Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 434 - Chương 434: Thu Phí Cố Định



Chương 434 - Chương 434: Thu Phí Cố Định




Nếu như có Chu Tước Cấm Thần lục tầng thứ sáu, trực tiếp tu luyện tầng thứ
sáu. Cho dù là cơ sở không ổn một chút, tốc độ tu luyện cũng tuyệt đối nhanh
hơn nhiều so với củng cố đi củng cố lại, tu luyện năm tầng đầu!
Dù sao những trưởng lão này cũng không trông mong trở thành cường giả phong
hoàng, cơ sở không ổn một chút lại có quan hệ gì?
Có thể đạt tới Toàn Đan hậu kỳ, Toàn Đan Chí Cực đã là mục tiêu lớn nhất của
bọn họ trong cuộc đời.
Nghĩ đến đây, ánh mắt bọn họ trở nên nóng bỏng. Một số người cực kỳ hối hận
vừa rồi phát sinh tranh chấp với Lâm Minh. Tinh huyết Chu Tước, nói đến cùng
là tranh cho tiểu bối, nếu chính mình có thể đột phá, thực lực càng tiến một
bước, hơn nữa lại thêm hai, ba trăm năm tuổi thọ. Chuyện tiểu bối, liền có vẻ
không quá gấp nữa!
Mười giọt tinh huyết Chu Tước, so với công pháp Chu Tước Cấm Thần lục tám tầng
đầu này mà nói quả thật không quan trọng gì!
Ánh mắt mọi người đều không hẹn mà cùng tập trung lên người Lâm Minh, ánh mắt
nóng bỏng.
Dựa theo quy củ của Thần Hoàng đảo, người thí luyện đạt được đồ vật từ Thần
Hoàng bí cảnh, đều có quyền chi phối hoàn toàn. Chẳng những có thể đem đồ vật
đổi cho tông môn, cũng có thể đổi cho các trưởng lão, chỉ cần đôi bên vừa ý
giá cả là được.
Đương nhiên, những trưởng lão này cũng không trông mong có thể độc chiếm ngọc
giản màu đỏ này. Bọn họ muốn chỉ là có thể giành trước một bước là được rồi.
Dù sao ngọc giản chỉ có một, trưởng lão Chu Tước tông toàn đảo ở lại trấn thủ
có hơn mười người. Nếu một trưởng lão tìm hiểu một hai tháng, một hai năm liền
trôi qua.
Lúc trước những trưởng lão trợn mắt hung hăng đối với Lâm Minh, dường như đã
hoàn toàn quên cảnh tượng xấu hổ vừa rồi. Một bà lão tóc bạc hỏi:
- Lâm hiền điệt, ngươi định lấy ngọc giản đổi cái gì với tông môn?
- Ở chỗ lão phu đây có một gốc Hỏa Dương Hoa chín trăm năm tuổi, không biết
Lâm hiền điệt có hứng thú không?
Lại một trưởng lão nói. Lão vừa nói ra lời này, những người khác trong lòng
đều cực kỳ khinh bỉ.
Hỏa Dương Hoa chín trăm năm? Loại đồ vật này cũng không biết xấu hồ lấy ra?
Theo không khí hiện trường càng ngày càng nóng bỏng, đại trưởng lão Mục Xích
Hỏa sắc mặt càng khó coi. Lão đương nhiên vô cùng khát vọng đối với công pháp
Chu Tước Cấm Thần lục tám tầng đầu này, nhưng Lâm Minh lại làm sao có thể cho
hắn.
Cắn răng, Mục Xích Hỏa nói:
- Lâm Minh! Ngươi muốn dùng cái gì để trao đổi!
Lâm Minh mỉm cười:
- Lúc trước ta từng nói, vật này Lâm mỗ vốn định giao cho Thần Hoàng đảo
không đòi hỏi, nhưng hiện tại Lâm mỗ thay đổi ý định! Ta đem ngọc giản này cho
Thần Hoàng đảo mượn trăm ngày. Ta nghĩ, đã đủ giá trị mười giọt tinh huyết Chu
Tước rồi chứ hả!
- Cái gì!
Mục Xích Hỏa sắc mặt trầm xuống. Lâm Minh rồi lại chỉ đem ngọc giản Chu Tước
Cấm Thần lục cho Thần Hoàng đảo mượn trăm ngày!
Tìm hiểu ngọc giản, là một quá trình cực kỳ thong thả. Tìm hiểu một lần, qua
một hai tháng không có gì lạ. Lâm Minh cho mượn trăm ngày, nhiều nhất cũng chỉ
đủ ba người tìm hiểu mà thôi!
Tuy nhiên nói trở về, nếu như trước khi Lâm Minh đạt được ngọc giản đỏ như máu
này, nếu trưởng lão ở đây biết có thể dùng ba giọt tinh huyết Chu Tước đổi lấy
thời gian một tháng tìm hiểu công pháp Chu Tước Cấm Thần lục tám tầng đầu,
khẳng định sẽ đổ xô vào.
Chỉ là hiện tại, Lâm Minh đã lấy lại ngọc giản, như vậy những trưởng lão này
cũng đã coi nó là thịt trong bát, mười giọt tinh huyết Chu Tước mới đổi thời
gian tìm hiểu trăm ngày, bọn họ làm sao có thể đáp ứng!
Lâm Minh thần sắc như thường, không nhanh không chậm nói:
- Tại hạ còn chưa nói xong. Trừ trăm ngày này ra, thời gian còn lại nếu có
trưởng lão muốn tìm hiểu cũng là có thể, chỉ cần bàn giá cả khác. Đôi bên đều
vừa lòng là được.
Bàn giá cả khác?
Lời vừa nói ra, trưởng lão tại đây suýt nữa chửi má nó. Lâm Minh một chiêu này
thật là lòng dạ đen tối! Hắn không đổi ngọc giản, lại đem ngọc giản cho thuê!
Thu liễm bảo vật! Từ nay về sau, chỉ cần trưởng lão nào muốn tìm hiểu công
pháp, đều phải trả một giá lớn.
Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi nghĩ thật là hay! Thần Hoàng bí cảnh này vốn chính là của Thần Hoàng
đảo ta! Ngọc giản ngươi lấy từ trong Thần Hoàng bí cảnh ra, Thần Hoàng đảo ta
trả giá để đổi, đã là tận tình tận nghĩa. Ngươi lại được voi đòi tiên, muốn cố
định vơ vét của cải?
Lâm Minh lạnh lùng cười:
- Theo Lâm mỗ biết, lúc trước Thần Hoàng bí cảnh là nơi thí luyện thượng cổ
Phượng tộc để lại, mà đệ tử Thần Hoàng đảo hiện tại cũng không phải con dân
của thượng cổ Phượng tộc. Trái lại chính là, Lâm mỗ lần này tiến vào Thần
Hoàng bí cảnh, ngược lại đạt được sự tán thành của Điện Linh trấn thủ Cổ
Phượng đại điện, lúc này mới ban cho Lâm mỗ công pháp tám tầng đầu này, Thần
Hoàng bí cảnh này rốt cuộc là thuộc về ai, rất khó nói hả? Lùi một bước mà
nói, cho dù Thần Hoàng bí cảnh thuộc sở hữu Thần Hoàng đảo, như vậy Lâm mỗ
muốn hỏi, lúc trước khi đại trưởng lão còn trẻ, cũng từng tiến vào Thần Hoàng
bí cảnh, không biết đại trưởng lão lại đạt được thứ gì?
Lâm Minh bình tĩnh nói ra một phen lời, lại là lời nào lời nấy đúng chỗ hiểm,
từng quyền chạm thịt, nhất là một câu hỏi ngược cuối cùng, trực tiếp khiến mặt
đại trưởng lão biến thành màu xám ngắt. Lúc trước khi lão tiến vào Thần Hoàng
bí cảnh, tuy rằng cũng có cơ duyên nhưng so với công pháp tám tầng đầu quả
thật cái rắm không bằng.
- Công pháp Chu Tước Cấm Thần lục tám tầng đầu này, ba ngàn năm nay liền đặt
ở Cổ Phượng đại điện, do Điện Linh trấn thủ. Ai có năng lực, người đó có thể
lấy đi. Nếu không phải Lâm mỗ may mắn được Điện Linh tán thành, muốn lấy công
pháp Chu Tước Cấm Thần lục tám tầng đầu này cũng là người si nói mộng, đại
trưởng lão nói Thần Hoàng bí cảnh thuộc sở hữu Thần Hoàng đảo, như vậy không
biết môn hạ đệ tử của đại trưởng lão, có ai có thể tiến vào Cổ Phượng đại điện
đem công pháp tám tầng đầu này lấy ra?
Lâm Minh nói ra một thôi một hồi, làm cho Mục Xích Hỏa á khẩu không trả lời
được! Các trưởng lão khác cũng im lặng không lên tiếng, chỉ là vẫn nhìn Lâm
Minh, hiển nhiên không chịu từ bỏ ý đồ.
Lâm Minh cười lạnh trong lòng, trước mặt những trưởng lão này đem ngọc giản
màu đỏ giao cho Mục Dục Hoàng:
- Chưởng môn sư tôn, đệ tử còn bận tu luyện, bộ công pháp này liền tạm thời
do sư tôn bảo quản thay. Giá cả mỗi lần thuê cũng do sư tôn thay mặt đệ tử để
bàn là được. Thế nào?
Lâm Minh trong lòng rõ ràng, ý nghĩa của ngọc giản này đối với Thần Hoàng đảo
mà nói quá mức trọng đại. Tuy nói dựa theo quy định của Thần Hoàng đảo, ngọc
giản hẳn là do Lâm Minh tới chi phối, nhưng mà thật sự liên quan đến lợi ích
trọng đại như thế, muốn chấp hành quy định này lại không quá có khả năng.
Cho nên Lâm Minh sớm đã tính trước đem ngọc giản giao cho Mục Dục Hoàng xử lý,
giá cả tùy ý Mục Dục Hoàng tới bàn. Chính mình cầm một bộ phận, đã tương đương
khả quan rồi.
Hơn nữa, điều này tương đương tặng cho Mục Dục Hoàng một phần ân tình bằng
trời. Mục Dục Hoàng nắm giữ quyền lực phân phối công pháp Chu Tước Cấm Thần
lục tám tầng đầu, chẳng khác nào tương đương bóp chặt cổ họng các trưởng lão ở
đây, ai còn dám phản đối Mục Dục Hoàng?
Về phần đại trưởng lão muốn gây sóng gió, lại cũng chỉ là trứng chọi đá mà
thôi. Mục Dục Hoàng có ngọc giản trong tay, đại trưởng lão muốn cùng các
trưởng lão khác kết thành liên minh đều không được. Không ai sẽ đắc tội Mục
Dục Hoàng vào lúc này cả.
Hơn nữa, chính đại trưởng lão muốn tu luyện công pháp tám tầng đầu, trước tiên
phải được sự đồng ý của Mục Dục Hoàng và Lâm Minh. Mỗi khi nghĩ đến đây, Mục
Xích Hỏa chỉ cảm thấy khó chịu như nuốt phải con ruồi.
Ebook made by A Bư - BanLong.us
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận