Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1741 - Chương 1742: Thí Luyện Cuối Cùng Tầng Thứ Năm. (2)



Chương 1741 - Chương 1742: Thí Luyện Cuối Cùng Tầng Thứ Năm. (2)




Lâm Minh nói như vậy lấy, lại phát hiện bên cạnh Phạm Hoa Hoa không xa, Tô Nhã
cũng đổ mồ hôi đầm đìa, hai má đỏ bừng, hiển nhiên là đến cực hạn.
Cảm nhận được Lâm Minh nhìn sang, Tô Nhã cố nặn ra nụ cười, nói:
- Lâm công tử, ta cũng đến nơi đây, lại bỏ lên chắc chắn sẽ tiêu hao hết thể
lực, thậm chí té xuống, tới lúc đó ảnh hưởng chính mình, tiến vào tầng thứ năm
sẽ bị quản chế...
- Tốt...
Lâm Minh gật gật đầu, đám người bọn họ chỉ còn lại hắn và Tiểu Ma Tiên trèo
lên đỉnh không có vấn đề gì, những người khác bò lên tầng ba mươi hai là phi
thường miễn cưỡng.
Sau Tô Nhã là Thiên Đồ, Mộ Linh Nguyệt cũng buông tha, bọn họ buông nham bích
ra, trở xuống tầng ba mươi mốt. Mà Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên tự nhiên leo lên
tầng ba mươi hai.
Sau khi lên tầng ba mươi hai, Lâm Minh nhìn thấy ở tầng này chỉ rải rác mấy
người mà thôi, tuyệt đại đa số thí luyện giả đều ở tầng ba mươi mốt.
Lâm Minh nhìn thấy ở đây có nam tử áo đen và thiếu nữ áo xanh, hơi trầm ngâm,
mở miệng hỏi:
- Tại hạ Lâm Minh, không biết hai vị là...
Thí luyện giả không có bao nhiêu người quen biết nhau, bình thường chính là
người lạ, Lâm Minh đột nhiên mở miệng hỏi thăm hai người bọn họ, làm cho hai
người nao nao.
Đương nhiên bọn họ nhận ra Lâm Minh, đối với thiên kiêu chi tử thông qua Tu La
Chi Môn thì trong nội tâm bọn họ có kính sợ, đây là tôn kính với cường giả.
Hai người liếc nhau, nữ tử áo xanh nói trước:
- Nguyệt Trì.
- Hồn Thiên!
Nam tử áo đen mở miệng nói.
- Nguyệt Trì, Hồn Thiên... Quả nhiên chưa từng nghe qua.
Lâm Minh nghĩ như vậy, chỉ gật gật đầu, mỉm cười, xem như nhận thức.
- Lâm ca, ngươi có hứng thú với bọn họ sao?
Bên cạnh Lâm Minh, Tiểu Ma Tiên kinh ngạc hỏi, trong ấn tượng của nàng, Lâm
Minh bình thường sẽ không chủ động tiếp xúc với người xa lạ.
- Ta chỉ kỳ quái là có cảm giác quen thuộc.
Lâm Minh cũng không nhiều giải thích, trực tiếp leo lên ba mươi ba tầng.
Thí luyện giả leo lên tầng ba mươi hai đều ngồi xuống điều tức, duy chỉ có Lâm
Minh cùng Tiểu Ma Tiên căn bản không có nghỉ ngơi cái gì, hai người bọn họ vịn
nham bích leo lên tầng ba mươi bai, tốc độ không giảm chút nào, đối mặt với uy
áp khủng bố càng xem như không tồn tại.
Một màn này làm cho mọi người âm thầm líu lưỡi, không có người hoài nghi Lâm
Minh có thể trèo lên đỉnh, giống như không ai hoài nghi Thánh Mỹ có thể trèo
lên đỉnh.
Ban đầu ở Thần Vực đệ nhất hội võ, từ tầng ba mươi hai tới tầng ba mươi hai
phải bị thiên kiếp trùng kích, trong thí luyện cuối cùng, trên Phong Thần đài
không có cái này, chỉ có cảm giác uy áp khủng bố và lĩnh ngộ pháp tắc Tam Thập
Tam Thiên mà thôi.
Thời điểm Lâm Minh vừa bò lên tầng ba mươi ba, Thánh Mỹ cũng đã ở trên tầng ba
mươi ba rồi.
Nhìn thấy Thánh Mỹ trèo lên đỉnh, Lâm Minh nhẹ hít một hơi, tuy sớm biết rõ
Thánh Mỹ thiên phú siêu quần, nhưng nàng nhanh chóng leo lên đỉnh như vậy, bộ
dáng trước sau vẫn dễ dàng, thần thái thản nhiên thì Lâm Minh kinh hãi.
Thánh Mỹ còn đáng sợ hơn Thần Mộng nhiều!
Lúc Thánh Mỹ trèo lên đỉnh thì toàn bộ Phong Thần đài rung động lắc lư, vết
nứt không gian tầng năm từ từ khép lại!
Tạch tạch tạch!
Không gian đứt gãy không ngừng đè ép, vết nứt không gian dần dần thu nhỏ lại,
dựa theo xu thế này, dưới tầng ba mươi mốt của Phong Thần đài bọn họ bị ngăn
cách, mà thí luyện giả ở tầng ba mươi mốt trở lên tiếp tục tham gia thí luyện.
Thánh Mỹ leo lên tầng ba mươi ba của Phong Thần đài là một tín hiệu, những thí
luyện giả không leo tới tầng ba mươi mốt của Phong Thần đài nhìn thấy vết nứt
không gian khép lại, mà bọn họ đang ở tầng thứ tư, trong nội tâm tràn ngập
không cam lòng.
Vị trí bọn họ cách vết nứt không gian khép lại chỉ có mấy ngàn trượng mà thôi,
khoảng cách này bình thường nháy mắt là tới, hôm nay lại thành rãnh trời không
thể vượt qua.
Thời điểm vết nứt không gian khép lại, Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên cảm thấy
trước mặt có uy áp đáng sợ ập tới, leo lên tầng ba mươi ba của Phong Thần đài.
Hoàn thành Niết Bàn lần thứ hai, Tiểu Ma Tiên bò lên với tốc độ không kém gì
Lâm Minh.
- Hai người này, thật sự là đáng sợ...
Bên cạnh Thánh Mỹ, Văn Long thở hổn hển nói ra, hắn miễn cưỡng đi sau lưng
Thánh Mỹ, tuy bò lên tầng ba mươi ba, nhưng lại phi thường cố sức.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, người leo lên tầng ba mươi ba chỉ có bốn
người, chính là Thánh Mỹ, hắn, Lâm Minh, còn có Tiểu Ma Tiên, những người khác
không có hy vọng, kể cả Nguyệt Trì cùng Hồn Thiên cũng chỉ mới tới một nửa
tầng ba mươi hai mà thôi.
- Xác thực... Hai người bọn họ có thể trở thành trợ giúp lớn giúp chúng ta
thông qua tầng năm...
Văn Long nghe Thánh Mỹ nói vậy thì cả kinh trong lòng, - Hồn Hậu nương
nương... Ngươi có ý định xông tầng năm thí luyện cuối cùng sao?
Văn Long biết rõ tầng năm trong thí luyện cuối cùng cơ hồ có thể nói là thí
luyện cực hạn.
Cho dù là Hồn Hậu, Tạo Hóa thánh tử, bọn họ cũng không thể thông qua tầng năm.
Mà trên thực tế theo Văn Long biết. Một tỷ năm qua chưa từng có người nào
thông qua thí luyện tầng năm, thế cho nên tới thí luyện tầng năm đã là cực
hạn.
- Ta đúng là có ý định này... Nhưng mà ta cũng không ôm hy vọng quá lớn,
nhưng mặc dù ta không có thông qua tầng thứ năm, lúc này độ hoàn thành cũng có
thể đạt tới ngoài 85% a... Nếu có một phần khả năng thông qua tầng năm, độ
hoàn thành của ta có thể đạt tới 88%...
Thánh Mỹ nhẹ hít một hơi, 88% còn cách 90% rất gần!
Mà độ hoàn thành 90% là một lần bay vọt về chất. Có lẽ độ hoàn thành này sẽ có
ban thưởng khó lường!
Thánh Mỹ cùng Văn Long nói như vậy, Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên đã leo được hai
ngàn năm trăm trượng của tầng ba mươi ba Phong Thần đài, cách đỉnh còn năm
trăm trượng.
Với độ cao này, tốc độ của bọn họ không giảm thì qua một lát sẽ tới đỉnh. Thí
luyện Phong Thần đài tới đây sẽ chấm dứt.
Qua nửa giờ sau, Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên thuận lợi leo lên đỉnh.
Lúc đứng ở độ cao tầng ba mươi ba, Lâm Minh trực diện Thánh Mỹ cùng Văn Long,
đứng trước mặt hai người. Lâm Minh cảm giác được khí tức băng hàn trên người
Thánh Mỹ tỏa ra, chẳng khác gì mùa đông giá rét của nhân gian.
Đây là nữ tử tuyệt thế, nam nhân nào đứng trước mặt nàng cũng có cảm giác tự
ti mặc cảm không bằng, nàng chỉ tùy ý đứng ở nơi đó, chẳng khác gì Cửu Thiên
Huyền Nữ, linh hoạt kỳ ảo xuất trần.
- Lâm Minh thật không...
Thánh Mỹ môi son khẽ mở, nói chuyện với Lâm Minh.
Đối với rất nhiều người mà nói, có thể được Hồn Hậu Thánh Mỹ nhớ tên là vinh
quang lớn lao, bởi vì trong mắt Thánh Mỹ đa số người chỉ là con sâu cái kiến.
- Tại hạ Lâm Minh, bái kiến Hồn Hậu tiền bối.
Lâm Minh chắp tay, xem như hành lễ.
Thánh Mỹ nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Không cần đa lễ, thành tựu ngày sau của ngươi bất khả hạn lượng, có lẽ ngày
sau so được với ta...
Giọng của Thánh Mỹ thanh đạm, mà lời tán thưởng này vào tai của Tiểu Ma Tiên
lại vô cùng chói tai.
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận