Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 417 - Chương 417: Đi Tới Thất Huyền Cốc.



Chương 417 - Chương 417: Đi Tới Thất Huyền Cốc.




Tần Hạnh Hiên cứ như vậy mà ôm lấy Lâm Minh, nghẹn ngào không nói gì, tất cả
ủy khuất trong lòng nàng đã tan hết trong lúc này.
Tần Hạnh Hiên đột nhiên cảm thấy cả đời này nàng cũng không thể rời xa Lâm
Minh được, mặc dù chênh lệch giữa hai người như lạch trời, nhưng nàng cũng
muốn dùng hết toàn lực mà đuổi theo, cho dù chỉ là một con bướm lao đầu vào
lửa thì cũng được.
Ôm thân thể mềm mại này trong ngực, Lâm Minh cũng rất nguyện ý hưởng thụ chút
kiều diễm này, mãi cho tới hồi lâu, Tần Hạnh Hiên mới thấp giọng nói:
- Ta đói rồi...
Ba ngày không ăn gì, Tần Hạnh Hiên đã rất đói bụng rồi.
- Đói bụng?
Lâm Minh khẽ cười, nếu đói thì cũng có nghĩa là gần khỏe lại rồi.
Tần Hạnh Hiên có chút ngượng ngùng gật đầu, hiện tại nàng rất đói.
- Cho ngươi một thứ, cam đoan ngươi sẽ thích.
Lâm Minh nói xong, bắt đầu nhóm lửa, Lâm Minh vẫn luôn mang theo đồ nấu ăn
trong Tu Di giới.
Một chiếc nồi lớn được đặt trên bếp lửa, sau khi cho nước vào, Lâm Minh lấy từ
trong Tu Di giới ra một khối thịt đỏ tươi, ném vào trong đó.
Rắc thêm muối, gia vị, bắt đầu đun sôi.
Một lát sau, mùi thơm tỏa ra bốn phía, Lâm Minh chậm rãi đưa một chén canh cho
Tần Hạnh Hiên, thịt mềm tươi mới, nước canh đậm đặc, có màu đỏ nhạt, thoạt
nhìn rất giống một loại rượu ngon lâu năm, hương thơm ập vào mũi.
Rắc lên một chút hành, bỏ thêm rượu, gia vị, ngay cả làm thần tiên cũng không
đổi.
- Đây là cái gì?
Tần Hạnh Hiên nhìn một chén canh đậm đặc màu đỏ và xanh này, ngạc nhiên hỏi.
Lâm Minh cười mà không nói, đây là đồ ăn hắn mang ra từ trong Thần Hoàng bí
cảnh, chính là thịt loại cua thần kỳ kia, mạch nước ngầm trong hang động rất
lớn, Lâm Minh cũng không bỏ qua, khi rời đi thì đã bắt lấy rất nhiều cua, ngay
cả nước trong này cũng được hắn mang đi rất nhiều.
Hai thứ này tuyệt đối là linh thực, linh thủy cực phẩm, tại Thiên Diễn đại lục
thì căn bản không có chỗ nào có được, thể tích Tu Di giới của Lâm Minh không
đủ lớn, tuy nhiên có thêm Tu Di giới của Lôi Mộ Bạch thì cũng đủ rồi, Tu Di
giới địa giai hạ phẩm, không gian bên trong rộng mười trượng vuông, Lâm Minh
chứa đầy thịt cua, Tu Di giới là một không gian riêng biệt, thức ăn bỏ vào thì
sẽ không bị hư thối, hơn nữa còn có hiệu quả giữ tươi, có đặt trong đó mấy
chục năm cũng không có việc gì.
Uống một ngụm canh, lại ăn một miếng thịt cua. Trên mặt Tần Hạnh Hiên lộ ra
chút kinh ngạc, thịt cua vừa non vừa mềm, nước canh cũng vô cùng ngon, không
chỉ vậy, thịt cua này ăn vào bụng, có luồng luồng hơi nóng chậm rãi lan ra,
dường như đang tẩm chân nguyên trong cơ thể nàng, toàn thân nàng thấy ấm áp,
vô cùng thoải mái.
- Đây là thứ gì a? Có đắt lắm không?
Khi Tần Hạnh Hiên ở Thất Huyền cốc thì cũng từng được nếm qua linh thực, ngay
cả linh thực cực phẩm có giá trên một trăm Chân Nguyên thạch cũng đều từng ăn
rồi, nhưng so với những thịt cua này, những linh thực kia lại không là gì cả.
Những thịt cua này chẳng lẽ có giá nàng ngàn Chân Nguyên thạch hay sao?
Lâm Minh nói:
- Ngươi cứ ăn đi, mấy thứ này là do ta nhận được trong Thần Hoàng bí cảnh,
rất tốt cho ngươi dưỡng thương.
Dùng mười giọt tinh huyết Chu Tước làm thuốc, lại có thêm cực phẩm linh thực
điều dưỡng, phương thức trị liệu xa xỉ như vậy cũng đủ để bồi bổ lại khí huyết
đã mất đi của Tần Hạnh Hiên.
Tần Hạnh Hiên chớp mắt:
- Lâm Minh, một năm này, ngươi đã trải qua những gì trong Thần Hoàng bí cảnh
vậy? Tại sao lại ở trong đó lâu như vậy?
- Nói thì dài lắm, chờ ta từ từ nói cho ngươi, đúng rồi, Hỗn Độn Chân Nguyên
quyết mà ta đưa cho ngươi, tu luyện đến đâu rồi?
Tần Hạnh Hiên nói:
- Chỉ luyện đến tầng thứ nhất đại thành, gặp rất nhiều vấn đề, ngọc giản cũng
không miêu tả rõ ràng lắm.
Ngọc giản Hỗn Độn Chân Nguyên quyết trong tay Tần Hạnh Hiên là do Lâm Minh
khắc lại.
Khắc ngọc giản công pháp cũng không phải đơn giản như ghi lại văn tự, bên
trong liên quan đến rất nhiều thứ huyền diệu, nên muốn khắc được ngọc giản
công pháp, đầu tiên là yêu cầu người khắc phải vô cùng tinh thông công pháp,
cũng tu luyện đến mức lô hỏa thuần thanh thì mới được.
Để cho một người hoàn toàn không hiểu Hỗn Độn Chân Nguyên quyết đến khắc, cho
dù hắn có ngọc giản Hỗn Độn Chân Nguyên quyết hoàn
chỉnh, thì cũng không thể phục chế được, điều này giống như một người không am
hiểu khắc dấu, mặc dù đối có bản vẽ trong tay thì cũng không có khả năng khắc
ra con dấu giống như đúc được.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao ngọc giản công pháp lại quý báu và thưa thớt
như vậy.
Bản thân Lâm Minh cũng chỉ tu luyện Hỗn Độn Chân Nguyên quyết đến tầng thứ ba
đại thành mà thôi, điều này làm cho việc hắn khắc Hỗn Độn Chân Nguyên quyết
không thể tránh khỏi có rất nhiều chỗ sơ hở và mơ hồ, đây cũng làm cho Tần
Hạnh Hiên tu luyện khó khăn hơn.
Hơn nữa Tần Hạnh Hiên không có kinh nghiệm tu luyện của Thần Vực đại năng
trong đầu như Lâm Minh, mặc cho nàng có thiên phú lục phẩm, thì tu luyện đứng
cực kỳ chậm chạp.
Lâm Minh thở dài một hơi, hiện tại Tần Hạnh Hiên đã Ngưng Mạch, nếu muốn luyện
thành Hỗn Độn Chân Nguyên quyết, sau đó tu luyện Hỗn Độn Cương Đấu kinh, lại
đi con đường Tôi Tủy, thì quá khó khăn.
Như thế, còn không bằng luyện Chu Tước Cấm Thần lục, mười giọt tinh huyết Chu
Tước cũng đủ để Tần Hạnh Hiên tu luyện Chu Tước Cấm Thần lục đến bộ phận trung
tâm, thậm chí có thể tu luyện đến ba tầng công pháp phía sau của Chu Tước Cấm
Thần lục mà mình thu được từ Thần Hoàng bí cảnh.
Nghĩ đến đây, Lâm Minh liền hỏi:
- Hạnh Hiên, ngươi có nguyện ý gia nhập Thần Hoàng đảo không?
Tần Hạnh Hiên nghe xong, thoáng sửng sốt, ngay sau vui mừng nói:
- Gia nhập Thần Hoàng đảo? Ta có thể ư?
Thần Hoàng đảo là tông môn tứ phẩm đỉnh cấp, với thiên phú lục phẩm của Tần
Hạnh Hiên, đặt tại Thiên Vận quốc thì có vẻ rất kinh diễm, nhưng đặt trong
Thất Huyền cốc thì cũng chỉ là không tồi mà thôi, đặt tại Thần Hoàng đảo, thì
là vô cùng bình thường, ví dụ như Mục Thiên Vũ, Mục Băng Vân thì đều có thiên
phú thất phẩm thượng đẳng, mà Tần Hạnh Hiên chỉ có lục phẩm trung đẳng, tại
Thần Hoàng đảo, thậm chí đại đa số nha hoàn đều có thể đạt tới thiên phú lục
phẩm hạ đẳng.
Đương nhiên là Tần Hạnh Hiên muốn gia nhập Thần Hoàng đảo, về mặt tài nguyên
tu luyện, Thất Huyền cốc cách Thần Hoàng đảo một trời một vực, hơn nữa, trọng
yếu hơn là Lâm Minh cũng ở trong Thần Hoàng đảo.
Có thể đi Thần Hoàng đảo, nàng sẽ có thể gần Lâm Minh thêm một chút.
Lâm Minh khẽ cười:
- Nếu ngươi nguyện ý, đương nhiên là có thể, lần này ta sẽ mang ngươi đi Thần
Hoàng đảo, Thất Huyền cốc không cần ở lại cũng được!
Môi trường trong Thất Huyền cốc rắc rối phức tạp, địch nhân của Lâm Minh nhiều
hơn xa bằng hữu, để Tần Hạnh Hiên ở đó, Lâm Minh cũng không yên tâm.
Đêm đó, Lâm Minh nằm cạnh Tần Hạnh Hiên, tất nhiên là còn nguyên y phục, Lâm
Minh kể lại cho Tần Hạnh Hiên kinh nghiệm một năm của mình, hai người nói
chuyện trắng đêm, mãi cho tới bình minh lên...
Sáng hôm sau, Lâm Minh dắt tay Tần Hạnh Hiên đi ra sơn động, từ rất xa đã nghe
thấy tiếng đàn, đây là Cầm Tử Nha đang thảo luận cầm âm nhạc lý với Cầm Diêu.
Nhìn thấy Tần Hạnh Hiên đi ra sơn động, Cầm Diêu khẽ thở ra một hơi, tuy rằng
đã sớm biết Tần Hạnh Hiên sẽ không có việc gì, tuy nhiên mãi cho tới khi nàng
chân chính tỉnh lại, thì Cầm Diêu mới yên tâm.
- Tần sư muội, ngươi tỉnh lại rồi!
Cầm Diêu kéo tay Tần Hạnh Hiên, đứng trước mặt Cầm Diêu, Tần Hạnh Hiên không
kìm được ửng đỏ, giống như vừa làm chuyện gì đuối lý vậy.
Đối với việc Lâm Minh bay thẳng mười mấy vạn dặm tới cứu Tần Hạnh Hiên, Cầm
Diêu cũng có chút hâm mộ, cô gái nào mà không mơ mộng người trong lòng của
mình có thể có một ngày dùng khí thế như cầu vồng đó tới cứu mình đây.
Huống chi diện mạo của Lâm Minh cũng không tồi, tiền đồ lại không thể lường
trước được.
Vốn Cầm Diêu thấy không đáng thay cho Tần Hạnh Hiên, nhưng hiện tại, Cầm Diêu
lại thấy hâm mộ Tần Hạnh Hiên, nhớ tới Lâm Minh cho mình hai bình đan dược,
bằng đó cũng đủ để nàng đặt chân vào Tiên Thiên kỳ rồi, như vậy thì thứ mà Tần
Hạnh Hiên nhận được chắc cũng đủ để nàng đặt chân vào Toàn Đan.
Đó là Toàn Đan a, cấp bậc của thái thượng trưởng lão a! Năm trăm, sáu trăm năm
tuổi, nghĩ đến đây, trong lòng Cầm Diêu cảm khái, số mệnh của Tần sư muội thật
là tốt.
Đúng lúc này, trước người Cầm Tử Nha đột nhiên cháy lên một ánh lửa, là ánh
sáng của Truyền Âm phù, nghe tin tức truyền đến, Cầm Tử Nha nhướng mày, sau đó
cười lạnh một tiếng.
- Ân? Chuyện gì vậy?
Cầm Tử Nha nói:
- Là Thất Huyền lệnh triệu tập ta về tông môn, Âu Dương Bác Duyên cáo buộc ta
bỏ rơi nhiệm vụ, cãi lại quân lệnh, một mình rời khỏi Tinh Gia đảo, lại còn
lấy đi hải đồ, làm bị thương nặng đồ đệ của hắn, lần này Âu Dương Bác Duyên
chuẩn bị buộc tội ta trước trưởng lão hội.
Lâm Minh khẽ cười, chỉ là nụ cười của hắn lạnh như băng, tràn ngập sát khí.
- Một khi đã như vậy, Cầm phủ chủ quay về tông môn đi, ta sẽ về cùng ngươi,
xem bọn hắn chuẩn bị buộc tội người như thế nào!
- Ngươi đi Thất Huyền cốc ư?
Cầm Tử Nha cả kinh, trong ấn tượng của hắn, Lâm Minh quả thật rất lợi hại,
thậm chí so với hắn thì còn mạnh hơn rất nhiều, nhưng đi Thất Huyền cốc, nơi
đó cao thủ Tiên Thiên nhiều như mây, cũng có cả cao thủ Tiên Thiên Chí Cực,
đừng nói tới bản thân Âu Dương Bác Duyên cũng có thực lực cao cường, cho dù
Lâm Minh có lợi hại đi nữa, thì cũng không có khả năng làm gì Âu Dương Bác
Duyên tại Thất Huyền cốc cả, đến lúc đó hơn phân nửa sẽ không có kết quả gì.
- Đúng, hiện tại đi luôn!
Thanh âm của Lâm Minh mang theo sát ý nhàn nhạt, nhiệt độ chung quanh cũng
thấp đi không ít.
- Lâm Minh, ngươi đừng xúc động.
Tần Hạnh Hiên sợ Lâm Minh chịu thiệt, nên biết rằng Âu Dương gia tộc tại Thất
Huyền cốc có thế lực gần bằng Khương gia, Âu Dương Bác Duyên là nhân vật trọng
yếu của Âu Dương gia tộc, mạng lưới quan hệ bao phủ toàn bộ Thất Huyền cốc,
cường long không áp được địa đầu xà, muốn đối mặt với Âu Dương Bác Duyên tại
Thất Huyền cốc thì rất dễ phải chịu thiệt.
- Lâm Minh, như vậy đi, nếu không thì chúng ta đi Thần Hoàng đảo trước, xem
có thể sử dụng Thần Hoàng đảo để tạo áp lực với Thất Huyền cốc hay không...
- Không cần, chuyện này, chúng ta tự mình giải quyết là được rồi, hiện tại đi
thôi!
- Điều này... được rồi!
Cầm Tử Nha thấy Lâm Minh đã quyết định, đành phải gật đầu, nói:
- Đến lúc đó ra sức dùng thương lượng là chủ yếu, Thất Huyền cốc hẳn là sẽ tổ
chức một trưởng lão hội...
Cầm Tử Nha nghĩ nghĩ, Thất Huyền cốc hẳn là sẽ trừng phạt Âu Dương Bác Duyên
một chút, như vậy thì cũng sẽ không đắc tội với Thần Hoàng đảo.
Ebook made by A Bư - BanLong.us
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận