Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1587 - Chương 1588: Công Pháp Tới Tay



Chương 1587 - Chương 1588: Công Pháp Tới Tay




Đối với tiểu thái giám, tiểu cung nữ của Vọng Nguyệt lâu mà nói, cho dù là
hoàng hậu hay là nội vụ đại tổng quản Ngụy công công thì họ sợ tới chết, câu
nói đầu tiên có thể làm cho bọn hắn triệt để bốc hơi khỏi nhân gian, hôm nay,
hoàng hậu hao tổn nhiều cao thủ như vậy, ngay cả Càn Trữ Cung cũng không còn
nhưng chỉ nén giận mà đi, mà Ngụy công công đi tới cũng không có truy cứu
trách nhiệm của Lâm Minh, ngược lại còn nịnh nọt Lâm Minh, nói chỉ cần Lâm
Minh tới Gia Lan Quốc chính là khách quý.
Hai người tương phản như thế, những tiểu thái giám, tiểu cung nữ cảm giác
không thể tưởng tượng nổi, đồng thời cũng cảm thấy hãnh diện.
Tuy hoàng hậu và Ngụy công công kỳ thật chỉ chịu thua Lâm Minh, những tiểu
thái giám, tiểu cung nữ bọn họ chẳng có chút quan hệ nào, nhưng dù sao Lâm
Minh là ở lại trong Vọng Nguyệt lâu, hoàng hậu lần này chịu thua chính là chịu
thua Vọng Nguyệt lâu, chuyện này chẳng khác gì trên mặt của bọn họ có hào
quang.
Mà hình tượng của Lâm Minh cũng biến thành thâm bất khả trắc trong suy nghĩ
của những tiểu thái giám, tiểu cung nữ, cho nên tiểu nha hoàn mang nước rửa
mặt cho Lâm Minh không ngừng nhìn lén Lâm Minh, cũng hiếu kỳ với Lâm Minh.
Trong mắt của nàng thì Lâm Minh hôm nay chính là anh hùng của Vọng Nguyệt lâu,
mà tình cảnh Giới Vương đại chiến tuy thập phần ngắn ngủi nhưng khắc sâu trong
suy nghĩ của tiểu nha hoàn này. Vốn tiểu nha hoàn còn khinh bỉ Lâm Minh cùng
Tiểu Ma Tiên ngày ngày mây mưa, hiện tại nàng lại hâm mộ Tiểu Ma Tiên, nhưng
mà Tiểu Ma Tiên thực lực cũng khiến nàng kinh hãi và sùng bái.
Một nữ hài tử có thực lực như thế đúng là quá khó tưởng tượng.
Một đoàn người quay về Vọng Nguyệt lâu, vừa vào Vọng Nguyệt lâu thì Nguyệt đã
phát ban thưởng, phần thưởng này chính là một ngàn nguyên khí phù văn cho mỗi
tiểu thái giám, tiểu cung nữ, chuyện nỳ khiến bọn họ vô cùng cao hứng, hô to.
- Tạ nương nương ban thưởng!
Nguyệt phi mỉm cười, phất phất tay nói:
- Các ngươi đi xuống đi.
Chúng thái giám, cung nữ khom người rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Lâm
Minh, Nguyệt phi cùng Tiểu Ma Tiên ba người.
- Lâm Minh, hôm nay cũng nhờ có ngươi.
Nguyệt phi trong khi nói chuyện. Nàng cũng rót một chén trà vân vụ vũ trà cho
Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên, đây là trà quý báu của Vọng Nguyệt lâu. Mỗi một ly
đều có công hiệu nâng cao tinh thần.
Lâm Minh hai tay tiếp nhận chén trà, khách khí nói ra:
- Nương nương nói quá lời, chuyện hôm nay cũng là do ta mà có. Nếu như không
phải một nam nhân như ta ở Vọng Nguyệt lâu thì hoàng hậu cũng không dễ dàng
lấy Nguyệt phi ra lập uy.
Nghe Lâm Minh nói Nguyệt phi mỉm cười.
- Lâm Minh ngươi không cần khiêm tốn, ta và ngươi cũng biết hoàng hậu là cố ý
làm khó dễ, cho dù không có ngươi thì nàng ta cũng tìm cớ khác gây khó dễ mà
thôi, nếu không có ngươi thì hôm nay chắc chắn không xong, may mắn ta tổn
thương qua một thời gian là tốt lên. Đến lúc đó ta cũng không sợ bọn chúng,
cho dù Thiên Bạch có tới cũng không dễ dàng làm gì ta đâu.
Nhắc tới Thiên Bạch, Lâm Minh cười lạnh một tiếng, nói:
- Thiên Bạch lại tới thì không cần nương nương ra tay, sổ sách ta sẽ tính với
hắn, còn không có tính toán rõ đâu, Nguyệt phi nương nương ngươi bị thương
nghiêm trọng như thế, điều dưỡng lâu như vậy còn chưa trừ tận gốc sao?
Nghe Lâm Minh nhắc tới chuyện này, Nguyệt phi than nhẹ một tiếng, nói:
- Là Vô Sinh Độc... Độc này có thể giết chết Thánh Chủ, ảnh hưởng Giới Vương!
Nếu như không phải thủ hạ thân tín của ta ra tay, ta cũng sẽ không bị thương
tích này, cho nên ta phải áp chế độc thời gian dài, chân nguyên không thể điều
động nhiều.
- Ah? Vô Sinh Độc?
Lâm Minh kế thừa trí nhớ của ba Luyện Dược Sư, đương nhiên biết rõ chất độc
này.
Trên thế giới này độc dược của phàm nhân không có hiệu quả với võ giả, nhưng
chút độc dược có thể giết chết Hồng Cảnh.
Nhưng mà những độc dược này phải xuất ra từ tay của Luyện Dược Sư, hơn nữa tài
liệu luyện chế phải là thiên tài địa bảo.
Luyện Dược Sư có thể luyện chế đan dược tăng tu vị có chút vô thượng thần đan
ngay cả Giới Vương cũng đánh đập tàn nhẫn, bởi vì những vô thượng thần đan này
các Giới Vương đánh nhau tàn nhẫn để có được.
Nhưng mà tốt xấu gì cũng có tác dụng với Giới Vương, đương nhiên cũng có thể
là độc dược với Giới Vương.
Thậm chí có chút đan dược tăng tiến tu vị, bởi vì dược tính quá mạnh nếu như
phục dụng, hoặc là tu vị chưa đủ có thể bạo thể mà chết.
Cho nên độc dược có thể giết võ giả cao cấp cũng không dễ gặp được!
Mà Vô Sinh Độc này do thiên tài địa bảo luyện thành, hơn nữa còn dùng quá
trình rườm rà mới thành.
Lâm Minh có chút trầm ngâm, nói ra:
- Vô sinh độc tuy lợi hại, nhưng mà dược tính của nó dựa theo lý giải của Lâm
mỗ còn chưa tới mức ảnh hưởng tới Giới Vương...
- Đúng vậy, Vô Sinh Độc này do lục phẩm Thần Văn Sư gia trì thần văn thuật
cho nên độc tính mạnh hơn xa bình thường, ta trừ khử nó phải mất thời gian nửa
năm.
- Thần văn thuật!
Lâm Minh mỉm cười, nói ra:
- Nếu như là thần văn thuật thì độc dược này phải có đường vân của Tu La pháp
tắc, những đường vân này có thể phá giải, tuy không cách nào giải trừ độc tính
của Vô Sinh Độc, nhưng mà độc tính lại gia trì Tu La Thiên Đạo nên khó trừ khỏ
hơn.
Lâm Minh nói như vậy trong lòng Huyết Nguyệt khẽ động, nàng lập tức nghĩ tới
lúc Lâm Minh phá giải thần văn phù của hoàng hậu, đây không phải thủ đoạn
người bình thường có thể làm được.
Thậm chí rất nhiều lục phẩm Thần Văn Sư cũng không thể làm được trong thời
gian ngắn.
Điểm này làm cho Huyết Nguyệt cảm thấy không tưởng tượng nổi, nàng không biết
Lâm Minh tuổi còn trẻ như vậy làm sao có
thể phá giải được đoạt mệnh ngọc phù, tìm ra nhược điểm của lục phẩm thần văn
phù, cho dù Lâm Minh chuyên môn nhắm vào hai chủng thần văn thuật này mà tu
luyện cũng rất khó trong thời gian ngắn bài trừ ngay được.
Đối với Lâm Minh, Huyết Nguyệt cảm thấy bí ân trong lòng, cho dù là truyền
nhân của Chân Thần cũng không làm được như Lâm Minh.
Chưa dù cốt linh chưa đủ sáu mươi, có thể chiến Giới Vương khiến người ta cảm
thấy khó tin!
- Lâm Minh... Ngươi thật sự là... Chưa đủ sáu mươi tuổi?
Tuy cảm giác hỏi như vậy không quá lễ phép, nhưng mà Huyết Nguyệt vẫn không
nhịn được.
Lâm Minh mỉm cười, hàm hồ nói ra:
- Tuổi của Lâm mỗ đúng là không lớn, nhưng mà có thể đạt tới cảnh giới bây
giờ là nhờ vào chút cơ duyên.
Lâm Minh dù nói hời hợt nhưng mà Huyết Nguyệt tuyệt không cho rằng như vậy,
trong Tam Thập Tam Thiên vũ trụ, người vận khí tốt không biết bao nhiêu mà
nói, nhưng mà dù là truyền nhân Chân Thần thánh địa cũng không được một phần
mười của Lâm Minh.
Tuy Lâm Minh không có nói rõ tuổi, Huyết Nguyệt vẫn ẩn ẩn xác nhận cốt linh
của Lâm Minh chưa đủ sáu mươi.
Trong nội tâm xuất hiện suy nghĩ này, Huyết Nguyệt đột nhiên nghĩ tới cái gì
đó, sờ vào trong tu di giới, dừng lại mấy hô hấp Huyết Nguyệt từ trong tu di
giới xuất ra ngọc giản đỏ như máu.
Ngọc giản này chính là Thương Khung Phách Điển Đạo Cung Cửu Tinh.
- Lâm Minh, hôm nay ta thiếu nợ ngươi đại nhân tình, ta vốn tưởng rằng hoàng
hậu có tu vị nửa bước Giới Vương, bên người có Tôn công công cũng không thể
lưu được ta, lại không nghĩ hoàng hậu mời Thiên Bạch của Thiên La tới, suýt
nữa khiến ta ăn thiệt thòi lớn, nếu không phải có ngươi ra tay, ta hôm nay chỉ
sợ rất khó trở về, ít nhất ta sẽ phải trả cái giá to lớn mới có khả năng thoát
khỏi Càn Trữ Cung.
- Ân tình này ta nhớ kỹ, ta biết rõ ngươi cần cái này, hiện tại cho ngươi,
xem thì xem.
Huyết Nguyệt nói xong mang ngọc giản màu đỏ đặt lên bàn, giao cho Lâm Minh,
Huyết Nguyệt tuy trong người trung độc, nhưng kỳ thật cũng có một ít bí pháp
bảo vệ tính mạng, đều là chiêu thức đốc sức liều mạng, nếu như thi triển ra
thì có khả năng đào thoát khỏi Thiên Bạch, nhưng mà phải thiêu đốt máu huyết
và nguyên khí đại thương.
Đối với Huyết Nguyệt có thù lớn chưa trả mà nói đây là chuyện không tiếp nhận
được, cho dù mang Thương Khung Phách Điển đưa cho Lâm Minh cũng đáng giá.
- Thương Khung Phách Điển!
Con mắt Lâm Minh sáng ngời, hắn đến tìm Huyết Nguyệt chính là vì ngọc giản
này, mà bây giờ, rốt cục đến tay.
Huyết Nguyệt nói:
- Ta sớm có thể cho ngươi mượn, nhưng mà ta cho rằng dù ngươi có được Thương
Khung Phách Điển Đạo Cung Cửu Tinh cũng không luyện thành, chỉ phí công vô
ích, cho nên ta không đặt yêu cầu của ngươi trong lòng, lại không nghĩ ngươi
đã mở Đạo Cung Cửu Tinh, đạt tới cảnh giới nghịch thiên trong truyền thuyết,
đúng là không biết ngươi tu luyện thế nào thành.
Huyết Nguyệt tràn ngập hiếu kỳ với Lâm Minh, nhưng nàng không có hỏi, nàng suy
đoán chuyện này có liên quan tới cơ duyên của Lâm Minh, là bí mật của Lâm
Minh.
Lâm Minh không có chối từ, tiếp nhận Thương Khung Phách Điển, cảm giác quét
qua thì trong đó quả nhiên ghi lại phương pháp tu luyện Đạo Cung Cửu Tinh!
Lâm Minh tu luyện Luyện Thể Thuật nhiều năm như vậy, hắn càng cảm thấy Thương
Khung Phách Điển là công pháp hết sức kỳ lạ.
Ngay từ đầu Lâm Minh cho rằng Thương Khung Phách Điển là thần võ vô thượng,
nhưng mà cẩn thận ngẫm lại chỉ sợ không đơn giản như thế.
Luyện Thể Thuật dù sao cũng từng hưng thịnh ở Thần Vực, để lai vô số truyền
thừa, tuy trải qua bao nhiêu ức năm qua đã tổn thất rất nhiều, nhưng mà vẫn có
lưu các loại công pháp như Hỗn Độn Cương Đấu Kinh các, nhưng mà những công
pháp này không có bá đạo như Thương Khung Phách Điển.
Rất nhiều công pháp luyện thể áp dụng quy tắc trước ba mươi sáu ức năm trước,
hiện tại mang ra luyện cũng khó đạt tới Đạo Cung Cửu Tinh.
Mà Thương Khung Phách Điển ghi lại các loại đan dược trân quý, những đan dược
này mặc dù hôm nay dưới pháp tắc cấm đoán vẫn có tác dụng không nhỏ, không
giống tầm thường.
Cho nên đối với Thương Khung Phách Điển, Lâm Minh càng coi trọng. Thực tế bí
pháp phát lực Bách Trọng Lãng có thể tăng lực lượng theo bội số nhân, chuyện
này có ý nghĩa lực lượng của Lâm Minh ngày sau càng mạnh thì phát lực càng
mạnh.
Lâm Minh thu hồi Thương Khung Phách Điển, nhìn Huyết Nguyệt nói:
- Cảm ơn Nguyệt phi nương nương, ta đúng là cần ngọc giản này, kỳ thật ta còn
có một chuyện cần hỏi, chỉ là có chút mạo muội... Cho nên vẫn không có nói
ra...
Nguyệt phi thập phần thản nhiên nói:
- Lâm công tử không cần phải khách khí, hỏi đi...
Lâm Minh mỉm cười, nói:
- Ta muốn biết nương nương làm sao đạt được Thương Khung Phách Điển này?
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận