Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 628 - Chương 628: Huyết Tinh Chi Địa



Chương 628 - Chương 628: Huyết Tinh Chi Địa




- Chân của ta làm sao vậy?
Tên Yêu Tinh tộc mày ngây người ra một chút, vội vàng cúi đầu nhìn xuống, vừa
nhìn, hắn lập tức rùng mình.
Da thịt trên hai chân hắn, không biết từ khi nào đã bắt đầu hóa thành bùn máu,
chỉ để lại bộ xương ống chân và xương bàn chân trơ trọi đứng trên mặt đất.
Máu tươi âm thầm chảy đi, bị mặt đất màu xám hấp thu, biến thành màu đỏ sẫm!
- A a a...
Tên thanh niên Yêu Tinh tộc này kêu lên hoảng sợ, thân thể ngửa về phía sau,
ngã xuống đất, mà khi tay hắn chống xuống đất, phần da thịt trên tay cũng bắt
đầu hư thối, sau đó hóa thành bùn máu!
Xương ngón tay, xương bàn tay nhanh chóng lộ ra, máu tươi đầm đìa.
- Không... không...
Vẻ mặt tên Yêu Tinh tộc này tràn ngập hoảng sợ, tay chân vội vàng lui lại,
dường như trước mắt có thứ gì đó đáng sợ, nhưng da hắn thịt dường như đã hoàn
toàn hư thối, lui ra phía sau một bước thì sẽ có rất nhiều mảnh thịt rơi ra,
dính vào tảng đá, cái đùi, cái mông của hắn bắt đầu hóa thành máu loãng, một
mùi tanh hôi phát ra.
- Cứu ta! Cứu ta!
Lúc này hắn mới nhớ tới Tát Đạt, vươn tay về phía Tát Đạt cầu cứu, nhưng Tát
Đạt lại lui ra sau hai bước, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc, quát:
- Ai cũng không nên đi tới!
Tát Đạt cảnh cáo, kỳ thật không cần hắn cảnh cáo, cũng không ai dám đi tới cả,
mọi người đều tránh xa tên Yêu Tinh tộc này.
Răng rắc...
Xương đùi của tên Yêu Tinh tộc này vỡ nát, các mảnh xương rơi xuống như bụi
bặm, từng khúc xương vỡ ra, cảnh tượng này giống như quá trình hư thối của một
thi thể trong vòng ngàn vạn năm, nhưng lại chỉ diễn ra trong vòng vài giây.
Hốc mắt tên Yêu Tinh tộc này trở nên sâu hoắm, mái tóc biến thanh màu trắng.
Chỉ sau hai giây, mái tóc đã như một đám cỏ khô, khuôn mặt hắn đã hoàn toàn
lão hóa, hắn cố gắng vươn bàn tay chỉ còn xương ra, cực kỳ không cam lòng,
muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng trong họng chỉ có tiếng rên nhẹ, không nói được
câu nào.
Ngay sau đó, xương tay cũng vỡ vụn, toàn thân tên Yêu Tinh tộc này hóa thành
máu loãng ngay trước mặt mọi người, nội tạng hoàn toàn hư thối, sau đó, máu
loãng bị mặt đất màu xám hấp thu, xương cốt hóa thành đám bột màu xám. Sau một
lát, chỉ còn lại một nhúm đất màu đỏ, đã không còn gì nữa...
Mọi người hoàn toàn sợ ngây ra, mặc dù là tâm trí kiên định như Lâm Minh thì
cũng cảm giác thấy lạnh lẽo toàn thân.
Những võ giả này đều đi sát đạo, đừng nói là người chết, bọn họ còn từng giết
chết mấy trăm người rồi, nhưng loại phương thức tử vong này thì vẫn lần đầu
thấy, cực kỳ ghê rợn!
Ngay cả Tát Đạt có kinh nghiệm phong phú trong Vạn Cổ Ma Khanh thì cũng nuốt
một ngụm nước miếng, trên trán đầy mồ hôi, Vạn Cổ Ma Khanh cực kỳ quỷ dị, có
rất nhiều phương thức tử vong, nhưng loại tình huống này thì hắn lần đầu nhìn
thấy!
Không có ai nói gì cả, mọi người đều cực kỳ cảnh giác, cẩn thận đánh giá chung
quanh.
Lâm Minh khẽ sờ vào Tu Di giới, hô hấp cũng gần như ngừng lại. Vốn hắn tưởng
rằng, nguy hiểm trong Vạn Cổ Ma Khanh đến từ những tà vật kia, khi chém giết
với tà vật thì các võ giả mới chết, nhưng hắn lại không thể nghĩ tới, phương
thức tử vong lại là như vậy, trơ mắt nhìn một võ giả hư thối trước mặt mình,
ngay cả xương cốt cũng không sót lại, mà tà vật ở đâu thì còn không biết rõ!
Thứ không biết thì mới là đáng sợ nhất, võ giả không sợ quỷ thần, cái gọi là
quỷ thì cũng chỉ là Quỷ tu, cái gọi là thần thì cũng chỉ là võ giả cường đại,
nhưng cảnh tượng trước mắt này lại làm cho mọi người cảm giác mình như một
phàm nhân, giữa đêm khuya gặp phải lệ quỷ tới đòi mạng vậy.
Lúc này mới tiến vào cách Vạn Cổ Ma Khanh năm ngàn dặm, tại sao lại gặp phải
cảnh ngộ ly kỳ này?
- Tát Đạt đại nhân, sao lại thế này?
Huyết Viêm tôn chủ dùng chân nguyên truyền âm hỏi, hắn là người duy nhất từng
tiến vào Vạn Cổ Ma Khanh tại đây, mười năm trước, hắn vẫn chỉ là một trong
Thiên Ma thất tinh, thực lực ngang với Diêm Si, lúc đó, một là Vạn Cổ Ma Khanh
không phun trào, hai là hắn cũng không tiến vào Vạn Cổ Ma Khanh quá sâu, chưa
từng thấy cảnh tượng này lần nào.
- Lão hủ hổ thẹn, loại tình huống này, lão hủ cũng là lần đầu nhìn thấy, vừa
rồi bóng màu xám lao tới kia, theo kinh nghiệm của lão hủ, đó hẳn chỉ là một
con xám manh do sát khí ngưng tụ thành, chỉ tu luyện mấy trăm năm, không có gì
đáng ngại cả, chỉ là không nghĩ tới lại phát sinh biến cố này, không biết có
phải do cơn chân nguyên gió lốc khi nãy đã kinh động một tà vật ngủ say nào đó
hay không...
Tát Đạt không dám nói ra miệng, mà dùng chân nguyên truyền âm nói với mọi
người.
Tà vật ngủ say ư? Chẳng lẽ là tà vật do nă
ng lượng trong Vạn Cổ Ma Khanh phun ra?
Nghĩ đến đây, mọi người đều thấy phát lạnh trong lòng, cho dù bọn họ có tự tin
đi nữa, thì cũng không có tự tin chống lại tà vật trong Vạn Cổ Ma Khanh, nhất
là loại tà vật không rõ ràng này, chết mà không hiểu vì sao lại chết, nhìn cực
kỳ ghê người, căn bản không có chút dũng khí phản kháng nào cả!
- Ma Quang, đây là chuyện gì vậy?
Người duy nhất mà Lâm Minh có thể hỏi chính là Ma Quang, nó từng đi theo Ma Đế
tiến vào Vạn Cổ Ma Khanh, ở lại hai mươi mấy năm, thậm chí Ma Đế còn từng đi
tới phạm vi ngàn dặm quanh Vạn Cổ Ma Khanh, hắn cũng chỉ có thể mong chờ Ma
Quang biết được loại tình huống này là chuyện gì.
Ma Quang cố gắng nhớ lại những trí nhớ gần như đã bị phủ bụi kia, trầm mặc
khoảng một khắc, mới mở miệng nói:
- Lúc trước là đại ca của ta cùng đi theo chủ nhân tiến vào Vạn Cổ Ma Khanh,
trí nhớ của đại ca mà ta kế thừa được thì cũng không nhiều lắm, loại tình
huống này, ta cũng chỉ có thể đoán một chút, nơi này có thể là nơi chôn cất
một cường giả thượng cổ nào đó tu luyện Huyết Ma công, cũng có thể trong lòng
đất phong ấn hung vật nào đó, bất kể là loại nào, khi chúng tồn tại thì ngay
cả cường giả cấp đế tại Thiên Diễn đại lục cũng không thể sánh bằng được... mà
sau khi chúng chết, lại được chôn tại đây không biết bao nhiêu vạn năm, chỉ sợ
sớm đã ngưng tụ thành Ma Thần Chi Cốt, hơn nữa cũng không phải là Ma Thần Chi
Cốt tầm thường!
Lâm Minh đã sớm nghe Đạt Cổ nói qua, Ma Thần Chi Cốt cũng có cấp bậc, Ma Thần
Chi Cốt trong tay đám tôn chủ của Thông Thiên tháp thì đều là thứ cấp thấp
nhất.
Ma Quang tiếp tục nói:
- Nếu chia Ma Thần Chi Cốt làm ba cấp thiên địa nhân, thì Ma Thần Chi Cốt
ngươi đang có chỉ là nhân giai, đối với Thông Thiên tháp mà nói, nhân giai Ma
Thần Chi Cốt đã là cực kỳ hiếm có rồi, địa giai thì e rằng ngay cả Cực Tinh
tháp chủ cũng không có, mà về phần thiên giai Ma Thần Chi Cốt, phỏng chừng
ngay cả Huyết Sát Nguyên nguyên chủ cũng đều chưa từng thấy qua, e rằng thứ
này đã sớm thông linh, các võ giả không đủ cơ duyên và số mệnh thì cũng đừng
mong chiếm được nó. Mộ địa của cường giả trong lòng đất tại đây cũng không
biết sinh ra Ma Thần Chi Cốt cỡ nào, tuy nhiên mặc kệ là cấp bậc gì, tốt nhất
ngươi không nên thèm muốn nó, nơi này là chỗ đại hung, sớm rời đi là tốt nhất!
Không cần Ma Quang cảnh cáo, Lâm Minh cũng sẽ không tự đại mà đi khai quật
ngôi mộ của thượng cổ đại năng hoặc là hung thú hoang dã này, nếu không thì
hắn đúng là chán sống.
Mọi người vẫn không nhúc nhích nửa canh giờ, sương mù xám dần dần bao phủ, ánh
sáng cũng ảm đạm xuống, kết quả là không có gì xảy ra nữa.
Đi qua rồi ư?
Mọi người đều ướt đẫm mồ hôi, trong lòng lờ mờ có cảm giác sống sót sau tai
nạn, tuy nhiên trước khi rời khỏi vùng đất tà dị này, không có ai dám buông
lỏng cảnh giác cả.
- Chúng ta lui ra ngoài... bất kỳ ai cũng không được lên tiếng!
Không cần Tát Đạt nói, cũng không có người nào dám hé rangea, ngay cả thở cũng
đều thật khẽ.
- Sao ta cảm thấy càng lúc càng tối vậy...
Người nói chính là Hắc Khôi tôn chủ, hắn dùng chân nguyên truyền âm, theo lời
của hắn vang lên, mọi người đều phát hiện ra, sương mù xung quanh càng lúc
càng đậm đặc hơn, dày đặc đến gần như có thể cắt ra được, bóng tối cũng càng
lúc càng đậm hơn, theo lý thuyết, trong lòng đất Vạn Cổ Ma Khanh thì không
chia ra ngày đêm, ánh sáng tại nơi này đến từ ánh sao trên đầu, đáng ra lúc
này không thể tối đen thì mới đúng.
Tát Đạt dường như có cảm giác gì đó, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên tinh không
đã biến mất trong sương mù mờ mịt.
- Không được, không có các ngôi sao để xác định phương hướng, cứ đi tiếp thì
sẽ lạc đường.
- Bay lên xem, rốt cuộc là phương hướng nào?
- Ngươi đã quên trong Vạn Cổ Ma Khanh thì cấm bay hay sao? Cho dù có thể bay,
thì tuyệt đối cũng không dám bay, bay lên thì chính là tìm chết!
- Làm sao bây giờ? Đi theo hướng nào đây?
Mọi người đều cảm giác rùng mình, hiện tại bọn họ bị bao bọc trong sương mù,
đi cũng không được, mà không đi cũng không được.
Mà đúng lúc này, trong không khí tràn ngập ra một mùi nhàn nhạt, sau đó có
tiếng hát hư vô mờ mịt truyền đến...
Tiếng hát của nữ nhân!
Chỗ này mà lại đột nhiên vang lên tiếng nữ nhân hát, làm cho lòng người lạnh
lẽo.
Tiếng ca kia dường như đến từ chân trời xa xăm, mang theo một luồng u oán và
đau thương, sau khi nghe, dường như linh hồn cũng đều bị cuốn vào, một cảm xúc
bi thương nồng đậm quanh quẩn trong lòng, không thể xóa đi được.
Ngôn ngữ của tiếng ca này thì chưa từng ai nghe qua, nhưng không biết vì sao,
ý tứ của nó thì mọi người đều có thể hiểu được, dường như loại ý niệm này trực
tiếp thông qua tiếng ca mà truyền vào trong đầu mọi người.
- Tịch mịch...
- Tịch mịch...
- Ở lại với ta...
- Không nên nghe tiếng ca này, dùng ma nguyên che lỗ tai lại!
Sắc mặt Tát Đạt đột nhiên đại biến, không để ý dùng chân nguyên truyền âm nữa,
mà hô to lên một tiếng, ma nguyên toàn thân bùng nổ, hình thành một năng lượng
kết giới quanh người, muốn chặn lại tiếng ca này.
Năng lượng đột nhiên năng lượng bùng nổ, đẩy ra sương mù nồng đậm, sau đó Lâm
Minh thấy một cảnh làm cho hắn phải rợn tóc gáy, một thanh niên Yêu Tinh tộc
buông thõng hai vai, ánh mắt trống rỗng, con mắt xanh thẳm, dường như trúng
tà, hắn bắt đầu dùng móng tay cào cấu thân thể của mình, trên người hắn rất
nhanh đã bị cào ra máu thịt bầy nhầy.
Hắn càng cào càng mạnh, sau khi xé rách làn da, hắn xé cả mạch máu, nội tạng
của mình ra, toàn thân máu chảy đầm đìa.
Lâm Minh lập tức đã đoán được, đối phương đã bị chiếm lấy tinh thần chi hải,
trở thành một cái xác không hồn bị điều khiển.
- Lâm Minh, đi về bên trái, lao ra!
Thanh âm của Ma Quang đột nhiên trở nên gấp gáp, nói:
- Ta biết các ngươi gặp phải cái gì rồi, đi về phía bên trái, chỉ cần có đủ
thực lực, có thể đánh nát được lồng giam của nó, nếu không thì tất cả các
ngươi đều có kết cục tương tự.
Đột nhiên nghe được thanh âm của Ma Quang, Lâm Minh không chút lưỡng lự, cầm
Tử Huyễn thương trong tay, chân nguyên toàn thân bùng nổ đến mức cực hạn, Tà
Thần lực được mở ra, đồng thời vận dụng lực lượng cao nhất của Bát Môn Độn
Giáp.
- Quán Hồng!
Nhân thương hợp nhất, thân thể Lâm Minh giống như một đốm lửa, bắn nhanh về
phía bên trái, chỉ nghe rắc một tiếng, dường như có thứ gì đó bị xé rách,
sương mù màu đen đậm đặc đã hoàn toàn bị phá vỡ, Lâm Minh trong nháy mắt đã
lao ra được ngàn trượng, sau đó không dán sát mặt đất mà lao thẳng ra ngoài.
- Cùng nhau trốn!
Tát Đạt nhìn thấy động tác của Lâm Minh, vội vàng hô lớn.
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận