Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1315 - Chương 1315: Phong Thần Chi Hồn



Chương 1315 - Chương 1315: Phong Thần Chi Hồn




Lâm Minh tại sao đứng bất động, bại sao?
- Luân hồi lĩnh vực quá mạnh mẽ, thất bại là bình thường...
Lúc này ở trên lôi đài Hành Si chân đạp Luân Hồi Bàn, cao cao lơ lửng ở giữa
không trung, mà Lâm Minh bị bao phủ tron luân hồi lĩnh vực, trên người ẩn ẩn
lưu chuyển một ít đạo vân kỳ lạ, những đạo văn này không ai hiểu được.
Thoạt nhìn Lâm Minh đang mất đi ý thức.
Chấm dứt?
Thần thoại thuộc về Lâm Minh đã kết thúc?
Từ khi bước lên lôi đài, trừ thi đấu dự tuyển thì Lâm Minh không phải đệ nhất
ra, thời điểm còn lại Lâm Minh khó bị bại.
Cho dù đối thủ cường đại, thoạt nhìn địch nhân là vô địch thì hắn đều dùng thủ
đoạn không thể tưởng tượng nổi bộc phát siêu cường, cùng sức bật khổng bố đánh
bại.
Tiểu Ma Tiên, Quân Bích Nguyệt, Long Nha đều là như thế.
Tuy rất nhiều người cũng biết thực lực của Hành Si còn mạnh hơn Lâm Minh nhưng
trong tiềm thức bọn họ vẫn cảm thấy Lâm Minh thất bại dường như là một chuyện
không tưởng tượng nổi.
- Đã nghịch thiên, một đệ tử thánh địa có thể bước tới bước này!
- Hành Si quá mạnh mẽ, gần bốn mươi năm không phải sống uổng.
Mọi người nói như vậy mà Hành Si trên lôi đài cũng trầm mặc, với tư cách người
điều khiển Luân Hồi Bàn thì trong cảm giác của Hành Si từ đầu đến cuối, Luân
Hồi Bàn của mình chưa triệt để trấn trụ Lâm Minh.
Linh hồn của Lâm Minh dẻo dai tới mức không thể tưởng tượng, ấn ký thần mộng
kỳ dị làm cho hắn dùng tiểu luân hồi đạo ngạnh kháng Luân Hồi Bàn, thậm chí
hắn dùng tâm bồ đề chỉ áp chế Lâm Minh mà không thể đánh tan hắn.
Tuy Lâm Minh lâm vào trong luân hồi muôn đời, nhưng mà ý thức của hắn vẫn
thanh tỉnh, loại cảm giác này giống như cọng cỏ đứng vững trong bão tố, dù bão
tố mạnh thế nào cũng không thể thổi đứt cọng cỏ.
Còn kém một chút như vậy Hành Si cảm giác mình không có thắng, mà đang giằng
co với Lâm Minh, không ngừng ép Lâm Minh vào ảo cảnh.
Cảm giác này làm cho hắn buông tha chống cự.
Hành Si yên lặng nhìn qua Lâm Minh trong luân hồi lĩnh vực, thân thể của hắn
có các loại phù văn pháp tắc lưu chuyển khó hiểu.
Lúc này Hạo Vũ Tử trên lôi đài cản thận quan sát Lâm Minh một phen, nhìn Hành
Si nói ra.
- Trận đấu chấm dứt...
Hành Si lắc đầu, nói:
- Hạo Vũ Tử tiền bối, chiêu thức của vãn bối chưa từng triệt để đánh tan ý
chí phòng ngự của Lâm thí chủ, Lâm thí chủ bởi vì nguyên nhân nào đó chính
mình chủ động buông tha phòng ngự linh hồn, hãm nhập luân hồi và thừa nhận
luân hồi chi lực...
- Mặc kệ nguyên nhân là cái gì, hiện tại ngươi thắng là sự thật!
Hãm nhập luân hồi đạo, Lâm Minh căn bản không có khả năng phòng ngự gì, Hành
Si đã thắng.
- Nên chờ một chút đi, ta cảm giác Lâm thí chủ trải qua chuyện gì đó.
Hành Si nói như thế, với tư cách đệ tử Phổ Đà sơn, tính tình của Hành Si trời
sinh nhân hậu, hắn không muốn thắng mà không võ.
Hạo Vũ Tử có chút trầm ngâm, gật đầu nói:
- Được rồi, đợi thêm một nén hương, Hành Si tiểu sư phụ phẩm cách làm cho
người ta tán thưởng.
Trong lôi đài diễn ra tràng cảnh kỳ dị như thế, Hành Si thu hồi Luân Hồi Bàn
chắp tay trước ngực, đứng giữa lôi đài, mà Lâm Minh lơ lửng ở giữa không
trung, bị luân hồi lực mỏng manh bao phủ, chung quanh thân thể có đạo vân lưu
chuyển.
Đệ tử Hạo Vũ Thiên Cung thắp một nén hương.
Hương chậm rãi thiêu đốt, khói xanh lượn lờ.
- Vì cái gì còn phải đợi, không phải đã chấm dứt sao?
- Không biết xảy ra chuyện gì, dường như Lâm Minh gặp tình huống gì đó, chờ
hắn tỉnh táo lại.
- Trúng Luân Hồi Bàn củ Hành Si rất khó tỉnh a, có lẽ tinh hồn bị thương nhẹ.
Luân Hồi Bàn công phòng nhất thể, lúc trước Hành Si đối mặt Tiểu Ma Tiên còn
không có dùng Luân Hồi Bàn công kích Tiểu Ma Tiên, nhưng đối mặt với Hành Si
thì không giống.
Lâm Minh thừa nhận công kích của Luân Hồi Bàn thì mọi người đều nhìn thấy,
Luân Hồi Bàn công kích quá khủng bố.
Mặc dù mạnh như Lâm Minh thì thân thể, phòng ngự linh hồn mạnh hơn nữa cũng
trúng chiêu.
Nén hương càng ngày càng ngắn, mà Lâm Minh vẫn lâm vào ngủ say, hoàn toàn
không có ý thức tỉnh.
Rốt cục hương đốt rụi.
Hạo Vũ Tử đi đến đài, cũng có ý định tuyên bố.
Trên khán dài những người trẻ tuổi tuấn kiệt đầy tiếc hậ, tuy nhiên lại rõ
ràng Lâm Minh bại bởi Hành Si là không thể tránh được, thật sự chênh lệch quá
lớn, nhưng mà bước ra một bước này ai cũng ngóng có kỳ tích phát sinh, kết quả
còn có kỳ tích.
Hạo Vũ Tử nhìn qua lớn tiếng tuyên bố:
- Hành Si thắng!
GIọng nói to truyền khắp toàn trường, ý nghĩa trận đấu đã chấm dứt.
Lâm Minh thua ở Hành Si.
- Lâm thí chủ dường như có ngoài ý muốn, thỉnh tiền bối nhìn một chút.
Hành Si niệm một câu phật hiệu, nói như thế.
Hạo Vũ Tử gật gật đầu, khẽ vẫy tay thân thể Lâm Minh lăng không bay tới.
Hạo Vũ Tử khoác tay lên thiên linh của Lâm Minh, muốn dò xét tình huống linh
hồn chi hải của Lâm Minh, nhưng vừa tra thì Hạo Vũ Tử nhíu mày.
Tinh thần chi hải của Lâm Minh có một đoàn bạch quang bao phủ không thể dò
xét.
- Kỳ quái.
Hạo Vũ Tử cảm giác không tin nổi, chính mình có tu vi nửa bước Thiên tôn cũng
không thể dò xét tinh thần chi hải của tiểu bối?
- Đã xảy ra chuyện gì? Đưa Lâm Minh vào trong gian phòng yên tĩnh nhất, cho
hắn nghỉ ngơi đi, tìm Tân Thân Tử xem hắn, lát nữa lão phu sẽ đi qua.
Hạo Vũ Thiên Cung Tân Thân Tử có tạo nghệ phương diện linh hồn chi hải còn hơn
cả Hạo Vũ Tử.
Đệ tử Hạo Vũ Thiên Cung mang Lâm Minh xuống, loại tình huống này rất nhiều
người nhìn ra không đúng.
Chỉ sợ Lâm Minh bị thương không nhẹ.
Mục Thiên Vũ, Tần Hạnh Hiên càng lo lắng, đương nhiên các nàng sốt ruột, nhưng
mà khu vực tuyển thủ Hạo Vũ Thiên Cung không phải các nàng đi vào.
- Lâm đại ca không có việc gì, hòa thượng kia sao ra tay nặng vậy?
- Không trách người ta, phu quân cí khả năng tao ngộ tình huống đặc biệt,
đừng quên phu quân trước kia ngủ say ở Phong Thần đài nhiều tháng đấy.
Mục Thiên Vũ vừa nói như vậy thì tộc nhân phượng tộc lo lắng hơn. Nếu quả thật
như trước thì đây không phải chuyện tốt.
gủ say chỉ có thể là linh hồn bị thương mà thôi.
- Lâm sư huynh từ trước tới giờ không thường xuyên ngủ say, nói không chừng
thời gian ngủ say càng lâu hơn.
Một đệ tử nhỏ giọng nói ra.
- Đừng nói mò.
Hỏa Liệt Thạch tức giận nói ra, sắc mặt cũng có chút ngưng trọng.
Sau khi trận đấu Lâm Minh kết thúc thì trận đấu tiếp tục.
Tiểu Ma Tiên đấu với Băng Mộng!
Đây là chiến đấu mọi người chờ mong nhưng không có lo lắng gì cả, hai nữ nhân
xuất sắc nhất Thần Vực đấu nhau, hai nữ có đều hàm súc, là người tình trong
mộng của nhiều người, một trận chiến này rất nóng bỏng.
Rất nhiều thanh niên đều hô điên cuồng, nhưng mà trong lòng đệ tử phượng tộc
đầy lo lắng Lúc này trong phòng nghỉ của Hạo Vũ Thiên Cung, một lão giả có
chòm râu dê, đầu đội mũ cao dò xét Lâm Minh và nhíu mày.
- Tân Thân Tử tiền bối, tình huống thế nào?
Một đệ tử trẻ tuổi hỏi thăm, là đệ tử hạch tâm của Hạo Vũ Thiên Cung.
- Trong tinh thần chi hải của Lâm Minh
có một ít đường vân kỳ lạ, lão phu cô lậu quả văn, chưa bao giờ thấy qua.
- Chúng ta làm sao bây giờ, có nên bẩm báo sư tổ không?
Sư tổ người trẻ tuổi nói chính là Hạo Vũ Thiên Tôn.
Tân Thân Tử nói:
- Thật sự nhìn không ra mánh khóe, cũng chỉ có thể phiền toái sư tôn, Lâm
Minh thiên phú đầy đủ cho sư tôn ra tay, không nên chậm trễ, nếu không chúng
ta không đảm đương nổi.
Người trong Thần Vực biết rõ người có hi vọng trở thành Thiên tôn cũng không
nhiều, mà thiên tài không có khả năng thành Thiên thì không có tư cách kinh
động cường giả Thiên tôn, cũng giống như người bình thường sẽ không đi chữa
thương cho con kiến.
Thời điểm Tân Thân Tử suy nghĩ liên tục, chuẩn bị tự mình đi hỏi thăm Hạo Vũ
Thiên Tôn thì một đạo hỏa quang trong mắt Tân Thân Tử sáng lên.
Trong này nghe được giọng của Hạo Vũ Thiên Tôn.
- Các ngươi không cần để ý tới Lâm Minh, hắn nghỉ ngơi là được.
Hạo Vũ Thiên Tôi nói như vậy, bọn người Tân Thân Tử không vẽ rắn thêm chân,
lập tức rời đi.
Trên lôi đài đánh ra khí thế hừng hực.
Mà Lâm Minh cũng lâm vào trong mộng, hắn mơ thấy mình biến thành Phong Thần
Thiên tôn.
Hắn dùng thị giác của Phong Thần Thiên tôn đối đãi với thế giới, dùng tư duy
của Phong Thần Thiên tôn suy nghĩ vấn đề.
Phong Thần Thiên tôn tu luyện Lâm Minh cũng đi theo tu luyện.
Phong Thần Thiên tôn tìm hiểu pháp tắc, Lâm Minh cũng đi theo tìm hiểu pháp
tắc.
Cường giả Phong Thần Thiên tôn quyết đấu, Lâm Minh cũng trải qua đánh nhau
kịch liệt.
Một phần cảm ngộ khắc sâu vào trái tim của Lâm Minh, những cảm ngộ này cũng
không sâu, dù sao là lĩnh ngộ của Phong Thần Thiên tôn, không phải Lâm Minh có
được, chưa hẳn thích hợp Lâm Minh, thậm chí đại đa số Lâm Minh căn bản không
hiểu.
Nhưng mà chúng vẫn có d宠dắt thật lớn với Lâm Minh, dùng thị giác của Thiên tôn
thị giác đi đối đãi thế giới, nghiên cứu pháp tắc thì hắn chẳng khác gì Thiên
tôn, loại cơ hội này ai có thể có được.
Hơn nữa xác thực mà nói Phong Thần Thiên tôn căn bản không chỉ có cảnh giới
Thiên tôn.
Trong mộng không có khái niệm thời gian, Lâm Minh không biết trải qua bao
nhiêu năm tháng, ở trong đó rất nhiều trí nhớ nhanh chóng trải qua trái tim
Lâm Minh, hắn cũng quên đi thật nhanh, tới cuối cùng những thứ Lâm Minh có thể
hiểu không nhiều.
Trong bất tri bất giác Lâm Minh không ngừng hoàn thiện ý cảnh tam thập tam
thiên, tiến hóa hân thể của hắn, tinh khí thần bắt đầu chậm rãi dung hợp,
không còn là năng lượng dung hợp, mà là tinh khí thần chân chính dung hợp.
Linh hồn hắn triệt để dung nhập vào trong huyết nhục, huyết nhục dung nhập nội
thế giới, nội thế giới cùng một nhịp thở với tinh thần chi hải.
Dần dần trong đầu Lâm Minh cũng hiểu ra một công pháp thần võ vô thượng, Phong
Thần Đại Pháp!
Đến tận đây Lâm Minh rốt cục hiểu Phong Thần Thiên tôn khắc vào trong người
của mình không đơn thuần là pháp tắc đạo vân, còn có mảnh vỡ linh hồn vô chủ
của Phong Thần Thiên tôn, cũng giống như mảnh vỡ linh hồn trong ma phương, nó
còn trân quý hơn hàng tỉ lần.
Một mảnh vỡ linh hồn vô chủ vượt qua Thiên tôn đại năng!
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận