Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 6 - Chương 6: Tay Không Đối Địch



Chương 6 - Chương 6: Tay Không Đối Địch




Vương Nghĩa Cao cảm thấy đầu óc tên trước mắt này bị lừa đá, chiến đấu vượt
cấp có thể thắng đối thủ không phải không có, nhưng những người đó đều là
thiên tài, hơn nữa cộng thêm công pháp đỉnh cấp cũng danh sư dạy mới có thể,
Lâm Minh chỉ là một tiểu tử nghèo, kiếm được bản công pháp cấp thấp đã không
tồi, thiên phú bản thân cũng kém, còn muốn thắng chính mình, có phải tối hôm
qua ngủ không đủ hay không, bây giờ vẫn còn mộng du?
Hắn mang theo vẻ trêu tức tươi cười hỏi:
- Ngươi muốn thế nào?
- Nếu ta thắng, ta muốn hai cây Huyết sâm trăm năm, cộng thêm năm trăm lượng
vàng!
Hai cây Huyết sâm trăm năm, cộng thêm năm trăm lượng vàng! Người chung quanh
đều âm thầm líu lưỡi, tiểu tử này cũng không phải đèn cạn dầu, hai cây Huyết
sâm tương đương ba trăm lượng vàng, cộng hết lại chính là tám trăm lượng, đây
cũng không phải số lượng nhỏ, tuy nhiên, phải có mệnh lấy mới được.
- Tám trăm lượng vàng?
Vương Nghĩa Cao hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi cũng xứng? Ngươi cảm thấy tay ngươi chân giá trị tám trăm lượng vàng?
Ở Thiên Vận quốc, thân phận quý tộc cũng bình dân hoàn toàn không cũng cấp,
cho dù Vương Nghĩa Cao giết chết người cũng chỉ bịphạt giam, rồi sau đó bồi
thường một trăm đếng00 lượng vàng mà thôi.
Lâm Minh chậm rãi nói:
- Tay chân của võ giả đối với võ giả mà nói là vô giá, nếu ngươi không muốn,
ta có thể không cần vàng, ngươi cũng tự phế gân tay gân chân.
- Láo! Ngươi muốn chết!
Vương Nghĩa Cao giận dữ quát một tiếng, rút ra trường kiếmbên hông.
Lâm Minh thần sắc không thay đổi nói:
- Ngươi còn chưa trả lời ta?
- Hừ! Không phải là tám trăm lượng vàng sao? o ngươi một ngàn lượng thì thế
nào, ngươi có mệnh lấy sao? Lão tử phế đi ngươi, trong vòng ba chiêu không xử
được ngươi, về sau tên lão tử đọc ngược lại!
Vương Nghĩa Cao bị tức nóng nảy, Lâm Minh vui vẻ trong lòng, còn có người ngại
ít đưa thêm nhiều:
- Được, vậy một ngàn lượng!
Hắn vừa dứt lời, Vương Nghĩa Cao đã nhắm ngay Lâm Minh chém tới một kiếm!
Một kiếm kia mang theo ánh sáng vàng mờ nhạt, linh hoạt, tiếng xé gió sắc bén
truyền ra xa mấy chục thước.
Võ kỹ!
Chiến pháp sử dụng chân nguyên cũng lực lượng công kích sát thương địch nhân
là võ kỳ, Vương Nghĩa Cao nói trong vòng ba chiêu xử lý Lâm Minh cũng không
phải là khí phách nhất thời, hắn có chỗ dựa, đó chính là võ kỹ! Loại chiến
pháp này chỉ có đại gia tộc hoặc là con cháu võ phủ mới có cơ hội học tập,
người thường muốn học không có phương pháp.
Một khi dùng võ kỹ, người không võ kỹ sẽ rất khó ngăn cản, hơn nữa Vương Nghĩa
Cao cùng Lâm Minh còn cách nhau một cái cảnh giới, lại không hề trì hoãn.
Vương Nghĩa Cao hoàn toàn có nắm chắc một kích định thắng cục, nói trong vòng
ba chiêu chỉ là chừa chút đường lui cho chính mình, để tránh xảy ra chuyện gì
ngoài ý muốn.
Vương Nghĩa Cao đoán rất đúng, cho tới nay Lâm Minh quáthật không học qua bất
kỳ vũ kỹ nào, hắn chỉ có thể dùng chiêu thức bình thường để ứng đối Vương
Nghĩa Cao tiến công.
Người chung quanh nhìn thấy một chiêu này đều cảm thấy thắng bại đã phân, Lâm
Tiểu Đông lại căng thẳng trong lòng, một kiếm này Lâm Minh chắn như thế nào!
Lâm Minh hết sức chăm chú nhìn chằm chằm kiếm Vương Nghĩa Cao chém xuống, từ
sau khi tu luyện Chân Nguyên quyết trong Hỗn Độn Cương Đấu kinh, hắn cảm giác
mẫn tuệ sâu sắc gấp mấy lần, lúc này trong mắt hắn, Vương Nghĩa Cao chính là
một đầu mãnh thú đánh tới!
Mấy ngày nay, Lâm Minh tách rời mãnh thú vô số, tuy rằng những mãnh thú kia
đều đã đã chết, nhưng phải tách rời chúng nó, vẫn như cũ muốn tìm đến khe hở
trong huyết quản xương cốt chúng nó, xuất đao nhanh, chuân độc!
Ở trong nháy mắt trường kiếm của Vương Nghĩa Cao rơi xuống, Lâm Minh xuất đao,
không trải qua tính toán cũng lo lắng quá nhiều, hoàn toàn bằng vào trực giác,
một đao dọc theo chiêu thức của Vương Nghĩa Cao mà vọt lên.
Kiếm quang mang theo linh hoạt, sắc bén, đối lập một đao giản dị không thể
giản dị hơn, nhưng mà kết quả giao thủ lại khiến mọi người bất ngờ, Lâm Minh
nghiêng người một cái thoát khỏi kiếm phong của Vương Nghĩa Cao, mà đao trong
tay hắn lại dùng một góc độ khó tin đâm vào dưới sườn Vương Nghĩa Cao!
- A!
Vương Nghĩa Cao bị một đao đâm trúng, kêu lên một tiếng đau đớn, trực tiếp bay
ngược ra ngoài, quay cuồng từ không trung ngã xuống mặt đất!
Đã có chuyện gì xảy ra? Mọi người không hiểu được huyền bí của một đao này,
tất cả đều ngây ngẩn cả người.
Lúc này quần áo trên thân Vương Nghĩa Cao từ ngực đến dưới sườn bị lộ ra một
lỗ hổng dài một xích, nhưng không có lưu máu, ở trong quần áo hắn có ngân
quang lóe sáng mờ nhạt.
- Nhuyễn giáp?
Lâm Minh thầm kêu đáng tiếc, phía dưới quần áo Vương Nghĩa Cao có nhuyễn giáp,
nếu không có huyễn giáp này, một kích vừa rồi có thể khiến Vương Nghĩa Cao mất
đi sức chiến đấu.
- Ngươi!
Vương Nghĩa Cao vừa sợ vừa giận, ánh mắt vì sung huyết mà trở nên đỏ rực, hắn
không ngờ chính mình bị một tiểu tử tu vi thấp hơn đâm trúng, hơn nữa là ở
trước mắt bao người! Đây điều hắn tuyệt đối không thể chấp nhận.
- Ta muốn ngươi chết!
Theo đạo lý, một kích vừa rồi đã tính Vương Nghĩa Cao thua, nhưng Vương Nghĩa
Cao đã phẫn nộ đến mức tận cùng sao có thể nhận thua, hắn lại lần nữa huy
trường kiếm lên, nhắm ngay Lâm Minh chém tới một kiếm!
Võ kỹ lại phát động lần nữa!
Mà Lâm Minh giống như một thợ săn kinh nghiệm phong phú, không lộ chút sơ hở
bắt giữ mỗi một chỗ nhược điểm của mãnh thú!
- A!
Một màn vừa rồi lại trình diễn lần nữa, lần này phía bên phải áo khoác Vương
Nghĩa Cao bị chém ra một lỗ hổng, kết quả cẩm bào trở thành áo tơi, vắt ở trên
thân.
Người vây xem không khỏi trợn mắt há hốc mồm, kết quả chiến đấu như vậy khiến
người khác không thể tin, tại sao lại có loại kết quả này? Câu cửa miệng một
tấc dài một tấc cường, trường kiếm Vương Nghĩa Cao dài hơn nhiều so với chủy
thủ róc xương của Lâm Minh, hơn nữa bản thân lại có võ kỹ, tu vi cũng cao,
nhưng đến khi chiến đấu thật sự, hắn lại bị cũng chiêu đâm trúng hai lần liên
tục, mà một chiêu kia nhìn thế nào cũng không có bất kỳ huyền diệu gì cả.
- Tiểu tử kia, bất kể tốc độ thân thể hay là tốc độ xuất đao đều nhanh hơn
Vương Nghĩa Cao!
Một võ giả xem chiến đột nhiên nói, Luyện Thể tầng một nhanh hơn so với Luyện
Thể tầng hai, điều này thật sự không tầm thường!
Tốc độ Lâm Minh quả thật nhanh hơn Vương Nghĩa Cao, hơn nữa nhanh hơn không
ít, đây là hiệu quả của Hỗn Độn Cương Đấu kinh! Lúc trước tu luyện bộ công
pháp này, Lâm Minh xuất đao cũng đã cực kỳ tinh chuân, thấy rõ lực cũng vô
cùng mẫn tuệ sâu sắc, nhưng tốc độ cũng lực lượng của hắn đều theo không kịp,
tự nhiên không có khả năng đả bại Vương Nghĩa Cao Luyện Thể tầng hai.
Mà hiện tại, có Hỗn Độn Cương Đấu kinh, hết thảy đều bất đồng!
- A a a!
Vương Nghĩa Cao muốn điên rồi, hắn ném áo tơi xuống, lộ ranhuyễn giáp màu bạc
bên trong, chính mình lại bại bởi một tiểu tử Luyện Thể tầng một, hôm nay
không rửa nhục, về sau hắn không còn mặt mũi lăn lộn ở Thiên Vận thành.
- Ta làm thịt ngươi!
Vương Nghĩa Cao liều mạng thúc giục chân nguyên trong cơ thể, kiếm phong mỏng
manh sắc bén phát ra hào quang mạnh hơn dĩ vãng, nhắm thăng đầu Lâm Minh, nếu
như bị một kiếm này chém trúng, Lâm Minh tuyệt đối trực tiếp tử vong.
Nhưng mà ở giờ khắc này, Lâm Minh lại làm ra một chuyện khiến mọi người vô
cùng kinh ngạc, hắn ném chủy thủ xuống, tay không đối địch!
Mọi người vây xem đều không rõ, một kích của Vương Nghĩa Cao rất rõ ràng là
một lần đọ sức cuối cùng, rót vào toàn bộ lực lượng, tại sao tiểu tử này lại
ném vũ khí xuống ở thời khắc mấu chốt? Lực công kích của vũ khí chung quy vẫn
mạnh hơn nắm tay, hơn nữa vào lúc nguy cơ còn có thể chắn kiếm của đối phương
một chút.
Ebook made by A Bư - BanLong.us
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận