Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1851 - Chương 1852: Mộng Hồn Thiên



Chương 1851 - Chương 1852: Mộng Hồn Thiên




Bởi vì tuyết đọng trải rộng, đám võ giả Thiên Nguyên giới rất nhiều người tu
luyện hàn băng chi lực, đương nhiên, khác với nhân tộc, ngườiHồn Tộc nơi này
dùng hồn lực khu động hàn băng chi lực, hơn nữa trong hàn băng pháp tắc của
bọn họ bổ sung hiệu quả linh hồn công kích, khiến cho người ta khó lòng phòng
bị, cực kỳ quỷ dị.
Tại Thiên Nguyên giới, có thế lực lớn nhất tên là Tiểu Cực Cung, đệ tử Tiểu
Cực Cung cũng không nhiều, nhưng mà từ xưa đến nay lại xuát ra không ít nhân
kiệt, rất nổi danh.
Lúc này bên ngoài Tiểu Cực Cung phong tuyết mịt mờ, một đám đệ tử Tiểu Cực
Cung đang thăm dò gì đó trong băng nguyên, một đám đệ tử này hơn hai mươi
người, nam nữ nửa này nửa nọ.
Một lão giả lông mi trắng dẫn đầu, ở bên cạnh hắn còn có nữ tử tuyệt thế đi
theo, cô gái này mặc áo trắng, che mặt lụa mỏng, khí chất xuất trần, lạnh như
băng giá chung quanh.
- Sư thúc, không biết tình báo lúc trước có chính xác không... Chúng ta đã
tìm vài ngày, dường như không phát hiện băng ly a.
Tuy huyết thống của ly kém hơn chân long, nhưng cũng là linh thú tuyệt thế,
một đầu băng ly tuyệt đối đang mang trọng đại, nếu một thế lực có được, dưỡng
thành hộ tông thần thú thì chỗ tốt có thể nghĩ.
Lão giả lắc đầu, nói ra:
- Chúng ta chỉ phán đoán mà thôi, vài ngày trước phương bắc của Tiểu Cực Cung
có không gian phong bạo hỗn loạn, hơn nữa hàn khí tăng thêm, thậm chí ảnh
hưởng tới phạm vi vạn dăm, cung chủ cảm ứng rất mãnh liệt, dựa theo đạo lý mà
suy tính, đồng thời thông hiểu không gian cùng hàn băng hai chủng pháp tắc,
hơn nữa có thanh thế này, hơn phân nửa là băng ly.
Nhìn thấy nữ tử áo trắng này nhíu mày, dường như nàng không cho rằng cách nói
này đáng tin cậy, lão giả cười nói:
- Loại cơ duyên này chỉ có thể ngộ không thể cầu, cho dù tìm được băng ly,
chúng ta chưa chắc thu phục được, loại linh thú này chưa hẳn nguyện ý khuất
phục tông môn chúng ta, nếu không hàng phục được sẽ có phiền toái.
Lão giả trong khi nói chuyện, có đệ tử chen lời vào:
- Không hàng phục được cứ giết luyện dược là xong, băng ly loại linh thú này
luyện chế thành dược vật vẫn là chí bảo Nhưng mà cách nói của đệ tử này bị lão
giả mắng:
- Đồ hỗn trướng, thần vật bực này là thiên địa tạo hóa không biết hao phí bao
nhiêu số mệnh cùng tích lũy mới thai nghén ra, ngươi làm sao dám dùng nó luyện
dược. Làm vậy sẽ đưa tới bất hạnh cho tông môn chúng ta.
Lão giả nói như vậy, tệ đệ tử kia lập tức co đầu rụt cổ, không nói lời nào.
Rất nhiều võ giả tuy có thực lực kinh người, thậm chí có thể lay động thiên
địa, nhưng mà bọn họ phần lớn tin vào nhân quả luân hồi. Không muốn làm ra
chuyện tổn hại số mệnh của mình.
- Nhìn kìa, sông băng phía trước tan rã...
Lão giả chỉ vào sông băng cách đó không xa, sông băng này vốn vô cùng to lớn,
nhưng bây giờ dường như bị người ta chém ngang, có một khối rất to đã biến
mất.
Tình huống này không coi là thủ đoạn kinh thiên gì, lão giả Tiểu Cực Cung này
cũng dễ dàng làm được. Nhưng mà trong vòng ngàn dặm, tình huống sông băng đều
là như thế, cũng có chút không thể tầm thường.
Lại nói có người nào đó thực lực cường đại, lại rỗi rãnh không có việc gì đi
lột bỏ một đoạn của sông băng, có thể là đang đùa nghịch thế gian.
Nữ tử che mặt gật đầu, đây quả thật không giống võ giả làm, mà như là hung thú
trải qua thiên kiếp. Hay hoặc là niết bàn các loại, ra sức giãy dụa lưu lại
dấu vết.
Nàng đang tự hỏi, thời điểm này có một đệ tử kêu to lên.
- Ân? Phát hiện tung tích băng ly sao?
Lão giả này nội tâm khẽ động, nếu như băng ly hiện thế, khẳng định không chỉ
có động tĩnh như thế, nhưng nếu như có thể tìm ra lân phiến gì đó, cũng làm
cho người ta vui vẻ.
Mọi người vội vàng tiến đến. Chỉ thấy một nữ đệ tử trẻ tuổi đang chỉ vào một
cột tuyết, sững sờ nói:
- Trong đống tuyết này có người bị vùi!
- Người?
Lão giả này nghe xong trở nên thất vọng, nữ tử bên cạnh cũng lắc đầu, trên
sông băng này gặp được xương chết cóng cũng không có gì kỳ lạ, bọn họ có thể
là phàm nhân chết cóng, cũng có thể là võ giả vẫn lạc, hàng năm trên sông băng
chết đi không biết bao nhiêu sinh linh, có rất nhiều bị chôn vùi vĩnh viễn
dưới sông băng, bị bao phủ vĩnh viễn trong đó.
- Người chết mà thôi, không có gì kinh ngạc.
Có người oán trách nhìn qua tiểu nữ hài kia, cho rằng chỉ là chuyện như thế
cũng sợ hãi.
Nữ đệ tử này ủy khuất, nàng nói ra:
- Ta cũng cho rằng là thi thể, không cảm giác được sinh mệnh gì cả, thế nhưng
mà ta nhìn thấy ngón tay của hắn động đậy.
- Ân? Còn sống?
Lão giả kinh dị, nữ tử che mặt bên cạnh cũng nao nao, dùng giọng nói thanh
thúy nói:
- Cứu hắn ra đi.
Mấy đệ tử vội vàng bỏ tuyết đọng, lộ ra một thanh niên sắc mặt tái nhợt dười
tuyết.
- Là thanh niên, nhìn bộ dáng hơn hai mươi tuổi, xác thực còn sống...
Nữ tử che mặt kinh dị, thanh niên trước mắt không có hô hấp, nhưng mà trong
người có khí huyết vận chuyển, hơn nữa dường như khí huyết không kém.
Nhưng nhìn không ra hắn bị người nào gây thương tích, tình huống trong người
hỗn loạn, không nhìn ra tu vị.
- Mang về linh hạm đi, cho hắn một ít linh dược, có thể sống sót hay không
phải xem tạo hóa của hắn.
Nữ tử che mặt hạ lệnh, cùng những người khác tiếp tục tìm kiếm chung quanh.
Mấy ngày trước, không gian phong bạo quét qua cả vạn dặm, ngay cả khí hậu cũng
cải biến, Tiểu Cực Cung xem ra, cho dù không phải băng ly cũng là dị bảo tuyệt
thế xuất hiện.
Bọn họ giống trống khua chiên đến đây, cũng nên có chút thu hoạch.
...
Mấy nha hoàn vịn thanh niên đóng băng vào gian phòng, dựa theo ý của nữ tử che
mặt, cho thanh niên này thuốc, rồi sau đó các nàng cũng không cần chiếu cố.
- Tiểu thư cùng thập nhị trưởng lão quá thiện lương, cứu người không rõ lai
lịch, không biết là người tốt là người xấu, nói không chừng là làm chuyện ác
gì đó nên gặp quả báo.
- Thực có khả năng, nhưng mà Tiểu Cực Cung chúng ta cũng không sợ ác nhân gì,
cả Thiên Nguyên Giới không có thế lực nào dám động vào chúng ta.
Hai nha hoàn nghị luận, lưu hai nàng lại chiếu cố hắn, các nàng tự nhiên oán
thầm trong lòng.
- Tiểu Cực Cung... Thiên Nguyên giới, đây có lẽ là Hồn giới.
Trong lòng Lâm Minh tự nói, Tiểu Cực Cung cứu thanh niên kia quay về, chính là
Lâm Minh.
Kỳ thật những ngày này tuy hắn nằm trong gió tuyết, xem ra giống như là hôn
mê, nhưng mà tình huống chung quanh hắn cũng biết rõ ràng.
Được lão giả và nữ tử che mặt "Cứu", hắn cũng nhìn rõ trong mắt.
Trên thực tế không cần những người này "Thi cứu", hắn cũng từ từ khôi phục là
được.
Từ Thần Vực tới Hồn giới gặp không gian phong bạo, Lâm Minh hiện tại nhớ lại
còn sợ hãi trong lòng, đoạn đường này đúng là quá đáng sợ, chỉ sợ hoàn toàn
ngoài dự tính ban đầu của Thần Mộng Thiên Tôn.
Nếu Thần Mộng Thiên Tôn biết rõ, đoán chừng không dám cho Lâm Minh đi mạo
hiểm.
Kể cả Lâm Minh chính mình cũng thật không ngờ.
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận