Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1910 - Chương 1911: Láng Giềng Thánh Mỹ. (2)



Chương 1910 - Chương 1911: Láng Giềng Thánh Mỹ. (2)




Ầm ầm!
Một đám người phóng tới Đế Vương Thần Bích, bọn họ ở xa nhìn thấy thanh niên
áo lam bay về phía Đế Vương Thần Bích, uy áp đáng sợ kia giống như
không tồn tại với hắn, hắn càng ngày càng tiếp cận Đế Vương Thần Bích, bước đi
thong dong.
Từ góc độ của bọn họ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng thanh niên này, không gõ
dung mạo.
- Là hắn, Lâm Mục!
Rất nhiều người trong nháy mắt đoán được, lần này mở nguyên mộng chiến trường
ra, cũng chỉ có Lâm Mục có tư cách đạt được Đế Vương Thần Bích tán thành, có
thể thong dong tiếp cận Đế Vương Thần Bích.
- Tiểu tử này!
Có người tức giận bay tới chỗ Lâm Minh, nhưng mà hắn không có bay ra xa đã cảm
nhận uy áp khổng lồ của Đế Vương Thần Bích, căn bản không thể tiến lên.
Điểm này hắn sớm có chuẩn bị, trong nháy mắt hắn tới cực hạn bản thân, đột
nhiên hắn ném trường kiếm trong tay.
- Hồn lực quán chú, tinh thần chi kiếm! Hắn mang hồn lực bản thân toàn bộ
quán chú vào thân kiếm, đâm vào hậu tâm của Lâm Minh.
Nhưng mà dưới pháp tắc Đế Vương Thành chế ngự, còn có Đế Vương Thần Bích uy
áp, trường kiếm mới bay ra trăm trượng thì nổ tung, hồn lực bám vào thân kiếm
chia năm xẻ bảy, người ra tay lui lại mấy bước, hắn ôm đầu kêu đau đớn.
Hắn đã bị cắn trả.
- Đừng xúc động, Đế Vương Thần Bích, chúng ta không thể tới gần! Nếu công
kích thì càng nguy hiểm.
Có người ngăn hắn lại, mà từ đầu đến cuối, Lâm Minh cũng chưa từng quay đầu
lại nhìn, hắn đã bay đến trước vách tường.
- Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta cứ như vậy nhìn hắn sao?
Có người không cam lòng nói ra, rất nhiều đại nhân vật lắc đầu, đây là chuyện
bất đắc dĩ, thế nhưng mà bọn họ thật sự không có biện pháp nào, chỉ có thể trơ
mắt nhìn mà thôi, làm cho bọn họ phiền muộn chính là, bọn họ không thấy gương
mặt của Lâm Minh.
- Nhân loại này muốn khắc chữ trên Đế Vương Thần Bích đây mà.
Đế Vương Thần Bích, bản thân chính là thàn sơn to lớn, nó là tường thành tự
nhiên của Đế Vương Thành, hiện tại Lâm Minh bay lên Đế Vương Thần Bích chỉ là
bụi bậm, không chút thu hút.
Thân ảnh của hắn càng bay càng cao, lựa chọn vị trí khắc chữ của mình lên.
Khắc chữ trên Đế Vương Thần Bích cũng không khó, khó là có tư cách khắc chữ
hay không.
Cuối cùng nhất, hắn dừng lại tại một vị trí, vị trí này không có gì đặc biệt,
nhưng mà nếu như nhìn qua bên cạnh sẽ nhìn thấy hai chữ xinh đẹp mang theo đại
khí -- "Thánh Mỹ" !
Hai chữ này giống như rồng bay phượng múa, ẩn chứa vô số áo nghĩa pháp tắc,
nếu như một thế lực có được hai chữ này, cũng có thể xem nó như truyền thừa
chi bảo của tông môn.
Bá!
Lâm Minh rút trường thương đen kịt ra, đúng là Ám Long thương!
Cây thương này vừa xuất hiện, nó liền bộc phát khí thế tang thương cổ xưa, dù
là Đế Vương Thần Bích cũng không thể áp chế khí thế của nó hoàn toàn - Nơi
nhân loại này chọn nằm ngay bên cạnh Thánh Mỹ nương nương, hắn đang khắc chữ
bên cạnh chữ của Thánh Mỹ nương nương.
- Cái này!
Có người lập tức ý thức được ý định của Lâm Minh.
Thánh Mỹ là nữ thần của Hồn Tộc, một nhân loại khắc chữ bên cạnh nữ thần của
toàn Hồn Tộc, nó đã va chạm vào thần kinh yếu ớt của Hồn tộc.
Chuyện này đối với một đời võ giả của Hồn Tộc hiện tại là đùa cợt vô tình, bởi
vì vì bọn họ không phải ai cũng có tư cách khắc chữ. Gần trăm vạn năm qua, Hồn
Tộc thất trọng thiên, cũng chỉ có một mình Thánh Mỹ có khả năng lưu tên trên
Đế Vương Thần Bích mà thôi Mà bọn họ đều được tán thưởng là người không tầm
thường.
Nhưng bây giờ có một nhân loại có thể khắc chữ bên cạnh Thánh Mỹ, cùng nổi
danh với Thánh Mỹ, thậm chí có loại cảm giác không chân thật.
Chuyện này làm cho bọn họ tức giận.
- Hỗn đản này!
Có người không cam lòng nắm chặt nắm đấm, thời điểm này Lâm Minh ra tay, Ám
Long thương đại khai đại hợp, thương nhận sắc bén khắc lên Đế Vương Thần Bích,
phát ra âm thanh giòn vang như kim thạch, tia lửa bắn ra.
Chữ của Lâm Minh như rồng bay phượng múa, ẩn chứa ý chí sát phạt nồng đậm,
nhìn thấy những chữ này giống như Tu La chém giết vô tận trên chiến trường, tư
thế hào hùng, khí thôn sơn hà!
Vô số mảnh đá nhao nhao rơi ra, lại bị đế vương thạch hấp thu, chỉ còn lại dấu
vết trước mặt Lâm Minh, nhưng mà làm cho người ta giật mình là, cái tên không
phải là Lâm Mục, mà là -- "Lâm Hàn Băng".
- Lâm Hàn Băng, đây là tên của Lâm Mục sao?
- Chuyện này ai biết, cái tên Lâm Mục này hơn phân nửa thời điểm hắn gặp đệ
tử Tiểu Cực Cung thuận miệng bịa ra thôi.
Đột nhiên Lâm Minh xuất hiện ở trên sông băng, có rất nhiều điểm đáng ngờ, chỉ
sợ còn liên lụy đến bí mật nào đó, hắn dùng tên giả lung tung là chuyện hợp
lý.
Thậm chí cái tên Lâm Hàn Băng, mọi người cũng không biết là thật hay giả.
- Tức chết lão phu!
Lão quái tóc xanh thân thể run lên, đám người bọn hợ trơ mắt nhìn Lâm Minh
khắc chữ ngang bằng Thánh Mỹ, cũng không làm được cái gì, đành phải trút giận
lên Lâm Minh.
- Phong tỏa Đế Vương Thành!
Có người quát.
- Không kịp, Thiên Tôn không ở đây, cho dù ở đây không cách nào lướt qua Đế
Vương Thần Bích như núi kia, chúng ta tối đa chỉ phong tỏa được ba mặt của Đế
Vương Thành, nhưng mà đối với Lâm Mục mà nói, căn bản không có bất cứ ý nghĩa
gì.
- Hành vi của hắn đây là gây hắn với nữ thần của chúng ta, quả thực tội không
thể tha thứ!
- Đáng chết, nếu có một ngày đó, có thể ở trên Đế Vương Thần Bích khắc chữ,
ta nhất định sẽ hủy chữ của hắn.
Có Hồn Tộc thiên tài không cam lòng nói ra, nhưng mà lời của hắn không được ai
tán thành, mà ngay cả đồng môn, bằng hữu của hắn cũng không cho rằng hắn có
khả năng khắc chữ lên Đế Vương Thần Bích.
Trước mắt sau khi khắc cái tên "Lâm Hàn Băng", Lâm Minh cảm giác thần niệm của
mình liên lạc với Đế Vương Thần Bích, đủ loại ý niệm xẹt qua trong đầu của
hắn, một ít gì đó lật tay là có thể chạm tới.
- Trang sách màu vàng...
Trong nội tâm Lâm Minh mặc niệm, đột nhiên vươn tay, cả bàn tay chui vào trong
Đế Vương Thần Bích, thời điểm Lâm Minh thu tay lịa, trong tay hắn xuất hiện
một tấm giấy vàng hơi mỏng.
Đây là trang sách có giá trị một tỷ công huân!
Tâm thần Lâm Minh kích động, hắn phát hiện trang sách này có chỗ khác với hắn
suy nghĩ.
Vốn Lâm Minh cho rằng là bình thường, cũng không chon rằng trang sách màu vàng
này vô cùng nặng, cũng chỉ lớn bằng trang sách bình thường.
Nhưng mà không nghĩ tới khi hắn giơ tay ra cầm lấy nó lại mềm mại và mỏng như
lụa, cầm nó ra thì nó rộng ba thước, giống như một tiểu cà sa.
Trang sách màu vàng chẳng khác gì tơ lụa, xúc cảm trơn trượt như tơ lụa, đưa
lên ánh mặt trời nhìn thì vô cùng trong suốt.
Nhưng mà nó thật sự rất nặng, trong ấn tượng của Lâm Minh, vật nặng như thế
cầm trong một tay, thân thể bởi vì không gánh nổi sức nặng nên khuỵu xuống,
khó có thể rung chuyển, nhưng mà trên thực tế trang sách màu vàng trong tay
lại có cảm giác phiêu dật xuất trần, nó như muốn bay đi.
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận