Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 77 - Chương 77: Khi Nào Cần Thì Sẽ Lấy Ra!



Chương 77 - Chương 77: Khi Nào Cần Thì Sẽ Lấy Ra!




Liễu Minh Tương bước lên đài, trường kiếm chỉ về Vương Nghiễn Phong, cười nói:
- Vương Nghiễn Phong, đi lên chịu chết đi!
- Hừ!
Vương Nghiễn Phong hừ lạnh một tiếng, không chút sợ hãi nào, bước lên đài,
cuộc đổ đấu giữa hắn và Liễu Minh Tương cũng được quyết định vào lúc này.
- Tên Vương Nghiễn Phong này cũng có cốt khí đấy.
Lâm Minh đã nhìn ra, khí thế của Vương Nghiễn Phong cũng không phải là giả vờ,
Vương Nghiễn Phong chênh lệch với Liễu Minh Tương quá lớn, mặc dù Vương Nghiễn
Phong có thiên phú tuyệt hảo, nhưng cũng không có khả năng đuổi theo trong
vòng một tháng được, nhưng đối mặt với trận chiến mà thắng lợi xa vời này, hắn
vẫn còn có dũng khí như vậy, cũng là rất khó có được.
Vương Nghiễn Phong rút thanh kiếm bảo khí của mình ra, chân nguyên rót vào
trong, chín phù văn màu xanh của "Cửu Đạo Chân Ngôn" sáng lên, hình thể ngưng
thực hơn so với lần đấu với Lâm Minh khi trước tận mấy lần.
Trong một tháng này, Vương Nghiễn Phong điên cuồng tu luyện, tuy rằng không
thể đạt tới Luyện Thể tầng ba đỉnh phong, nhưng cũng làm cho trình độ chân
nguyên Luyện Tạng càng hoàn chỉnh hơn, củng cố tu vi Luyện Thể tầng ba.
Nhìn thấy Vương Nghiễn Phong sử dụng kiếm pháp Cửu Đạo Chân Ngôn, Liễu Minh
Tương cười nói:
- Đúng là có chút tiến bộ, đáng tiếc so với ta thì còn kém quá xa!
- Chịu chết đi!
Liễu Minh Tương hét lớn một tiếng, rút thanh trường kiếm ra, chém một kiếm về
phía Vương Nghiễn Phong, ngay khi còn ở trên không trung, thanh kiếm của hắn
đã biến thành màu xám tím, lóe ra ánh sáng quỷ dị.
Keng... keng... keng...
Liễu Minh Tương liên tục đánh ra ba kiếm, trường kiếm cấp bảo khí được Liễu
Minh Tương rót chân nguyên vào, phát ra tiếng khí bạo kịch liệt.
Vương Nghiễn Phong khẽ lui về phía sau vài bước, Cửu Đạo Chân Ngôn phù trên
thân kiếm sáng rực lên, một kiếm bổ ra, kiếm phong của Liễu Minh Tương lập tức
bị chém yếu đi rất nhiều, Vương Nghiễn Phong lại đánh ra một kiếm nữa, phá vỡ
luồng kiếm phong đầu tiên của Liễu Minh Tương.
Sạt... sạt... sạt...
Vương Nghiễn Phong vừa đánh vừa lui, liên tục đánh nát ba kiếm phong của Liễu
Minh Tương, trong lúc nhất thời, không khí giống như một tấm vải bị xé nát,
Vương Nghiễn Phong trầm ổn di chuyển trong các dòng năng lượng, không có chút
hoảng loạn nào.
- Có một chút bản sự, nhưng còn kém xa lắm! Thiên Vương Trảm Luân kiếm!
Liễu Minh Tương bước lên một bước, chân nguyên trên người phát ra luồng sáng
màu tím đậm đặc, khí tức như nước sôi trào, thanh kiếm dài ba xích lóe ra ánh
sáng như mặt trời màu tím, một luồng chân nguyên ngưng tụ thành một bánh răng
cưa hình tròn, xuất hiện trên mũi kiếm của Liễu Minh Tương, cấp tốc xoay tròn.
- Thiên Vương Trảm Luân kiếm! Võ kỹ cấp cao trong Tàng Thư các, cực khó luyện
thành, nhưng Liễu Minh Tương này lại luyện thành!
- Vương Nghiễn Phong gặp nguy hiểm!
Lâm Minh nheo mắt nhìn về phía Thiên Vương Trảm Luân trong sân, pháp luân do
chân nguyên hình thành kia tự tạo thành một vòng tròn kỳ dị, theo hắn thấy thì
không hề có sơ hở nào, nhưng, Lâm Minh lại phát Liễu Minh Tương duy trì Thiên
Vương Trảm Luân này cực kỳ miễn cưỡng, trong quá trình hắn rót chân nguyên vào
trường kiếm thì có rất nhiều chỗ không thông thuận.
Nếu Vương Nghiễn Phong muốn thắng hắn, chỉ có thừa dịp lúc này mà lao ra, cắt
đứt Liễu Minh Tương cung cấp chân nguyên cho bảo khí, nhưng Vương Nghiễn Phong
không phải là Minh Văn sư, càng không hiểu "Thái Nhất Linh Hồn quyết", không
có khả năng thấy rõ dòng lưu động chân nguyên trong bảo khí của Liễu Minh
Tương.
Lúc này, Vương Nghiễn Phong động thủ, tuy rằng khí thế của Liễu Minh Tương cực
kỳ bức người, nhưng Vương Nghiễn Phong lại dứt khoát ngược dòng mà đi! Hắn
biết rõ, nếu lúc này mà không xông lên, thì sẽ càng không có cơ hội nữa, phải
đánh tan Thiên Vương Trảm Luân trước khi chiêu thức của Liễu Minh Tương ngưng
tụ đến tận cùng!
Vương Nghiễn Phong chém ra một kiếm, mục tiêu của hắn không phải là Thiên
Vương Trảm Luân, cũng không phải là dòng chân nguyên trong bảo khí của Liễu
Minh Tương, mà hắn công kích vào phần ngực của Liễu Minh Tương, trường kiếm
được rót vào chân nguyên, lờ mờ có ánh điện chớp động, mang theo tiếng sấm nổ
mạnh, đây là võ kỹ Lôi Vân trảm!
Một chiêu này chính là võ kỹ cấp cao mà Vương Nghiễn Phong chọn trong Tàng Thư
các!
Lúc đó, Vương Nghiễn Phong lựa chọn "Thần Dương công", "Thiên Nga Lạc Vũ",
"Lôi Vân trảm" từ Tàng Thư các, ba môn công pháp võ này kỹ không có một cái
nào là đơn giản cả, cho dù thiên phú của Vương Nghiễn Phong có xuất chúng đi
nữa, thì cũng không có khả năng học được trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
"Thần Dương công" là công pháp, tu luyện thì sẽ đề cao tu vi, nếu muốn dựa vào
nó để tăng lên thực lực thì không thể một lúc là được ngay, mà "Thiên Nga Lạc
Vũ" là khinh công, cũng không thể đề cao sức chiến đấu chính diện, cho nên
Vương Nghiễn Phong dành đa số thời gian trong một tháng này để tu luyện "Lôi
Vân trảm", hiện giờ, Lôi Vân trảm của hắn đã có chút thành tựu, hắn muốn dựa
vào một chiêu này để lấy được hiệu quả ngoài ý muốn!
- Quá ngây thơ! Lôi Vân trảm mới được tu luyện một tháng, làm sao so được với
Thiên Vương Trảm Luân của ta!
Liễu Minh Tương hét lớn một tiếng, trường kiếm mang theo Thiên Vương Trảm Luân
chém xuống, Thiên Vương Trảm Luân màu tím mang theo lực xoay tròn như muốn cắn
nuốt mọi thứ, đánh mạnh xuống dưới.
Ầm!
Lôi Vân trảm va chạm với Thiên Vương Trảm Luân, chân nguyên va chạm mạnh làm
cho không khí như bị ép thành thực chất, biến thành một luồng khí tràn ngập ra
bốn phía, giữa không trung có lôi điện lóe ra, Vương Nghiễn Phong và Liễu Minh
Tương đồng thời bay ngược ra ngoài!
Thân thể Liễu Minh Tương xoay vài vòng giữa không trung, cuối cùng chống kiếm
trên mặt đất, trong ngực khí huyết quay cuồng, hiển nhiên va chạm vừa rồi cũng
làm cho hắn không dễ chịu chút nào.
Nhưng mà Vương Nghiễn Phong còn thảm hơn, thân thể bay ngược ra xa mười mấy
trượng, đánh mạnh vào một gốc đại thụ, há mồm phun ra một luồng máu tươi.
- Vương Nghiễn Phong thua!
- Cũng là trong dự kiến, tuy nhiên hắn có thể đánh với Liễu Minh Tương tới
loại trình độ này, thì đã rất không tồi rồi.
- Tân sinh làm sao có thể thắng được lão sinh? Mọi người ai mà không phải là
thiên tài, chúng ta đã ở trong Thất Huyền võ phủ này nhiều năm rồ
i, nếu còn bại bởi tân sinh, vài năm này chẳng phải là chúng ta sống uổng phí
hay sao! Tên Lâm Minh kia chắc chắn cũng sẽ thua! Đám tân sinh này, nếu không
gõ bọn họ một chút, thì còn cảm thấy có thể cưỡi lên đầu chúng ta a!
Một lão đệ tử của Địa Chi đường bĩu môi, khinh thường nói.
Vương Nghiễn Phong chống kiếm, một đầu gối quỳ trên mặt đất, tay trái lau vết
máu trên khóe miệng, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Liễu Minh Tương, ném ra
năm viên Chân Nguyên thạch!
- Hôm nay ngươi lấy được chúng từ trong tay ta, ngày khác ta sẽ đòi lại gấp
bội!
Vương Nghiễn Phong hung tợn phun ra những lời này, từng chữ chói tai. Sau khi
nói xong, hắn xoay người chống kiếm, kéo theo cái chân bị thương rời đi!
Nhìn Vương Nghiễn Phong rời đi, Lâm Minh cũng có chút khâm phục với tên này,
thực ra thì Vương Nghiễn Phong cũng quá xui xẻo, từ sau khi tiến vào Thất
Huyền võ phủ, hắn liên tục bị nhục, lần lượt chiến bại, nếu là thiên tài tâm
cao khí ngạo, rất có thể sẽ bởi vậy mà thua không gượng dậy nổi, mà Vương
Nghiễn Phong lại có thể bất khuất, không thể không làm cho người ta phải bội
phục.
- Lâm Minh, đi lên đi, tới lượt ngươi! Ngươi cũng sẽ có kết quả như vậy!
Ngay sau Liễu Minh Tương, Trương Thương bước lên Diễn Võ trường, thành tích
trên Bài Danh thạch của Trương Thương là một trăm lẻ ba, thực lực còn cao hơn
Liễu Minh Tương một mảng lớn!
Lâm Minh đeo lưng Quán Hồng thương trên lưng, bước lên Diễn Võ trường, đứng
đối diện với Trương Thương.
Trận chiến giữa Vương Nghiễn Phong và Liễu Minh Tương chỉ là khai vị mà thôi,
cuộc đấu giữa Lâm Minh cùng Trương Thương, mới là mục đích cuộc đổ đấu hôm
nay, hơn một nửa người ở đây đều hướng về trận đấu này mà tới!
Trong những người này, các tân sinh thì đương nhiên hy vọng Lâm Minh chiến
thắng, nhưng cho dù thâu thì cũng thể thua quá khó coi, mà các lão sinh thì hy
vọng Trương Thương có thể thắng lợi với ưu thế áp đảo, để cho đám tân sinh tự
cho là đúng kia biết được sự chênh lệch với các lão sinh bọn họ!
Nhìn thấy Lâm Minh lên đài, Lăng Sâm cùng Thác Khổ cũng chú ý hơn, rốt cuộc
thì Lâm Minh dựa vào cái gì mà được xếp một trăm hai mươi sáu trên Bài Danh
thạch, ngay lập tức mọi người sẽ được biết.
Cuộc chiến chính thức bắt đầu, Trương Thương rút ra thanh hiệp đao, thanh đao
này không có phần chắn tay, thân đao trực tiếp nối với chuôi đao, thân đao dài
hai xích tám tấc, chuôi đao chỉ ba tấc, lưỡi hiệp đao mỏng như tờ giấy, vừa
nhìn đã biết đây là một thanh đao nhanh tới mức tận cùng.
Không cần phải nghi ngờ gì nữa, thanh đao này là một kiện bảo khí, trở thành
đệ tử xếp hạng trên dưới một trăm của Thất Huyền võ phủ, mặc dù không phải
xuất thân từ thế gia, thì cũng rất dễ được các thế lực lớn mời chào, dựa vào
đãi ngộ khi gia nhập các thế lực lớn kia, lấy được một kiện bảo khí thì cũng
không có gì là lạ cả!
- Rút thương ra đi Lâm Minh, ta rất muốn nhìn một chút, "Thương quyết cơ sở"
của ngươi luyện thành thế nào rồi? Có đạt tới tiểu thành hay không đây? Công
pháp đơn giản như vậy, một tháng chắc cũng phải đạt tới tiểu thành rồi chứ!
Trên mặt Trương Thương mang theo một nụ cười trêu chͣ, đừng nói là "Thương
quyết cơ sở" tiểu thành, cho dù là viên mãn thì cũng không có uy hiếp gì với
hắn cả, Lăng Sâm và Thác Khổ càng chú ý Lâm Minh, thì hắn sẽ càng hung hăng
giẫm Lâm Minh xuống dưới chân mình.
Trương Thương rót chân nguyên vào trong hiệp đao, thấy Lâm Minh vẫn đứng thẳng
không nhúc nhích, hắn nhướng mày:
- Ngươi không lấy vũ khí ra sao?
Lâm Minh chậm rãi nói:
- Khi nào cần lấy ra, tự nhiên sẽ lấy nó ra!
- Ngươi nói cái gì?
Trương Thương âm thầm giận dữ, trở thành đệ tử thượng đẳng của Địa Chi đường,
vậy mà hắn lại bị một hậu bối mới vào võ phủ khinh thường như thế, hơn nữa
thực lực của đối phương còn không bằng hắn, quả thực là không biết sống chết!
- Khi cần lấy ra thì tất nhiên sẽ lấy ra ư? Tốt... tốt lắm! Hôm nay ta muốn
xem, ngươi có cơ hội rút thương ra hay không!
Ebook made by A Bư - BanLong.us
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận