Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1376 - Chương 1377: Thời Không Chi Môn



Chương 1376 - Chương 1377: Thời Không Chi Môn




Người tới là hai lão giả áo xám, thoạt nhìn tiều tụy không có sinh khí.
Nhưng mà khí tức của hai người vô cùng cường đại, bành trướng như biển cả, làm
cho người ta sợ hãi.
Đối phương quả nhiên là Nhân tộc, hơn nữa làm cho Lâm Minh triệt để yên tâm là
trên người của hai người có khí tức Hồng Mông pháp tắc.
Kể từ đó bọn họ hẳn là đệ tử của Hỗn Nguyên Thiên tôn năm đó.
- Vãn bối Lâm Minh, bái kiến tiền bối!
Lâm Minh khom người thi lễ, vốn trong ấn tượng của Lâm Minh thì Vạn Cổ Ma
Khanh chính là tử địa, mươi vạn năm trước những tồn tại kia đã sớm chết trận,
không nghĩ tới bọn họ còn có người còn sống.
Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại mười vạn năm kia đại chiến thảm thiết cũng có người
sống sót, ngay cả người của Thánh tộc còn sống sót, huống chi là tùy tùng của
Hỗn Nguyên Thiên tôn năm đó.
Cường giả Giới Vương có tuổi thọ mấy trăm vạn năm, trong Vạn Cổ Ma Khanh còn
sống mười vạn năm cũng chỉ là một phần mười tính mạng của bọn họ mà thôi.
Hai người người nhìn qua Lâm Minh, lại quét mắt nhìn qua Mộ Thiên Tuyết, thần
sắc nhìn qua Mộ Thiên Tuyết có chút cổ quái.
Tự nhiên bởi vì thân thể của Mộ Thiên Tuyết là của thần nữ.
- Hai vị tiền bối là đệ tử của Hỗn Nguyên tiền bối?
Lâm Minh mở miệng hỏi.
Hai người người không có trả lời, chỉ nói:
- Theo chúng ta đến đây đi.
Nói xong bọn họ bay vào sâu trong Vạn Cổ Ma Khanh.
Lâm Minh dừng một cái, cùng Mộ Thiên Tuyết nhìn nhau và theo sau.
Trên đường đi hai người không nói gì, Lâm Minh cũng không nhiều hỏi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra hắn sẽ gặp được Hắc Long.
Bốn người phi hành nửa canh giờ, mà lúc này Lâm Minh lại nghe sâu bên dưới có
tiếng long ngâm. Không còn là gào thét nữa, mà là như ung dung, mênh mông cuồn
cuộn kéo dài, không ngừng quanh quẩn trong Vạn Cổ Ma Khanh, giống như muốn
truyền lưu thiên cổ.
Bóng tối dần tán đi, rốt cuộc Lâm Minh nhìn thấy Hắc Long trong Vạn Cổ Ma
Khanh.
Đường kính một hai vạn dặm Vạn Cổ Ma Khanh bị thân thể mấy ngàn dặm của Hắc
Long chiếm cứ một nửa, mấy ngàn dặm nói thì đơn giản. Nhưng chính thức đứng
trước mặt nó thì thấy nó khổng lồ thế nào.
Nó giống như tinh cầu vậy.
Lâm Minh bay tới trước người Hắc Long, giống như con kiến nhỏ bé.
Hắc Long dường như đang ngủ say, hai mắt nhắm lại, lẳng lặng lơ lửng ở giữa
không trung, từ trong thân thể khổng lồ kia ẩn chứa khí tức vô cùng đáng sợ.
Chúng sinh, hàng tỉ sinh linh đều phải lo sợ trước khí tức này, đây là uy
nghiêm của thần thú, lực lượng của thần thú một khi bạo phát có thể hủy diệt
tất cả. Nhìn thấy chín sợi xiềng xích thô to mấy trăm người ôm tùy ý khảm
vafot rong người Hắc Long.
Bởi vì chín sợi xúc này, những móc sắt kia móc vào trong huyết nhục của Hắc
Long, khóa đầu khớp xương của nó lại.
Bởi vì niên đại quá lâu, chín móc sắt và cốt nhục của Hắc Long quấn vào nhau,
nó biến thành màu đỏ nhìn mà ghê người.
Hắc Long bị chín sợi xích khóa ở đây.
- Tại sao phải như thế...
Trong lòng Lâm Minh không hiểu.
Bên người Lâm Minh một lão giả áo xám nói:
- Là Bất Hủ Thiên Hoàng của Thánh tộc gây nên... Dùng chín khốn long tác khóa
Long Tôn, sau khi trận chiến chấm dứt sư tôn cũng bởi vì thiêu đốt tám phần
khí huyết toàn thân, bản thân bị trọng thương, cảnh giới ngã xuống cho nên
không cách nào cởi khốn long tác, cũng chỉ suy yếu chết đi. Mà bị khốn long
tác khóa lại thì lực lượng từ từ trôi qua mà chết, dù khí huyết cua Long Tôn
khí vô cùng cường đại cũng chỉ chống lại được vạn năm mà thôi, sư tôn liền bố
trí hồi dương đại trận, rút thiên tinh nguyên và khí huyết chi lực đền bù tiêu
hao của khốn long tác cho Long Tôn, như vậy cho phép Long Tôn tiếp tục sống
sót.
- Hồi dương đại trận...
Lâm Minh nhớ tới những cái kén khóa cường giả Thánh tộc bên trong, nghĩ đến đó
chính là hồi dương đại trận.
Hồi dương đại trận này có tác dụng kéo dài tuổi thọ của Hắc Long!
Thánh tộc dùng khốn long tác khóa Hắc Long, như vậy Hỗn Nguyên Thiên tôn dùng
người Thánh tộc bố trí hồi dương đại trận kéo dài tính mạng cho Hắc Long.
Thật sự là cừu hận không chết không ngớt.
Lâm Minh đang nghĩ ngợi thì trước mặt hắn đột nhiên không gian vặn vẹo, một
đoàn sương mù xám trống rỗng xuất hiện, mà sương mù màu xám ngưng tụ thành nam
tử trung niên cao ngạo.
Nam tử này cao ba trượng, bọn người Lâm Minh ở trước mặt hắn như hài tử vậy.
Sắc mặ nam tử tái nhợt, trên mặt bao trùm một tầng lân giáp màu đỏ, hai mắt
như sao, thâm thúy như biển cả.
Lâm Minh lập tức hiểu ra, nam tử trước mặt là hóa thân của Hắc Long.
- Vãn bối Lâm Minh, bái kiến Long Tôn tiền bối.
Lâm Minh cung kính thi lễ, Mộ Thiên Tuyết cũng hành lễ theo.
Nam tử trung niên nhìn qua Lâm Minh cùng Mộ Thiên Tuyết, nhất là Lâm Minh, hắn
dùng thời gian mười hô hấp nhìn nội thế giới, tinh thần chi hải, xương cốt
toàn thân của Lâm Minh.- Ngươi có thể tiếp nhận được đế tâm khí huyết của Hỗn
Nguyên lưu lại, hiện tại bát môn độn giáp đã mở, chân nguyên trong cơ thể vững
chắc, với tư cách võ giả hạ giới ngươi đi tới bước này cũng là số mệnh ngập
trời, là thiên tài khó được.
Nam tử trung niên đánh giá, hắn cảm thấy Lâm Minh ở trước mặt thành tựu trên
Luyện Thể Thuật cũng là học Hỗn Nguyên Thiên tôn pháp thể song tu.
- Lúc trước Hỗn Nguyên lưu lại truyền thừa, ta vốn không trông cậy truyền
thừa này có người kế thừa, không nghĩ tới hôm nay lại gặp ngươi, Lâm Minh,
ngươi chuẩn bị cho tốt chưa?
- Chuẩn bị tốt.
Lâm Minh cung kính. Hắc Long gọi thẳng tên của Hỗn Nguyên Thiên tôn, có thể
thấy được Hắc Long cùng Hỗn Nguyên Thiên tôn không phải quan hệ phụ thuộc, mà
là huynh đệ, chiến hữu.
- Vào đi thôi.
Long Tôn nói xong, một tay điểm lên bầu trời, mở thời không chi môn.
Từ trong đạo thời không chi môn ẩn ẩn toát ra khí tức cổ xưa mênh mông, làm
cho lòng người sinh kính sợ.
Trong lòng Lâm Minh có rất nhiều bí ẩn, nhưng mà hắn không tìm hiểu, hít sâu
một hơi, hắn bước vào trong thời không chi môn.
- Ngươi cũng vào đi thôi.
Nam tử nhìn Mộ Thiên Tuyết nói ra.
Mộ Thiên Tuyết gật đầu, theo sát Lâm Minh.
Hai lão giả áo xám nhìn qua Lâm Minh cùng Mộ Thiên Tuyết tiến vào trong đại
điện, trầm mặc không nói.
Bên cạnh hai người, Hắc Long thở dài một hơi.
- Hỗn Nguyên năm đó còn sót lại truyền thừa lại nằm ở hạ giới... Không nghĩ
tới hôm nay cũng có người kế thừa, hạ giới vị diện... Chung quy là khó tìm
nhân tài, không biết thanh niên này có thể kiên trì trong Hỗn Nguyên điện bao
lâu?
- Có lẽ một năm, có lẽ nửa năm, nếu như không đến ba tháng thì khổ tâm của ta
uổng phí rồi, tâm tư của chúng ta không còn gì, trọng yếu nhất là lãng phí đế
tâm khí huyết của sư tôn.
Lão giả áo xám đang nói chuyện, thủy chung mặt không biểu tình.
- Ba tháng... Tuyệt sẽ không ngắn như vậy, cho dù nhân loại không tinh thông
luyện thể, nhưng mà nhìn ra căn cơ của người này cực kỳ vững chắc, hắn có thể
có khí huyết chi lực như thế, hơn nữa mở đủ bát môn độn giáp, sẽ không chỉ là
do khí huyết, mà là thành tựu bản thân của hắn, đế tâm máu huyết có thể lựa
chọn hắn, bản thân chính là chứng minh tốt nhất, thiên phú của hắn cho dù đặt
ở Thần Vực c
ũng là đỉnh cấp nhất.
Hắc Long không cách nào đánh giá năng lực thực chiến của Lâm Minh, chỉ có thể
căn cứ căn cơ của Lâm Minh phỏng đoán một hai, thiên tài đỉnh cấp của Thần Vực
đã là đánh giá cao.
Nói đến đây Hắc Long lại khẽ lắc đầu, thở dài:
- Chỉ tiếc... Năm đó Hỗn Nguyên lưu lại truyền thừa độ khó rất cao, muốn hoàn
mỹ kế thừa là ít có khả năng, Hỗn Nguyên rất cố chấp, hắn truy cầu hoàn mỹ,
tại vị diện hạ giới này lưu lại truyền thừa khó như vậy, nếu là không có người
kế thừa thì dùng làm gì?
Hắc Long cảm khái, mà Lâm Minh lúc này đã bước vào thời không chi môn...
Khi rời khỏi thời không chi môn thì Lâm Minh lập tức cảm giác bước chân nặng
nề, giống như áp lực vượt qua thừa nhận của hắn.
Đại điện chung quanh hắn mấy trăm trượng trống rỗng, tất cả tĩnh mịch.
Thời điểm này Mộ Thiên Tuyết cũng tiến đến, đi bên cạnh Lâm Minh.
- Đại điện này...
Mộ Thiên Tuyết cảm giác sau khi tiến vào đại điện, một cảm giác áp lực khó
hiểu đâng trào, loại áp lực này không phải từ thân thể, mà tới từ nội thế giới
và tinh thần chi hải.
Trong đại điện này có một loại lực lượng vô hình, áp chế năng lượng toàn thân,
áp chế huyết dịch lưu động, trái tim đập, tư tưởng và cảm xúc.
Loại áp lực này làm người ta khó chịu.
- Là Hồng Mông chi khí! Hồng Mông chi khí chính thức!
Lâm Minh đột nhiên nói ra, áp lực nặng nề này là từ Hồng Mông chi khí.
Trong đại điện có một đám Hồng Mông chi khí mỏng manh, không phải Hồng Mông
chi khí hình thức ban đầu, mà là Hồng Mông chi khí chân chính.
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận