, đây là
điểm Văn Long không muốn nhìn thấy!
Thánh Mỹ khoát tay chặn lại, trực tiếp không cho Văn Long nói thêm, nàng nhìn
thấy thanh niên này nhiều lần sáng tạo kỳ tích, thủy chung có một phần hiếu
kỳ, cũng có chút tin tưởng, hắn có khả năng sáng tạo kỳ tích.
- Tốt. Ta chủ phòng ngự, ngươi chủ công kích!
Giọng của Thánh Mỹ trong trẻo, mang theo khí thế không gì sánh nổi.
- Các ngươi thì sao?
Lâm Minh quay đầu nhìn về phía Tô Nhã, Mộ Linh Nguyệt.
- Ha ha, Lâm huynh đệ, còn cần phải hỏi sao, chúng ta tự nhiên là đứng về
phía ngươi rồi.
Phạm Hoa Hoa cười lớn nói.
Thiên Đồ không nói chuyện, chỉ rút trường đao ra.
Về phần Mộ Linh Nguyệt, Tô Nhã, trên mặt các nàng cho thấy tất cả.
- Tốt! Đã đủ, những người khác nguyện ý xông cửa thì lưu lại, không muốn, cứ
đi thôi!
Lâm Minh lạnh lùng nói ra.
Những võ giả khác nghe xong, lập tức nóng tính lên, thằng này thật ngông
cuồng, hắn cho rằng mình vô địch sao!
- Tốt! Tốt, đủ cuồng, nhìn xem ngươi làm sao hoàn thành, chúng ta đi!
Mấy võ giả lúc trước trào phúng Lâm Minh cười lạnh liên tục, xoay người rời
đi, nhưng mà đi lần này bọn họ phát hiện, bọn họ chỉ có tám người đi mà thôi,
mà lưu lại tới mười người.
Mười người này theo thứ tự là sáu người của Lâm Minh, chủ tớ Thánh Mỹ hai
người, còn có thanh niên áo đen và thiếu nữ áo xanh, bọn họ lúc trên Phong
Thần đài, là Nguyệt Trì, Hồn Thiên bờ lên tầng ba mươi hai.
Thực lực của Nguyệt Trì cùng Hồn Thiên là mạnh nhất trừ Thánh Mỹ, Lâm Minh,
Tiểu Ma Tiên, Văn Long ra!
Nhìn thấy hai người này lưu lại, Lâm Minh mỉm cười, nói:
- Tốt, những người khác, không cần, lưu lại cũng chẳng có gì khác nhau cả.
Mười người lưu lại ít nhất chiến lực chiếm tới chín thành chín trong mười tám
người, chỉ là hắn và Thánh Mỹ là có thể dùng một chống trăm, tám người rời đi
có cũng được, không có chẳng sao.
Lâm Minh nói ra đã chọc giận đám người này, vậy mà nói bọn họ lưu lại cũng
chẳng có gì khác nhau, căn bản không có đặt bọn họ vào mắt.
- Tiểu tử, mày lỳ!
Một người hung dữ nói ra, đương nhiên hắn chỉ phát tiết ngoài miệng, chính
thức xung đột hắn cũng không dám, hắn biết rõ mình cho dù thế nào cũng không
đánh lại Lâm Minh.
Mà đúng lúc này, mặt đất rung động lắc lư, vốn mặt đất có băng cứng dày đặc đã
nứt ra, hàn khí phóng lên trời, hội tụ trên không trung.
Đây là khởi nguồn của hàn khí, lơ lửng trên không ngoài trăm trượng.
Trong đó có băng tinh tán dật, phát ra pháp tắc đóng băng khó có thể tưởng
tương nổi.
Mơ hồ có thể nhìn thấy hàn khí đóng băng chói mắt tán dật tứ phương.
Trong thiên địa có từng sợi khí tức đóng bang, trong lúc đó trở nên vô cùng
cuồng bạo.
Một đạo hàn khí tụ tập thành bó, cô đọng càng ngày càng nhiều, giống như du
long đang xoay mình trong băng tuyết.
Lúc trước bất tử liệt diễm phun hỏa diễm đánh xuyên qua hư không, bây giờ là
từng đống băng lớn.
Không gian loạn lưu không thừa nhận nổi hàn khí này.
Trái tim đám thí luyện giả lúc này rung động mạnh, rõ ràng có thể cảm giác
được uy áp cực lớn và băng hàn thấu xương.
- Bất Tử Hàn Băng, rốt cục đi ra!
Lâm Minh hít sâu một hơi, trong mﴠchiến ý tỏa sáng.
- Chúng ta chạy mau!
- Lưu lại bọn chúng đối kháng Bất Tử Hàn Băng a, chúng ta nên chạy tới nơi an
toàn.
Tám tên thí luyện giả rời đi nhìn thấy Bất Tử Hàn Băng ấp trứng đã có cảnh
tượng kinh thiên động địa, ban đầu là rung động và sợ hãi, càng về sau nhìn
qua có chút hả hê.
Bất Tử Hàn Băng càng lợi hại, cũng là Lâm Minh đi thừa nhận, bọn họ cũng không
có gì.
Thời điểm này tám người triển khai thân pháp, dùng năng lượng phá vỡ băng
tinh, sau đó nhanh chòng xuyên qua hàn khí.
Bởi vì thông đạo Phong Thần đài đã khép kín, bọn họ hiện tại không cách nào
rời khỏi tầng năm, nhưng mà chỉ cần rời xa Bất Tử Hàn Băng thì không gặp tai
họa, dù sao thời điểm bọn họ tiến vào tầng năm cũng ở cách bất tử liệt diễm
thật xa sẽ không bị công kích.
Thời điểm tám người chạy đi, trên bầu trời sinh ra phong bạo to lớn, từng mảng
băng tinh rơi xuống đất như mưa, trong nháy mắt trên mặt đất bao trùm tầng
băng dày đặc.
Đám người Lâm Minh bay lên trời, Thánh Mỹ lại bố trí chiến trận lần nữa, bao
phủ tất cả mọi người vào trong.
Trong lúc nhất thời mọi người chỉ cảm thấy áp lực chợt giảm, Lâm Minh nhìn về
phía Thánh Mỹ, không thể không bội phục Thánh Mỹ cường đại, hắn nhìn ra được
chèo chống chiến trận này tiêu hao không ít năng lượng, Thánh Chủ bình thường
chỉ duy trì nửa nén hương là bị hút thành người khô rồi.
Nhưng mà Thánh Mỹ chẳng những kiên trì lâu như vậy, còn tháo túng tụ nhiên,
chiến trận không ngừng thừa nhận bất tử liệt diễm cùng Bất Tử Hàn Băng trùng
kích, nàng có thể làm được điểm này chính là bằng vào lý giải pháp tắc băng hệ
vô cùng sâu sắc, đồng thời lợi dụng hiệu suất nguyên khí, tận lực hấp thu khí
tức băng hàn chung quanh bổ sung tiêu hao.
Thế nhưng mà mặc dù Thánh Mỹ có thể hoàn mỹ làm được những chuyện này, tiếp
tục đối mặt Bất Tử Hàn Băng, áp lực của nàng vẫn lớn như trước.
- Nương nương...
Nhìn thấy gánh nặng phòng ngự lại rơi vào bờ vai nhỏ nhắn của Thánh Mỹ, Văn
Long lúc này trong lòng rất khó chịu.
- Chuyên tâm tác chiến!
Phát hiện Văn Long phân tâm, Thánh Mỹ nhíu mày, lạnh như băng nói ra, Văn Long
đành phải cắn răng quay đầu đi, đối mặt với cường địch.
Thời điểm này hắn hung dữ quay đầu nhìn qua Lâm Minh. Ánh mắt kia hiển nhiên
là cảnh cáo Lâm Minh tốt nhất không nên đùa nghịch bọn họ, nếu không làm sẽ
trừng trị Lâm Minh.
Lâm Minh không có giải thích cái gì, thời điểm này nói không cái gì cũng không
có ý nghĩa. Chiến đấu mới là phương thức chứng minh tốt nhất.
- Cầm...
Lâm Minh đột nhiên đưa ra một sấp thần văn phù. Đưa cho đám người Tô Nhã, Mộ
Linh Nguyệt, Phạm Hoa Hoa.
Những thần văn phù này đều là Lâm Minh chế tác lúc ở trong Uổng Tử Cốc, cũng
là thứ hắn dùng cho thí luyện cuối cùng. Hiện tại lấy ra chính là dùng thép
tốt rèn đao.
Thần văn phù có chỗ tốt lớn nhất chính là không liên lụy tới người sử dụng,
mặc dù chúng không phải do Lâm Minh
phát ra uy lực cũng không kém bao nhiêu.
Đám người Tô Nhã nhận lấy thần văn phù, cầm tâần văn phù dày đặc trong tay lại
vô cùng có xúc cảm.
- Tùy tiện dùng, đừng tiết kiệm!
Lâm Minh dặn dò một câu.
Đám người Tô Nhã, Mộ Linh Nguyệt hai mặt nhìn nhau, một tấm thần văn phù này
đều có giá trị liên thành, tùy ý sử dụng quả nhiên là đốt tiền, nhưng mà Lâm
Minh thân gia phong phú, lại là người chế tác thần văn phù, đương nhiên cũng
không tiếc rẻ cái gì.
- Tiểu tử này...
Đồng tử Văn Long co rụt lại, hắn cũng là người biết hàng, thoáng cái cảm thấy
những thần văn phù này không tầm thường.
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận