Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 504 - Chương 504: Tôi Tủy Đại Thành



Chương 504 - Chương 504: Tôi Tủy Đại Thành




Bởi vì luôn luôn bị ngọn lửa thiêu đốt, dịch vàng này nhiệt độ cực cao, sau
khi Lâm Minh nhảy vào trong đó, chỉ cảm thấy như đặt mình vào trong lò, làn da
đều bị nướng chín, nhưng mà bởi vì đã có kinh nghiệm dùng lửa luyện thể, nhiệt
độ như vậy đối với Lâm Minh mà nói cũng không tính là gì.
Hương khí chất lỏng màu vàng tràn ngập miệng mũi, dường như quỳnh tương ngọc
lộ lâu năm, ngọt ngào thơm ngát, uống vào một ngụm, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt
lưu từ trong miệng một đường đi xuống, khiến dạ dày ấm áp, năng lượng cuồn
cuộn chảy khắp tứ chi bách hải, gân cốt cả người đều giãn ra, phát ra tiếng nổ
lốp đốp, đồm độp.
Lỗ chân lông toàn thân Lâm Minh đều thư thái mở ra, từng luồng năng lượng tinh
thuần dọc theo lỗ chân lông rót vào trong cơ thể Lâm Minh, theo cỗ nhiệt lưu
này rót vào, Lâm Minh cảm giác lỗ chân lông đau đớn giống như bị kim đâm,
nhưng mà không biết vì sao, loại đau đớn này lại mang cho hắn cảm giác hưng
phấn.
Phạm Thiên Long Căn vạn năm này nước thuốc chưng cất ra, bên trong ẩn chứa
năng lượng vô cùng tinh thuần, năng lượng rót vào trong xương cốt toàn thân
Lâm Minh, không ngừng tích lũy ở bên trong cốt tủy.
- Xuy xuy xuy!
Năng lượng tiến vào cốt tủy khiến cho Lâm Minh cực kỳ đau đớn nhưng mà thời
điểm này, Lâm Minh lại cảm thấy cả người sảng khoái, trong đầu cũng vô cùng
thư thái. Cũng không thống khổ như lúc trước dùng Ma Tâm Toái Tinh để Tôi Tủy.
Lâm Minh ở trong chất lỏng màu vàng, tứ chi thả lỏng, miệng nuốt vào từng ngụm
từng ngụm hương khí.
Những nước bọt này sau khi chảy vào kinh mạch toàn thân Lâm Minh, lại tiếp tục
từ lỗ chân lông quanh người tiết ra. Năng lượng không ngừng tích lũy, tuy rằng
đau đớn, nhưng mà cảm giác tuyệt vời đến cực điểm, giống như bay trên thiên
đàng vậy (phê, lên tiên).
Mà cảm giác nhẹ nhàng bay bổng như tiên này cũng không kéo dài được lâu lắm.
Khi Lâm Minh bắt đầu dựa theo pháp quyết Hỗn Độn Cương Đấu kinh, khống chế
năng lượng thối luyện cốt tủy, cảm giác đau đớn lại càng ngày càng mạnh, càng
ngày càng rõ ràng, Lâm Minh chỉ cảm thấy thân thể mình giống như khí cầu bị
thổi căng lên, càng lúc càng căng, giống như muốn nổ tung ra.
Năng lượng mãnh liệt không ngừng ở trong kinh mạch tung hoành, mặc dù thân thể
Lâm Minh đã được rèn luyện nhiều lần, nhưng mà cũng không chịu nổi.
- Tiểu tử, nhanh đóng lại lỗ chân lông, đem năng lượng dư thừa dồn hết vào
trong thương chiêu, đánh một bộ thương chiêu sẽ giúp ngươi hoàn thành Tôi Tủy.
Ngay lúc Lâm Minh cảm giác không khống chế được, thanh âm Ma Quang lại vang
vọng bên tai.
Lâm Minh giật mình hiểu ra, tay phải run lên, tử thương xuất hiện, đánh ra một
bộ Đại Hoang kích quyết, tử thương ở trong chất dịch màu vàng liên tục múa
may, mỗi một chiêu đều được thêm lực, xương cốt toàn thân Lâm Minh trong lúc
phát chiêu phát ra tiếng kêu đôm đốp như tiếng đậu rang, cốt tủy vốn đỏ hồng
đột nhiên trở nên đỏ rực, sau đó lại ở trong màu đỏ, lại hiện ra nhiều sợi hoa
văn màu vàng.
Sợi hoa văn càng ngày càng dày đặc, tới tận khi toàn bộ cốt tủy đều biến thành
màu vàng ròng.
Từng thương từng thương đâm ra, chất lỏng màu vàng nồng đậm bị tử thương phá
vỡ, chân nguyên như lợi kiếm bắn ra bốn phía.
Lâm Minh không biết múa bao nhiêu thương, múa bao nhiêu canh giờ, nhưng mà cả
người hắn khí huyết sôi trào, chân nguyên không ngừng sinh sôi, dường như như
không cạn hết sức lực, không hề biết mệt mỏi.
Trong người tràn đầy năng lượng, lại đóng lại lỗ chân lông, năng lượng lại
không ngừng bị từng chiêu từng chiêu thương hấp thu. Năng lượng hấp thu xong,
lỗ chân lông lại mở ra hấp thu năng lượng bốn phía, cứ như vậy, theo thời gian
trôi qua, chất lỏng màu vàng màu sắc càng lúc càng nhạt, trong lúc vô tình đã
nhạt đi hơn nửa.
Mà đúng lúc này, Lâm Minh đột nhiên cảm giác sau lưng đau rát, giống như có
người dùng một cái dùi nóng nhọn đâm vào trong cột sống của mình.
Trong nháy mắt kia, Lâm Minh đau tới mồ hôi lạnh trào ra, nhưng mà hắn không
những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, xương sống đau đớn có nghĩa là năng
lượng đã vào tủy sống.
Tủy sống khác cốt tủy, đập nát bên trong là trung khu thần ki cực kỳ yếu ớt (ý
nói là đập nát xương sống), nếu không thể rèn luyện tủy sống, như vậy cả lưng
sẽ trở thành nhược điểm, không chịu được áp lực cường đại.
Rèn luyện tủy sống là bước cuối cùng trong Tôi Tủy, cũng là bước khó khăn
nhất, thậm chí có một số đệ tử Thần Vực đều bởi vì thiếu dược liệu quý báu, mà
không thể rèn luyện tủy sống hoàn toàn, cho nên cơ sở không hoàn mỹ, thân thể
vẫn còn nhược điểm.
Mà dược liệu Lâm Minh sử dụng là Phạm Thiên Long Căn mấy vạn năm, tự nhiên
không tồn tại vấn đề này.
Một bộ Đại Hoang kích quyết, Lâm Minh không biết đánh bao nhiêu lần, mãi cho
đến khi nước bên trong quả bóng nước hoàn toàn trong suốt, nước dịch màu vàng
bị hấp thu không còn.
Mà ngay lúc chất lỏng màu vàng hoàn toàn trong suốt, vốn chân nguyên tán loạn
trong đan điền tự động hình thành một cơn lốc xoáy, như tinh vân chậm rãi xoay
tròn.
Trạng thái vốn đang hỗn loạn đột nhiên trở nên gọn gàng ngăn nắp.
Cảnh giới Tiên Thiên!
Dấu hiệu Ngưng Mạch kỳ là kinh mạch thông suốt, dấu hiệu Hậu Thiên kỳ là chân
nguyên ngưng tụ đan điền, mà dấu hiệu Tiên Thiên kỳ là ngưng tụ chân nguyên
đan điền thành một hệ thống đâu vào đấy.
Hệ thống chân nguyên của Lâm Minh chính là... lốc xoáy.
Mở phừng hai mắt, ánh mắt Lâm Minh lóe lên tia chớp.
- Xoạt!
Không bị chân nguyên trói buộc, quả bóng nước vỡ tung, vọt nước bắn ra bốn
phía. Lâm Minh cả người trần truồng rơi trên mặt đất, ánh mắt tràn đầy hưng
phấn.
Tu vi đột phá Tiên Thiên, Tôi Tủy một hơi đạt tới mười thành!
Sau khi Tôi Tủy mười thành, Lâm Minh có thể nói là thoát thai hoán cốt, da hắn
càng thêm mịn màng, cơ thể cũng càng thêm cân xứng tuấn mỹ, góc cạnh và đường
cong giống như tác phẩm điêu khắc vậy.
Dung mạo Lâm Minh cũng trở nên càng thêm thành thục, vốn ánh mắt phát ra khí
thế sắc bén đã thu liễm hoàn toàn, không cẩn thận quan sát, căn bản rất khó
phát hiện.
Lâm Minh như vậy nhìn qua khiến người taó cảm giác như đón gió xuân, lại có
cảm giác phản phác quy chân.
- Tiên Thiên?
Chó xù gật gù cái đầu chó nhỏ, nhìn Lâm Minh từ trên xuống dưới miệng không
ngừng phát ra tiếng chậc chậc:
- Ngươi đúng là vận cứt chó nghịch thiên, Tiên Thiên, ngươi còn không tới
mười tám tuổi nha!
Vận cứt chó nghịch thiên? Lâm Minh nghe lời chó này có chút dở khóc dở cười,
nghe một con chó nói vận cứt chó, tổng thể vẫn khiến người ta có cảm giác là
lạ.
- Dựa vào dược lực đột phá Tiên Thiên mà thôi, cơ sở chưa xong, còn cần củng
cố.
Tu luyện tụ nguyên chú ý tiến hành theo chất lượng, cũng may Phạm Thiên Long
Căn đã sinh trưởng mấy vạn năm, bên trong rất ít tạp chất, luyện hóa cũng
không phải quá khó khăn.
Cảnh giới Tiên Thiên, cộng thêm Tôi Tủy mười thành!
Lâm Minh theo bản năng siết chặt nắm đấm, đốt ngón tay vang lên lẹt xẹt, giống
như tiếng lôi điện lóe ra.
Tùy ý đánh ra một quyền, tiếng gió gào thét, lúc này hắn cảm giác cả người
tràn ngập lực lượng, cảnh giới Tiên Thiên đã có thể sinh ra Lôi Đình tích
dịch, khí huyết toàn thân đã ngưng thực giống như thủy ngân vậy.
Từ Tu Di giới trong lấy ra một kiện bảo đao
địa giai hạ phẩm, Lâm Minh một tay cầm chuôi đao, tay kia vuốt lưỡi đao, đợi
khi ngón tay chạm tới mũi đao, hai tay Lâm Minh đột nhiên trầm xuống!
Chỉ nghe ră rắc một tiếng, thanh bảo đao địa giai hạ phẩm cứ như vậy bị Lâm
Minh dùng tay không gập lại thành hai đoạn.
- Sau khi Tôi Tủy mười thành, lực lượng của ta chỉ sợ đã đạt tới hai mươi vạn
cân!
Lúc đầu nhận được trí nhớ của vị đại năng Thần Vực, biết được lực lượng cơ thể
cường giả luyện thể Thần Vực có thể đạt tới mấy chục vạn cân, trên trăm vạn
cân, Lâm Minh cảm thấy không thể tin, nhưng bây giờ, trong lúc vô tình mình
lại có lực lượng cường đại như vậy.
- Ma Quang, ta Tôi Tủy mất bao lâu?
- Đại khái hơn hai mươi canh giờ.
Chó xù thoáng suy nghĩ một chút, nói.
- Hơn hai mươi canh giờ, vậy là hai ngày... hai ngày, những cường giả Mệnh
Vẫn trong Ma Thần đế cung kia vẫn chưa đi ra, ta còn đủ thời gian đi kết thúc
một chuyện.
Sau khi lấy Càn Khôn Dung Nhật lô, Lâm Minh chỉ biết Nam Thiên Vực hắn không ở
được, trừ phi hắn mai danh ẩn tích, ẩn cư thâm sơn, không tới lúc có thể chống
lại được võ giả cảnh giới Mệnh Vẫn tầng ba thì tuyệt không ra ngoài, nếu không
sẽ gây ra tai họa, không riêng gì hắn, Thần Hoàng đảo cũng sẽ gặp điều không
hay.
Nhưng mà nếu hắn cứ vậy bế quan tu luyện, không ra ngoài lịch lãm thì hiệu
suất đột phá cảnh giới cũng rất thấp, cho nên Lâm Minh chỉ có thể lựa chọn tạm
thời rời khỏi Nam Thiên Vực, đến một nơi cực kỳ xa xôi.
Mà trước khi đi, Lâm Minh còn một sự việc muốn giải quyết.
Hoang nguyên màu máu âm u mênh mông vô bờ, trên mặt đất tràn đầy bia đá, trên
tấm bia đá có khắc phù triện màu đỏ tươi, nhìn qua giống như bia mộ táng bị
phá hủy.
Ở trong tấm bia đá, mai táng lượng lớn xương khô, nhân loại, dã thú, như đoạn
kích chỉ thẳng lên bầu trời mênh mông, chúng ở trong này đã bị chôn cất mấy
vạn năm cô tịch.
Nơi này giống như là một bãi tha ma...
Mà lúc này, tại trên bãi tha ma hoang vắng này, lại có một thân ảnh cao gầy,
trong gió lạnh thấu xương côi cút mà đứng.
Quần áo màu đỏ, dung mạo hoàn mỹ, nhìn qua không hợp với thế giới u ám này.
Nữ nhân này, đúng là Mục Thiên Vũ, lúc này gương mặt nàng tràn ngập một cỗ bi
thương...
Đã sáu ngày rồi...
Mục Thiên Vũ mê man nhìn bầu trời lờ mờ, mấy ngày này trên bầu trời hoang
nguyên màu máu đã đọng lại một tầng mây đỏ, gần như đỏ như máu, khiến người ta
có cảm giác hít thở không thông.
Mục Thiên Vũ cứ như vậy nhìn bầu trời cực kỳ âm u, mãi không nhúc nhích, dường
như biến thành một pho tượng hoàn mỹ vậy.
Ở đó chờ ta...
Trong đầu quanh quẩn những lời này, Mục Thiên Vũ như là mất hồn, khi nàng còn
sống chưa từng bị như bây giờ, trống trải, bi thương, cô độc, bất lực.
Bầu trời càng ngày càng u ám, tới tận một khắc sau, tia chớp màu máu cắt qua
bầu trời, mưa to tầm tã mãnh liệt rơi xuống.
Từng hạt từng hạt mưa to rơi lên người, nhưng lại không có chút cảm giác đau.
Mưa, thế giới này cũng có mưa sao?
Mục Thiên Vũ kinh ngạc tới xuất thần.
Cơ mưa này lớn tới khủng bố, nước mưa chát vô cùng, màn mưa khiến tầm nhìn chỉ
còn lại xa mấy trượng, dường như trời sập vậy, nước biển Nam Hải chảy ngược mà
vào.
Toàn bộ hoang nguyên màu máu bị bao phủ trong màn mưa vô hạn.
Mục Thiên Vũ vẫn không nhúc nhích, mặc cho nước mưa theo thân thể chảy xuống,
dường như đối với tất cả đều không biết, giờ phút này nàng tưởng niệm Lâm Minh
tới mức như hóa đá.
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận