Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 925 - Chương 924: Chấm Dứt Trần Duyên (Hạ)



Chương 925 - Chương 924: Chấm Dứt Trần Duyên (Hạ)




Lâm Minh nói ra một phen này, Lâm Vạn Sơn chỉ có thể gật đầu xưng phải.
Lâm Minh nhìn ra Lâm Vạn Sơn không đành lòng với 18 con rối này sau khi dùng
xong tự hủy. Điều này cũng khó trách, đối với tộc trưởng một đại gia tộc mà
nói, gia tộc sinh sôi nảy nở hưng thịnh mới trọng yếu nhất, nên mắt thấy thần
vật hộ tộc tương lai lại tự hủy như vậy, sao có thể không đau lòng. Chỉ là với
địa vị của Lâm Minh hiện giờ, cho dù hắn không đành lòng cũng không thể nói
được gì.
Lâm Minh lắc đầu nói: - Cho dù 18 con rối ta lưu lại này có thể sử dụng vĩnh
cửu, cũng không thể giúp cho Lâm gia vĩnh viễn hưng thịnh, ngược lại có thể
làm cho thế lực của Lâm gia bành trướng rất nhanh, cuối cùng giống như một cái
bọt khí căng phồng quá nhanh sẽ vỡ nát. Vương triều trăm năm, Tông môn ngàn
năm, Thánh địa vạn năm... không có thế lực nào có thể thịnh vượng mãi mãi
không suy! Ta cũng là muốn cho Lâm gia phát triển trở thành thế lực siêu cấp
tồn tại vạn năm, nhưng Lâm gia không có cơ sở và khí vận như vậy, tất nhiên sẽ
có một ngày Lâm gia thật sự gặp nạn bị đánh rớt xuống phàm trần, nhưng cũng là
thịnh suy Luân Hồi, đều không phải là chuyện xấu...
Lâm Minh nói một hồi cho Lâm Vạn Sơn nghe, nhưng cũng là nói cho chính mình
nghe. Cho dù là U Ma Đế thành Thánh địa như vậy, cũng chỉ là tồn tại thời gian
3,4000 năm; cho dù là một phương Thần quốc, cuối cùng cũng có một ngày tiêu
vong. Đại thế giới vô cùng vô tận, nhưng không có vật gì vĩnh viễn tồn tại,
đây là pháp tắc thiên đạo.
Bởi vậy, võ giả theo đuổi võ đạo đỉnh phong, muốn vĩnh viễn tồn tại ở thế
gian, chính là nghịch thiên mà đi!
Bước trên con đường này, vô số nguy hiểm, không có vận số lớn, nghị lực lớn là
không thể thành công.
Lâm Vạn Sơn liên tục xưng phải. Theo như lời Lâm Minh nói quả thật có đạo lý,
hắn cũngthể phản bác. Gia tộc nhỏ yếu mà nắm giữ lực lượng quá cường đại, chỉ
phải gặp nạn.
- Tốt lắm! Trải qua sự kiện hôm nay, ta cùng với Lâm gia cũng coi như kết
liễu nhân quả trần duyên, sắp đến ngày ta rời khỏi phương thế giới này, đến
lúc đó, Lâm gia là thịnh vượng, là suy sụp, cũng đều là chuyện của định mệnh
Luân Hồi, nên muốn đấu tranh với Luân Hồi, chỉ có thể tu võ để nghịch thiên
mệnh, nếu như một ngày nào đó Lâm gia có thể xuất ra tiếp một người như vậy,
thì chính là vận may của Lâm gia.
Người tu võ phải cam đoan bản tâm viên mãn, không dính nhân quả, trần duyên
phải thuận theo giải quyết xong, nhưng cũng không thể chặt đứt.
Trần duyên của Lâm Minh chính là hai thứ: Một là gia tộc họ Lâm, một là Tần
Hạnh Hiên, Mục Thiên Vũ và cha mẹ.
Lâm Minh không định đưa gia tộc họ Lâm nhập vào Thần Hoàng Đảo. Nói đến cùng,
gia tộc họ Lâm chỉ là một gia tộc phàm nhân, trong gia tộc có thiên phú võ đạo
ít chi lại ít. Cho dù Lâm Minh đưa bọn họ vào Thần Hoàng Đảo, cũng không thể
giúp gia tộc phát triển, ngược lại chỉ sẽ tạo thêm gánh nặng cho Thần Hoàng
Đảo.
Kể từ đó, không bằng để gia tộc họ Lâm ở lại phàm thế, phong vương phong hầu,
phong tước bái tướng, đạt tới cực hạn phú quý của phàm nhân.
Về phần Thần Hoàng Đảo, đám người Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên: thì đó lại là
một bức hình ảnh khác.
Dặn dò xong hết thảy, Lâm Minh nói với Lan Vân Nguyệt: - Vân Nguyệt, muội theo
ta!
Dứt lời, Lâm Minh một mình đi tới Tàng Yên Các. Lan Vân Nguyệt ngẩn người một
chút, lúc này mới yên lặng đi theo sau. Từ phía sau nhìn bóng dáng cao lớn của
Lâm Minh, trong lòng Lan Vân Nguyệt dâng lên đủ loại tâm tình hỗn tạp. Mười
năm nay, Lan Vân Nguyệt cũng từng hối hận, tuy nhiên đến sau này, theo tâm
tính nàng dần dần thành thục, nàng đã nhìn thấu rất nhiều thứ.
Không phải của mình chung quy không phải của mình! Có lẽ lúc trước nàng lựa
chọn hết thảy, cũng là trong u minh đều có định sẵn. Lâm Minh chú định là
"rồng trong loài người", mà nàng nhưng không cách nào trở thành "phượng trong
loài người". Kể từ đó, chênh lệch sẽ càng ngày càng xa! Nói cách khác, cho dù
là lúc trước nàng không phản bội Lâm Minh, đến bây giờ bọn họ cũng không có
khả năng sống với nhau đến lúc bạc đầu... một khi đã như vậy, buông bỏ không
hẳn đã là chuyện không tốt.
Tới Tàng Yên Các, Lâm Minh tùy ý ngồi vào chỗ của mình, chỉ chỉ ghế dựa trước
mặt, Lan Vân Nguyệt khép nép ngồi xuống, chỉ ngồi trên mép ghế.
Lâm Minh nói: - Vân Nguyệt! Nếu không có lúc trước muội rời đi, có lẽ ta sẽ
không trải qua một số chuyện, hiện tại lại là một hình ảnh khác cũng không
chừng!
Lúc trước Lâm Minh nhận được Ma Phương là ở trong phòng bếp Đại Minh Hiên,
tách xương một con Kim Bối Xuyên Sơn Giáp, nhận được từ trong bụng nó. Mà Lâm
Minh đến Đại Minh Hiên, là bởi vì bằng hữu Chu Viêm bức bách, để Lâm Minh mất
đi nơi ở, hết thảy đủ loại trùng hợp cũng đều là vì Lan Vân Nguyệt rời bỏ Lâm
Minh dẫn tới.
Lan Vân Nguyệt nhẹ lắc đầu: - Vận mệnh không có như mình muốn đâu... Mấy năm
nay, ta càng ngày càng tin tưởng an bài của ông trời, quen với cuộc sống bình
thản, cũng học được dần dần chịu đựng lỗi lầm do kích động của tuổi trẻ mang
đến!
Lan Vân Nguyệt khẽ nói xong, vén mái tóc rũ trên trán, lộ ra gương mặt xinh
đẹp không chút phấn son, cử chỉ nhẹ ngàng khoan thai... hết thảy lại có chút
không nhìn thấu, có xu hướng trở lại nguyên trạng.
Lâm Minh trải qua mười năm gian nan phong trần, lúc này nhìn thấy Lan Vân
Nguyệt, không thừa nhận cũng không được: tuy rằng nàng chỉ là một nữ nhân phàm
tục, nhưng trong nét xinh đẹp của nàng ẩn chứa khí chất và từng trải có khác,
giống như là một quyển sách thật dày, càng đọc, dư vị càng khiến người ta cảm
khái.
- Muội nói không sai! Vận mệnh không như mong muốn! Tuy nhiên vận mệnh cũng
không phải là hoàn toàn không thể thay đổi: ta đã từng... để mặc cho vận mệnh
an bài! Tuy nhiên hiện tại, ta đã có đủ số mệnh và thực lực để đấu tranh với
số mệnh, nghịch thiên mà đi!
Một người có khí vận lớn, người có số phong Đế, thì có thể đấu tranh với số
mệnh, phàm gặp chuyện không chết, gặp dữ hóa lành! Mà số mệnh này, một bộ phận
là do thiên định, mà một bộ phận kia là do chính mình tranh thủ, tích lũy lên.
Trong giới người phàm cũng có cách nói cùng loại, như là vị kia có "số mệnh
cứng rắn"; lại là vị Trạng Nguyên ấy là Văn Khúc Tinh trên trời hạ phàm; vị
nhân vật lịch sử nọ là Chân Long thiên tử, có số phong Đế...
Trên lịch sử phàm nhân những người xưng vương xưng đế kia, thường thường ở
trên con đường xưng đế của bọn họ từng gặp rất nhiều lần ám sát, nhưng bọn họ
vẫn lần lượt thoát khỏi, đó chính là số mệnh mà ra. Gần như không có nghe nói
vị kiêu hùng nào chiếm lấy thiên hạ lúc sắp thành tựu đại sự, lại bị người ám
sát mà chết.
Trong lúc nói chuyện Lâm Minh nắm lấy bàn tay cụt của Lan Vân Nguyệt giấu
trong tay áo, Lan Vân Nguyệt hoảng sợ theo bản năng định nhích lui lại. Nàng
không nghĩ tới bàn tay đứt đoạn của mình bị Lâm Minh nhìn thấy, rồi lại bị Lâm
Minh nắm chặt lấy.
Vốn những ngón tay thon dài xinh đẹp mà đứt đoạn tận gốc khiến người ta nhìn
thấy vô cùng đau lòng. Lâm Minh cũng không nói gì, chỉ rót vào trong thân thể
Lan Vân Nguyệt từng đạo năng lượng. Ngay khoảnh khắc đó Lan Vân Nguyệt chỉ cảm
thấy từng luồng hơi nóng hổi ập vào thân thể của mình, chạy khắp toàn thân
kinh mạch, tứ chi bách hài, làm nàng vô cùng thoải mái.
Rất nhanh, Lan Vân Nguyệt cảm thấy càng ngày càng nóng, cả người đổ mồ hôi đầm
đìa, quần áo đều bị ướt đẫm, từng tia từng tia vật chất màu xám từ trong mồ
hôi chảy ra. Những thứ này đều là trọc khí trong cơ thể Lan Vân Nguyệt.
Lâm Minh là đang dùng chân nguyên bản thân trợ giúp Lan Vân Nguyệt tẩy tinh
phạt tủy, hắn có thể làm được điểm này, cũng bởi vì sau khi Mệnh Vẫn ngưng tụ
thành linh thể đầy đủ, đối với pháp tắc cấu tạo thân thể người có tiến thêm
một bước nhận thức, nếu không tùy tiện làm như vậy, chỉ sẽ xông phá hư kinh
mạch. Dù sao thân thể của người phàm là rất yếu ớt.
Quá trình tẩy tinh phạt tủy kéo dài ước chừng non nửa canh giờ, Lâm Minh phi
thường kiên nhẫn chải vuốt mỗi một tấc kinh mạch cho Lan Vân Nguyệt. Đến lúc
chấm dứt, Lan Vân Nguyệt sắc mặt ửng đỏ, ngực phập phồng kịch liệt.
- Tốt lắm! Lâm Minh nói, lại phóng ra một luồng năng lượng lưu, giảm bớt mệt
nhọc cho Lan Vân Nguyệt.
Lan Vân Nguyệt rõ ràng phát hiện, tự mình có thể cảm nhận được rõ ràng năng
lượng lưu động trong kinh mạch cơ thể, thậm chí nàng có loại cảm giác, chỉ cần
mình vừa động ý niệm, là có thể thấy rõ ràng thân thể của mình.
- Đây là... Ngưng Mạch kỳ?
Trước đó Lan Vân Nguyệt chỉ là tu vi - Còn không phải Ngưng Mạch kỳ! Lâm Minh
lắc đầu: - Tuy rằng ta có thể trực tiếp giúp muội tăng lên tu vi, nhưng đó chỉ
là đốt cháy giai đoạn, ảnh hưởng tới tiến bộ của muội sau này! Hiện tại ta
giúp muội loại trừ trọc khí trong cơ thể, dùng năng lượng cải tạo toàn thân
kinh mạch và Đan nguyên thật nhỏ, giúp muội tu luyện thẳng đến Tiên Thiên
không có bất kỳ trở ngại gì!
- Mặt khác trong này có một quả đan dược, có thể giúp muội một lần nữa mọc ra
ngón tay đứt, đồng thời kéo dài thọ mệnh của muội thêm mấy trăm năm. Chốc nữa
ta sẽ cho muội một ít tài nguyên, bản thân muội tự tu luyện, hẳn là có thể đột
phá Toàn Đan, sẽ có thọ mệnh gần tới 2000 năm tuổi. Ta cũng chỉ có thể giúp
muội được như vậy thôi. Còn sau Mệnh Vẫn đối với muội mà nói thật quá khó
khăn!
Lâm Minh nói xong, từ trong bình ngọc trút ra một quả linh đan, đưa đến bên
miệng Lan Vân Nguyệt, nhẹ giọng nói: - Ăn vào đi! Đan dược này dược tính ôn
hòa, không có trở ngại gì với muội!
Lan Vân Nguyệt, cắn chặt môi, ngơ ngác nhìn Lâm Minh, trong ánh mắt có một
loại thần sắc khiến người ta không thể hiểu. Nhưng
cuối cùng nàng cũng nuốt vào linh đan.
Đan dược vị đắng, cũng giống như cuộc sống mười năm cay đắng, nhìn dáng người
trước mắt từng là người yêu của mình, Lan Vân Nguyệt bỗng nhiên không cầm
được, nước mắt trong mắt không một tiếng động tuôn ra.
Quen biết với Lâm Minh, nàng đã bỏ lỡ đã sai lầm rất nhiều, cũng nhận được rất
nhiều hồi ức không thể phai mờ, khắc ghi cả đời...
Lâm Minh khẽ cười, đưa tay lau sạch nước mắt cho Lan Vân Nguyệt, nói: - Ta sẽ
dẫn muội đi tới một chỗ, ngày sau muội cứ ở chỗ đó tu luyện đi! Sau này ta sẽ
rời khỏi thế giới này, nhưng cũng không phải vĩnh, nếu có cơ hội, ta sẽ trở
về! Chúng ta đi thôi!
Hết thảy việc Lâm Minh làm hiện tại, đều là giải quyết cho xong vướng bận ở
thế tục, là chuẩn bị sẵn sàng cho ngày sau phi thăng Thần Vực.
Tuy rằng hắn không biết Dương Vân tính toán cái gì, nhưng không hề nghi ngờ,
giữa hắn và Dương Vân phải có một trận đại chiến, không thể tránh khỏi.
Mà lúc này, ở ngoài xa ngàn vạn dặm, Dương Vân đang khoanh chân ngồi trên một
chỗ đá ngầm, ở dưới thân hắn đúng là một mảnh biển máu đỏ sẫm, có vô số thi
thể hài cốt chìm nổi ở trong biển máu. Những thi thể hài cốt này có một số
toàn thân đen như mực, cứng rắn như thần thiết; có một số đỏ sẫm như máu, sát
khí xông lên tận trời; còn có một số trong suốt như ngọc, ẩn ẩn tản ra tiên
khí.
Không hề nghi ngờ, những thi thể hài cốt này khi còn sống đều là đại năng một
phương, phải cường đại hơn nhiều so với Dương Lạc Thiên, Âu Dã Hoa Đô, thậm
chí còn mạnh hơn so với Bát Vẫn Lôi Hoàng chết ở đầm lầy màu đen tám ngàn dặm
năm xưa!
Những thi thể hài cốt này, phần nhiều đều là nhân vật sinh ở 10 vạn năm trước,
hoặc là cường giả đến từ Thần Vực.
Sóng máu vỗ lên bờ đá, bắn lên vô số hoa máu, ở phía chân trời xa xa, có một
luồng sáng xanh phóng tới, đó là một cỗ quỷ quan đồng thau, mà ở trên quỷ quan
ngồi xếp bằng một thiếu niên, đúng là Bạch Yêu.
- Ma Tôn! Ngài triệu ta trở về, có chuyện gì? Bạch Yêu dừng ở trên tảng đá
ngầm đối diện Dương Vân, khom người thi lễ.
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận