Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1951 - Thiếu Niên Già Nua. (2)



Chương 1951 - Thiếu Niên Già Nua. (2)




Nhân sinh của ngươi có thể nói thế như chẻ tre, thế không thể đỡ, ngươi liều
lĩnh lao tới tìm kiếm võ đạo đỉnh phong, vượt xa tuấn kiệt cùng thế hệ, sau đó
ngươi bộc phát tài năng nên rất ít đi đường quanh co lòng vòng.
- Nhưng có được thì có mất, cảm ngộ võ đạo cũng không phải đều là những thú
huyền diệu nhất kia, cũng không phải thiên đạo pháp tắc hùng vũ, nó còn là
những thứ tầm thường mà ngươi trải qua, ngươi cuối cùng thiếu một đoạn nhân
sinh...
- Ví dụ như cái hồ này?
Lâm Minh im lặng, hắn có thể cảm giác được, trong lời của thiếu niên già nua
này ẩn chứa một ít chí lý, nhưng mà trong lúc nhất thời hắn không cách nào
lĩnh hội.
Cái gọi là đồ vật "Bình thường", rốt cuộc là cái gì?
Thiếu niên nhẹ nhàng cười cười, không có trực tiếp trả lời, mà chỉ nói:
- Đường của ngươi quá thuận lợi, có lẽ ngươi đã từng trải nghiệm ngăn trở,
nhưng mà cũng không đủ, ngươi cùng thế hệ vô địch, một đường khải hoàn ca,
chiến thắng vô số địch thủ, thậm chí có thể nói ngươi chưa từng chính thức
thất bại qua, chuyện này có lẽ sẽ trở thành cực hạn của ngươi, ngăn cản ngươi
bước vào võ đạo đỉnh phong.
Lời của thiếu niên này giống như sấm sét trong tim Lâm Minh.
Chưa từng chính thức thất bại qua?
Tại Thanh Tang Thành, hắn từng bại trên tình cảm bởi Chu Viêm, mất đi Lan Vân
Nguyệt.
Tại Thần Hoàng Đảo hắn bị Huyễn Vô Cơ ép không có đường, trốn chết tới Thánh
Ma đại lục.
Về sau tại bốn thần quốc, hắn bị Dương Vân tính toán, suýt nữa bị thượng cổ ma
đầu đoạt xá.
Cuối cùng đến Thần Vực, hắn hai lần giao thủ với Thiên Minh Tử, mấy lần sắp tử
vong.
Nhưng mà những chuyện này trong lời của thiếu niên này đều không tính là thất
bại, chỉ có thể coi là ngăn cản nhỏ.
- Con đường võ đạo quá thuận lợi, đường quanh co quá ít, một đường khải hoàn
ca, dễ dàng lâm vào bình cảnh, không cách nào đạp vào võ đạo đỉnh phong sao...
Lâm Minh thể ngộ lời thiếu niên này, hắn không còn truy cứu kẻ này rốt cuộc là
ai.
Hắn biết rõ, như nếu như đối phương cố ý thổ lộ thân phận thì hắn tự nhiên sẽ
biết.
Mà thời điểm này thiếu niên kia đã đứng lên.
Hắn cầm cần câu trong tay, vịn chỉ trên ngón cái bắn ra hào quang mê người, mà
hắn qua hai mắt của Lâm Minh, cũng ẩn chứa ý cảnh sâu xa.
Lâm Minh đối mặt với thiếu niên này, đối phương ánh mắt thanh tịnh, cho Lâm
Minh ấn tượng cực kỳ khắc sâu.
- Ngươi ở đây chuyên chờ ta sao?
Trong nội tâm Lâm Minh phát lạnh, người không rõ lai lịch vẫn nhìn qua mình,
hắn vô cùng sợ hãi.
Thiếu niên này chỉ cười cười, sau đó rời đi.
Hắn đạp lên mặt hồ, biến mất trong khói khí mờ mịt.
Lâm Minh hít nhẹ một hơi, thiếu niên già nua thần bí này vẫn cho hắn cảm giác
hãi hùng khiếp vía.
- Lâm ca ca, người nọ... Thật đáng sợ...
Sau khi thiếu niên này rời đi, đột nhiên bên tai Lâm Minh vang lên âm thanh sợ
hãi, chính là Hồng nhi.
- Ngươi thấy cái gì?
Trong nội tâm Lâm Minh khẽ động, mở miệng hỏi, có lẽ Hồng nhi có thể nhìn thấy
thứ mà hắn không thấy.
- Ta không biết... Ta căn bản không dám nhìn, ta vẫn co lại, sợ thở một cái
là bị hắn phát hiện...
Hồng nhi kinh hồn nói ra cảm thụ của mình.
- Ân... Ta biết rõ, ngày sau ngươi nên ít xuất hiện...
Hồng nhi nói làm cho nội tâm Lâm Minh ẩn ẩn có một ít suy đoán.
Hắn vội vàng hỏi thăm thí luyện giả trong nguyên mộng chiến trường, xác nhận
thời gian nguyên mộng chiến trường mở ra, cũng vì vậy mà hắn biết rõ lần này
hắn bế quan đã -- mười sáu năm.
Cũng nói đúng hơn, tính cả ngộ đạo trên Ham Thai, cùng với ba năm chinh chiến
ở nguyên mộng chiến trường, Lâm Minh đã ngây ngốc trong phiến nguyên mộng vũ
trụ này ba mươi hai năm.
Ba mươi hai năm đối với tuổi thọ võ giả kéo dài của Lâm Minh mà nói, kỳ thật
đây chỉ là nháy mắt ngắn ngủi mà thôi, thế nhưng mà đối với Nhân tộc đại kiếp
nạn, thời gian đã trôi qua một nửa.
Chiến tranh, tùy thời có khả năng bộc phát.
Lâm Minh rời khỏi nguyên mộng chiến trường, trở lại Đọa Thần sơn mạch, nơi này
là địa điểm hắn ước định gặp Thánh Mỹ, chỉ cần hắn quay về Đọa Thần sơn mạch,
Thánh Mỹ sẽ nhận được tin tức.
Lâm Minh cùng Thánh Mỹ tương kiến, đây là lúc trả lại trang sách màu vàng cho
Thánh Mỹ.
- Ngươi gặp hắn?
Đêm khuya, Thánh Mỹ đột nhiên hàng lâm, xuất hiện sau lưng Lâm Minh.
Lâm Minh nhíu mày, quay lại nhìn Thánh Mỹ.
Thánh Mỹ lúc này mặc trường bào đỏ thẫm, hai mắt giống như ẩn chứa tinh thần
tan vỡ, vô cùng nổi bật trong đêm tối, Thánh Mỹ giống như nữ thần, thần bí và
cao quý.
Gió đêm phơ phất, áo choàng Thánh Mỹ tung bay, thần thái trong trẻo nhưng lạnh
lùng, Lâm Minh rất khó theo nhìn thấy biểu lộ của nàng hiện tại, nhìn ra suy
nghĩ trong lòng của nàng.
- Hắn? Thiếu niên thần bí?
Thánh Mỹ hỏi thăm, làm cho nội tâm Lâm Minh càng thêm chắc chắc suy đoán trước
kia, mà suy đoán này làm sau lưng Lâm Minh phát lạnh.
Thánh Mỹ trầm mặc, tương đương với mặc định lời của Lâm Minh nói.
- Gặp!
Lâm Minh hít sâu một hơi, nhìn về phía Thánh Mỹ, ánh mắt có một tia cải biến,
nói:
- Tên thiếu niên già nua... Chính là Hồn Đế sao?
Thánh Mỹ hỏi câu trước ẩn hàm ý tứ nàng quen với thiếu niên già nua kia, mà
người quen của Thánh Mỹ lại cường đại tới mức Lâm Minh căn bản nhìn không
thấu, còn đạt tới trạng thái hãi hùng khiếp vía, trừ Hồn Đế ra, Lâm Minh không
thể nghĩ tới người thứ hai.
- Đúng!
Thánh Mỹ chậm rãi gật đầu, đối với Lâm Minh đoán ra thân phận của thiếu niên
già nua, nàng cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Hồn Đế, chưởng khống giả thực tế của Hồn tộc, Hồn tộc thất trọng thiên, mặc dù
có không ít Chân Thần, nhưng mà những Chân Thần khác trên danh nghĩa đề dùng
Hồn Đế vi tôn.
Đây là nhân vật thần bí mà thâm bất khả trắc, làm cho Lâm Minh kiêng kị đến
mức tận cùng.
- Hắn không có phát hiện Hồng nhi, có lẽ cũng không có phát hiện ra ma
phương...
Lâm Minh cảm giác sau lưng đổ mồ hôi lạnh, thời điểm gặp mặt thiếu niên thần
bí kia, Lâm Minh cực lực thu liễm tâm thần, nhưng vẫn có cảm giác bị nhìn
thấu.
Cũng may ma phương chính là chí tôn thần khí của vũ trụ, mà Hồng nhi lai lịch
thần bí, nàng ngay cả pháp tắc của chủ nhân Thánh Điển lưu lại cũng nhìn thấu.
Đây là tồn tại vượt qua thường nhân, nếu như toàn lực che dấu khí tức, Chân
Thần không thể phát hiện cũng là bình thường.
Huống chi dựa theo tin tức trước kia Lâm Minh có được, có lẽ Hồn Đế chưa gặp
qua ma phương.
- Hồn Đế... Vì sao chuyên tới gặp ta?
Trong nội tâm Lâm Minh nghiêm túc, không hề nghi ngờ, Hồn Đế là chuyên môn ở
cái hồ chết kia chờ hắn.
Hồn Đế từng nói, Lâm Minh đường đi quá thuận lợi, bất lợi với việc hắn đạt tới
võ đạo đỉnh phong, Lâm Minh chấp nhận thật sâu, nhưng mà hắn cũng không cho
rằng Hồn Đế chờ hắn chỉ vì nói những lời này, chỉ điểm tu vị của hắn.
Lâm Minh khi nói chuyện vẫn nhìn chằm chằm vào ánh mắt Thánh Mỹ, chờ Thánh Mỹ
trả lời, đây là chuyện liên quan tới tính mạng của hắn.
Hồn Đế quá cường đại, tuy Nhân tộc cùng Hồn Tộc hiện tại không có bất kỳ xung
đột lợi ích nào, thậm chí còn có thể nói là nửa minh hữu, nhưng mà đối với đối
tượng có thực lực vượt qua tưởng tượng của Lâm Minh, tùy thời khống chế sinh
tử của Lâm Minh, một khi bị hắn chú ý thì tâm thần Lâm Minh sợ hãi.
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận