Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 37 - Chương 37: Vạn Tà Không Xâm



Chương 37 - Chương 37: Vạn Tà Không Xâm




Thiên chi kiêu nữ như thế trần truồng đứng trước mặt mình, cho dù tâm chí Lâm
Minh kiên định thì hô hấp cũng không khỏi hơi dồn dập, khí huyết sôi trào, dù
sao Lâm Minh trên phương diện nam nữ vẫn là một tên thiếu niên chưa hiểu sự
đời mà thôi.
Mà đúng lúc này, Tần Hạnh Hiên đã ngồi vào trong lòng Lâm Minh, ôm người ngọc
ôn nhu, mùi thơm xử nữ ập vào mũi, loại dục vọng này mãnh liệt tấn công võ đạo
chi tâm của Lâm Minh.
Vô căn cứ!
Ảo ảnh!
Lâm Minh nhắm chặt hai mắt, trong lòng thầm niệm tâm pháp Hỗn Độn Chân Nguyên
quyết, thủ vững bản tâm.
- Lâm Minh, ngươi không thích ta sao?
Thanh âm ngọt lịm khiến người t
a giống như cây gặp mưa xuân, mí mắt Lâm Minh nhảy một cái, nhưng vẫn như
trước không chút động tâm.
- Ôi...
Tức giận thở dài một hơi, Tần Hạnh Hiên có chút u oán đứng lên, chậm rãi rời
đi...
Tận đến lúc này, cảnh tượng chung quanh mới chậm rãi biến mất, trở về yên
tĩnh...
Cửa ải thứ ba, cuối cùng đã xong.
Lâm Minh hít sâu một hơi, mặt hơi nóng lên, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Cửa ải thứ ba này thật là lợi hại. Có thể đào bới ra ý niệm mà hắn đã chôn sâu
trong lòng, võ đạo chi tâm của mình không phải không chút sơ hở, xem ra mình
đã quá ngây thơ rồi, con người chứ không trời đất, không có khả năng là không
có nhược điểm.
- Hả, tiểu tử này qua ải, cửa ải này hắn dùng thời gian không ngắn, mất nửa
nén hương.
Một lão nhân nhìn lư hương bên cạnh, một nén nhang đã cháy phân nửa.
- Tiểu tử này khác với Lăng Sâm, Lăng Sâm qua ải chỉ mất mấy giây, tiểu tử
này lại mất tới nửa nén hương, trong lòng tám thành là đã thích cô nương kia.
Tuy nhiên cứ như vậy, chỉ sợ hắn không phá được kỷ lục của Lăng Sâm.
Một lão nhân khác cười ha ha nói, nụ cười có ý thâm trường.
- Hắc hắc, từ xưa anh hùng xứng mỹ nhân, chuyện này rất là bình thường, ta
chính là thích điểm này của hắn, cái tên Lăng Sâm này đúng là khiến cho ta có
chút khó chịu, vẻ lạnh lùng của hắn làm cho ta có chút phát hoảng.
Mấy vị trưởng lão đều nở nụ cười, bởi vì bối phận khác nhau, một tiểu bối như
Tần Hạnh Hiên tự nhiên sẽ không nói chen vào, nàng chỉ im lặng ngồi, lúc này
nàng nhìn về phía Lâm Minh nhưng trong lòng lại đột nhiên sinh ra một ý niệm
kỳ quái, không biết cô nương trong ảo cảnh hắn thấy là ai?
Cửa ải thứ tư, Lâm Minh bị rơi vào trong Tu La địa ngục, xung quanh đều là
bóng đem mờ ảo, cả người Lâm Minh ngâm vào trong ao đầy máu tươi, trên biển
máu trôi nổi đầy xương khô màu trắng. Cùng với đó là tiếng quỷ khóc chói tai,
lệ quỷ vô tận, phát ra tiếng kêu khặc khặc thê lương thảm thiết, cuồn cuộn vọt
tới Lâm Minh.
Vạn quỷ quấn thân sao? Lâm Minh cười lạnh một tiếng, vận chuyển Hỗn Độn Cương
Đấu kinh, cả người được bao phủ ánh sáng vàng, phát ra chân nguyên thuần
khiết.
Hỗn Độn Cương Đấu kinh là thánh điển luyện thể đến từ Thần Vực, nghe nói là do
Đấu Chiến Phật sáng tạo ra, chí cương chí dương! Cố bản tâm, phá âm tà, đập
nát vô căn, chém hết tâm ma.
Lâm Minh Hồn nhiên mặc kệ đám lệ quỷ kia đánh tới, đem Hỗn Độn Cương Đấu kinh
vận chuyển tới cực hạn, tâm ta tự chính, vạn tà bất xâm!
- Vù!
Ánh sáng vàng hiện lên, những ác quỷ kia hóa thành tro bụi, sau đó hoàn toàn
biến mất.
- Không thể nào! Vậy mà đã vượt qua?
Ảo cảnh có năm cửa ải, cửa thứ nhất thử can đảm, cửa thứ hai xem khí thế, cửa
thứ ba phá dục vọng, cửa thứ tư phá tâm ma, cửa thứ năm chính là cố bản tâm.
Hai cửa trước thì đơn giản, sau cửa thứ ba độ khó vì người mà sinh ra, lúc
trước do Lăng Sâm thích chém giết cho nên tâm ma rất mạnh, bởi vậy hắn chém
giết mất hơn nửa nén hương mới miễn cưỡng chém tan tâm ma.
- Tên Lâm Minh này, vậy mà hoàn toàn không có tâm ma?
- Tâm tư tinh thuần, rất khó có được, qua bốn cửa ải mà hương mới cháy được
hơn phân nửa, đúng là hạt giống tốt.
Một lão nhân tán thưởng từ đáy lòng nói.
Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiêu thí sinh bị truyền tống ra
ngoài, cửa thứ nhất, cửa thứ hai còn có may mắn, nhưng mà bắt đầu từ cửa ải
thứ ba, người bị truyền tống ra ngoài càng tăng mạnh, trên ngọc đài lại hiện
lên vài đạo ánh sáng.
Ở cách đó không xa, Lan Vân Nguyệt luôn luôn chú ý Lâm Minh, biểu tình Lâm
Minh mặc dù không nói luôn luôn ung dung, nhưng vẫn thủy chung kiên định, hoàn
toàn không giống những thí sinh khác, khuôn mặt hoặc vặn vẹo, hoặc tái nhợt,
hoặc dữ tợn.
Giờ khắc này, Lan Vân Nguyệt có loại cảm giác không nói nên lời, Nàng biết,
Lâm Minh muốn phá quan qua cuộc khảo hạch này, cũng chỉ còn lại lần khảo hạch
cuối cùng này thôi.
Một cửa ảo cảnh cuối cùng này, Lâm Minh cũng không rời khỏi địa ngục, hắn vẫn
đang ngâm mình ở trong ao máu kia, mà ao máu đột nhiên trở nên nóng lên.
Nhiệt độ đột nhiên tăng lên! Máu tươi trở nên sôi trào, từng bọt khí từ đáy ao
sục lên, nổ tung trên mặt ao máu, ao máu giống như biến thành một dòng dung
nham cuồn cuộn.
Trong khoảnh khắc kia, Lâm Minh rõ ràng cảm nhận được khí huyết sôi lên, cái
loại cảm giác đau đớn này hắn cảm nhận rất sâu sắc, tuy rằng biết nó là ảo
giác nhưng mà loại đau đớn này lại vô cùng chân thật, khiến cho người ta sinh
ra ý niệm sống không bằng chết.
Bốn cửa ải trước đều là ảo giác, không nghĩ tới cửa ải thứ năm này cảm nhận
lại chân thực như vậy. Lâm Minh cắn chặt răng, sống chết kiên trì. Lúc trước
đau nhức bị linh hồn vô chủ cắn nuốt, chính mình cũng chống đỡ được, một chút
nóng cháy như vậy vì sao lại không được.
Lâm Minh nghĩ như vậy, Huyết trì lại đột nhiên bùng lên ngọn lửa, ngọn lửa màu
đen, hừng hực bùng cháy!
Ngọn lửa trào tới Lâm Minh, Lâm Minh có thể cảm nhận rõ ràng được sóng nhiệt
trong đó, mắt thấy ngọn lửa vọt tới, loại lực lượng này chỉ sợ khiến cho người
thường trở nên kinh hồn táng đảm.
Lâm Minh quát lớn một tiếng.
Võ đạo chi tâm của ta là thiêu thân lao vào lử bị vạn lửa thiêu người thì như
thế nào? Ta cầu còn không được!
- Ầm!
Ngay khi ngọn lửa cắn nuốt Lâm Minh, tất cả biến thành hư vô, Lâm Minh đứng
lên, nhìn quanh bốn phía, hắn trở về phía ngọc đài, đám thiếu nam thiếu nữ
chung quanh hoặc nhe răng trợn mắt, hoặc mặt không có chút máu.
Nhìn thấy Lâm Minh đột nhiên mở mắt đứng lên, trong lòng Mộc Dịch giật nảy
lên, hắn nhìn lại cái lư hương kia, cây hương kia không ngờ chỉ còn lại một
đoạn ngắn.
Kỷ lục của Lăng Sâm bị phá!
Tần Hạnh Hiên cũng rất là giật mình, trước kia nàng vượt qua cửa ải thứ năm ảo
cảnh cho nên biết rõ lợi hại trong đó, tuy rằng thiên phú của nàng đạt tới lục
phẩm mà Thiên Vận quốc chưa từng có nhưng mà thiên phú lại đối với ảo cảnh
cũng không có trợ giúp quá lớn, Tần Hạnh Hiên mất khoảng nửa canh giờ mà Lâm
Minh dùng gần một nén nhang đã tỉnh lại, đúng là làm người ta khó tin.
- Khó lường! Khó lường! Võ đạo chi tâm của thiếu niên nay cả đời ta rất là ít
thấy, đúng rồi, thành tích cửa thứ nhất của hắn ra sao?
Một lão già hỏi nữ nhân xinh đẹp phụ trách chủ trì khảo hạch.
- Hai ngàn bảy trăm cân.
Lâm Minh đứng đầu khảo hạch vòng một, nữ nhân xinh đẹp này đương nhiên nhớ rõ.
- Ồ!
Lão già động dung, hắn vội vàng hỏi:
- Thiên phú mấy phẩm?
Nghe lão già hỏi như vậy, nữ nhân xinh đẹp còn chưa trả lời, Mộc Dịch đã nói:
- Tam phẩm bậc trung.
- Chỉ có tam phẩm?
Lão già ngạc nhiên, ngay sau đó lắc đầu, thở dài:
- Đáng tiếc! Đáng tiếc!
Thiên phú tam phẩm cũng không kém, nhưng mà ở trong Thất Huyền võ phủ thiên
tài như mây trên trời này lại được tính ở tầng dưới chót.
Nhưng mà Mộc Dịch lại nói:
- Có đôi khi thiên phú cũng không phải là tất cả, ngươi cứ chờ đi, Lâm Minh
sẽ trở thành rồng trong loài người.
Mộc Dịch khẳng định nói, lúc trước sau khi hắn biết thiên phú của Lâm Minh
cũng cảm thấy kinh ngạc, gần như còn nghĩ đó là sai lầm, tuy nhiên ngẫm lại
thành tựu Lâm Minh đã lấy được, có rất nhiều người cả đời cũng không đᴠđược.
Vị tiền bối kia nếu như đã lựa chọn Lâm Minh, vậy thì Lâm Minh nhất định là có
chỗ phi phàm.
Tuy rằng Mộc Dịch khẳng định là vậy nhưng mà trong lòng những người khác cũng
không khỏi âm thầm lắc đầu, thiên phú đối với thành tựu của võ giả trong tương
lai có tác dụng quá trọng yếu, thiên phú tam phẩm bậc trung, cho dù có lượng
lớn tài lực ủng hộ thì nhiều nhất cũng chỉ dừng lại ở Ngưng Mạch kỳ mà thôi.
Lâm Minh từ trên ngọc đài đứng dậy rời đi, Lan Vân Nguyệt từ xa nhìn về phía
Lâm Minh, ánh mắt đầy vẻ phức tạp, tuy rằng đã sớm biết Lâm Minh tâm chí kiên
định, nhưng cũng không nghĩ tới Lâm Minh lại phá quan nhanh như vậy.
Mà nàng cũng biết, muốn khuyên Lâm Minh buông tha tập võ là chuyện không có
khả năng, tâm chí của hắn vô cùng kiên định.
Sau khi Lâm Minh rời khỏi ngọc đài liền được dẫn tới phòng nghỉ, kế tiếp còn
một cửa cuối cùng, Lung Linh tháp.
Ebook made by A Bư - BanLong.us
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận