Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 889 - Chương 889: Người Đeo Mặt Nạ



Chương 889 - Chương 889: Người Đeo Mặt Nạ




"Thế giới này, cuối cùng ta cũng đã qua thế giới này!"
Lâm Minh nhìn mảnh Hắc Ám Sâm Lâm phía trước, xác định đây là nơi mình đã đi
qua một lần.
Ở trong Kỳ Tích Thần Điện, mỗi một Trung Thiên thế giới đều không giống nhau,
không đơn giản là cảnh vật khác biệt, hơn nữa tần suất dao động không gian của
một thế giới cũng không giống.
Loại dao động không gian này như dấu tay con người, nếu tinh thông ý cảnh
Không gian, sẽ dựa vào nó để phán đoán mình có từng đến không gian này chưa.
"Tuy rằng tìm được không gian ta quen thuộc, nhưng chưa chắc có thể tìm được
đường ra ngoài."
Kỳ Tích Thần Điện sắp xếp không gian quỷ dị, tựa như một cái mê cung không lồ,
với lý giải ý cảnh Không gian của Lâm Minh, muốn ra ngoài cũng phải từ từ mò
mẫm.
Lâm Minh vừa bay, vừa lặng lẽ luyện hóa Tu Di Giới trên tay, chiếc nhẫn này
đặt tên theo Khương Tử Cực, gọi là Tử Cực Giới.
Tử Cực Giới đã là vật vô chủ, luyện hóa cũng không khó khăn.
"Ồ? Nhẫn này hóa thành vòng hoa văn..."
Lâm Minh phát hiện mình đóng dấu ấn tinh thần lên nhẫn, Tử Cực Giới trên ngón
tay liền biến mất, hóa thành hình xăm tím trên ngón tay.
"Một phần bảo vật cấp chuẩn Thánh khí, Thánh khí có thể trực tiếp dung nhập
thân thể, ví dụ như Càn Khôn Dung Nhật Lô, xem ra nhẫn này cũng thế."
Lâm Minh vui vẻ, nhẫn đeo trên tay rất dễ hư hại, nhưng đường vân in lên người
thì an toàn hơn nhiều, hơn nữa cũng bí mật hơn.
Một cái Trung Thiên thế giới trong Kỳ Tích Thần Điện chỉ lớn cỡ một hành tỉnh
Thiên Vận Quốc, ngang dọc một hai ngàn dặm, tốc độ của Lâm Minh liền nhanh
chóng bay tới cuối.
"Sau Trung Thiên thế giới Hắc Ám Sâm Lâm, theo trí nhớ hẳn là đến một đảo
biển, chỉ sợ bố trí không gian thay đổi, vậy sẽ khó mà ra ngoài."
Lâm Minh thì thầm, đang muốn xuyên qua vách tường không gian thế giới này, hắn
bỗng cả kinh, lông tơ toàn thân dựng đứng, thân thể bay vụt trở ra!
Nhìn tình cảnh xuất hiện đằng trước, Lâm Minh như lọt vào hầm băng, hắn nhìn
thấy vách tường không gian đi tới nơi khác bị xé ra, một người áo trắng đeo
mặt Mộc Linh Ngọc lững thững bước ra từ trong hư không.
Khí tức của người này sâu như biển, khó có thể ước đoán thực lực, sợ là chỉ
hơn chứ không kém Tạo Hóa lão nhân!
Không cần nghĩ, người đeo mặt nạ áo trắng này chính là đồng lõa với thiếu niên
yêu dị trước đó, là thế lực thần bí chuyên nhắm vào mình, có thể bọn họ tới từ
Kỳ Tích Hải!
Ánh mắt tập trung vào mặt nạ Mộc Linh Ngọc, tạo hình kỳ quái vô cùng, tràn
ngập khí tức khủng bố.
Làm cho Lâm Minh không khỏi khẽ động, nhớ tới tạo hình một cái mặt nạ, hắn đã
gặp không ít lần, hình thức chắc chắn giống với kiểu Cửu Đỉnh Vệ đeo, hơn nữa
chỉ có nhân vật cao tầng Cửu Đỉnh Vệ mới sử dụng.
Chẳng lẽ là... Lâm Minh hít một hơi lạnh.
Cửu Đỉnh Vệ là đoàn quân chính trực thuộc Thần quốc, nắm giữ đại quyền hình
ngục, về sau bị Thái tử Dương Vân chinh phục, cho Dương Vân sử dụng. Liên hệ
như vậy, Lâm Minh đã đoán được thân phận người đối điện.
- Dương Vân! Là ngươi?
Lâm Minh lạnh giọng thâu xương.
Ở trước mặt hắn, ngươi đeo mặt nạ mỉm cười, thản nhiên tháo mặt nạ Mộc Linh
Ngọc xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng, đúng là bản thân Dương Vân!
- Ha ha, Lâm huynh, đã lâu không gặp!
Dương Vân cười khẽ nói, cũng không bất ngờ Lâm Minh có thể nhìn thấu thân phận
của hắn, vốn đến lúc này đã không cần phải che giấu.
Nhìn Dương Vân trước mặt, trong mắt Lâm Minh phun ra hào quang kỳ lạ. Hắn luôn
cảm thấy DVân lòng dạ sâu đậm, vẫn luôn che sâu giấu kỹ, đặc biệt nhất là hắn
chưa bao giờ nhìn thấu tu vi của Dương Vân.
Lúc trước, Lâm Minh vì cửa hàng Thiên Cơ mà làm quen với Dương Vân, Dương Vân
phái ra Cửu Đỉnh Vệ điều tra ba hãng buôn lớn, hai ngân hàng cùng Phòng đấu
giá Bách Bảo ở Cửu Đỉnh Thần quốc, tổng cộng sáu tổ chức buôn bán lớn, muốn
nắm giữ nuốt gọn. Nên biết, loại tổ chức kinh tế lớn này nắm giữ trong tay
quốc gia, rất dễ xuất hiện chuyện kẻ quản lý sa đọa, tiếp đó làm ích lợi trượt
ngã, không phải là hành vi sáng suốt. Nhưng cố tình Dương Vân lại làm vậy, hơn
nữa chống đỡ áp lực cực lớn mà thi hành.
Điều này khiến cho Thiên Cơ Tiểu Tiểu, người thừa kế cửa hàng Thiên Cơ đêm
khuya vào phòng mình, dùng thân thể của nàng cầu xin Lâm Minh bảo hộ cửa hàng
Thiên Cơ. Lúc ấy Lâm Minh đã cảm thấy không đúng, Dương Vân xuống tay quá đột
ngột, hơn nữa Cửu Hoa
Yên cũng gọi Thiên Cơ Tiêu Tiêu đến, rất có khả năng dùng Thiên Cơ Tiểu Tiểu
làm mồi dụ, muốn kéo mình về dưới trướng Dương Vân. Nhưng cố tình Dương Vân
làm chuyện này không chút dấu vết, từ đầu tới cuối không nhắc một câu, làm cho
Lâm Minh dù có hoài nghi, nhưng cũng không dám xác định.
Bời vậy Lâm Minh sinh ra cảnh giác, về sau dù Dương Vân nhiều lần tặng đại lễ,
nhưng vẫn luôn bảo trì khoảng cách với Dương Vân. Hắn luôn cảm giác, lòng dạ
Dương Vân quá sâu.
Lâm Minh thật không hiểu Dương Vân nắm giữ nhiều kinh tế như vậy để làm gì? Ba
hãng buôn lớn, hai ngân hàng lớn cùng Phòng đấu giá Bách Bảo cộng lại là 10%
hệ thống kinh tế Cửu Đỉnh Thần quốc, cộng thêm nguyên bản Cửu Đỉnh Thần quốc
nắm giữ mạch khoáng, mỏ Mộc Linh Ngọc, cùng với Dược Viên, có lẽ quá 50% hệ
thống kinh tế đã rơi vào tay Dương Vân. Nhưng hắn có thể thi hành kế hoạch
thuận lợi, không có nhân vật cao tầng Cửu Đỉnh Thần quốc đứng ra ngăn cản,
hoặc có ngăn cản đều bị Dương Vân thi triển thủ đoạn san bằng, bất kể là kiểu
gì, đều chứng minh địa vị không thể lay chuyển của Dương Vân ở Cửu Đỉnh Thần
quốc!
Nhưng Dương Vân che giấu có sâu hơn, Lâm Minh cũng tuyệt đối không ngờ lại sâu
cỡ này. Hôm nay, cuối cùng Lâm Minh nhìn rõ tu vi của Dương Vân, Thần Hải sơ
kỳ, nhưng mà Thần Hải sơ kỳ Mệnh vẫn tầng tám! Mệnh vẫn tầng tám, cường giả
như vậy đếm chưa hết bàn tay trong lịch sử Thiên Diễn Đại Lục, thiên hạ đệ
nhất nhân chưa chắc là Mệnh vẫn tầng tám, nhưng Mệnh vẫn tầng tám tất thành
thiên hạ đệ nhất nhân!
Dương Vân tu vi Thần Hải sơ kỳ, đã có thể quét ngang thiên hạ, là chuẩn thiên
hạ đệ nhất nhân! Sau khi đột phá Thần Hải trung kỳ, đó là thiên hạ đệ nhất
nhân, có thể dương quốc uy Cửu Đỉnh Thần quốc, hoàn toàn không cần phải che
giấu. Không giống nhân vật như Tư Đồ Yêu Nguyệt, bời vì còn chưa trường thành,
sợ bị ám sát.
Nhưng Dương Vân lại che giấu đến bây giờ, nhất định có mưu đồ!
Dương Vân không một tiếng động trở thành Mệnh vẫn tầng tám, điều này thật là
không thể tưởng tượng. Nên biết, hắn mới 40 tuổi!
Lâm Minh còn nhớ, Dương Vân 30 tuổi mới trở thành Mệnh vẫn, tốc độ này có hy
vọng đạp lên cảnh giới hậu kỳ đỉnh cao, thật là không nhanh trong thiên tài
cấp Đế. Thậm chí những người như Tư Đồ La Sát, Tư Đồ Xuyên đều có thể đạt tới.
30 tuổi trở thành Mệnh vẫn, 40 tuổi lại là Thần Hải Mệnh vẫn tầng tám, điều
này tuyệt đối không thể nào.
Trừ khi... Dương Vân thật sự đã chết rồi!
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Lâm Minh tập trung tinh thần cao độ, đối mặt hiểm cảnh này, dù là hắn cũng
toát mồ hôi ướt cả tay. Bời vì hắn thật không nghĩ ra khả năng thắng lợi, nếu
Tạo Hóa lão nhân ờ trong này, dựa vào một ít thủ đoạn của hắn còn có thể chạy
trốn, bây giờ lại không còn hy vọng.
- Ta quả thật là Dương Vân, thật không thể thật hơn!
Dương Vân đoán được ý tường của Lâm Minh.
- Ngươi muốn nói cho ta, 10 năm trước ngươi từ Mệnh vẫn trở thành Thần Hải?
Trong mắt Lâm Minh xẹt qua tia sáng nhọn, lặng lẽ lấy ra Đại Hoang Huyết Kích.
Tuy rằng hy vọng xa với, nhưng han quyết phải liều mạng.
Ha ha.
Dương Vân cười khẽ.
- Tu vi trước kia chỉ là ta cố ý cho người đời xem, tạo ra hình tượng giả. Tu
vi của ta thật không tính là gì, Lâm huynh 23-24 tuổi phải không, dựa theo tốc
độ này, khoảng 30 tuổi đã có hy vọng trở thành Thần Hải, hơn nữa rất có khả
năng là Thần Hải Mệnh vẫn tầng chín. Mệnh vẫn tầng chín đó, xưa nay hai mảnh
đại lục Thiên Diễn Đại Lục, Thánh Ma Đại Lục cũng chưa bao giờ có, chỉ xem
điển tịch 10 vạn năm trước có ghi lại vài lời. Cửu vẫn xuất hiện, thiên địa
biến sắc, đặt ở Thần Vực cũng là nhân vật vang dội. Còn ta thì sao, đã 40 tuổi
mới khó khăn trở thành Thần Hải Mệnh vẫn tầng tám, ta so với Lâm huynh, thật
là không theo kịp!
Dương Vân thản nhiên nói, ngay cả vũ khí cũng chưa lấy ra, toàn thân là sơ hở,
tựa như gặp bạn cũ, bình thản như thường. Với tu vi của hắn, quả thật có bản
lĩnh mà tự tin.
- Ngươi tiến vào Kỳ Tích Hải sau đó còn sống đi ra?
Trong lòng Lâm Minh bỗng nhiên nghĩ tới khả năng này, cũng chỉ có cơ duyên như
thế mới giải thích mọi chuyện xảy ra hiện giờ.
- Ngươi đáp đúng phân nửa.
Nói tới đây Dương Vân thờ dài.
Lâm huynh, số mệnh của ngươi như cầu vồng, có mệnh phong Đế, đây là vận số của
ngươi tích lũy trong vô số chiến đấu cùng trải qua nguy hiểm sinh tử. Ta không
so được với ngươi, ta chỉ có thể sử dụng những phương pháp tà đạo, bán đứng
tất cả của mình, đổi lấy lực lượng mạnh mẽ!
Trong lúc Dương Vân nói, ánh mắt lóe lên, làm cho Lâm Minh nghe mà không hiểu,
nhưng mơ hồ đoán được nhiều điều. Nhất là câu bán đất tất cả, làm cho trong
lòng hắn khiếp sợ, hắn cảm giác trên ngươi Dương Vân gánh rất nhiều bí mật.
Lâm huynh, tuy rằng chúng ta là kẻ địch, nhưng ta vẫn coi ngươi là tri kỷ. Ai
cũng biết Dương Vân ta kỳ tài ngút trời, 12 tuổi bắtbộc lộ, từ đó về sau không
thể thu lại, là kỳ tài ngàn năm Cửu Đỉnh Thần quốc, nhưng... Lại không ai biết
lúc ta 12 tuổi đã trải qua những gì.
Nói tới đây Dương Vân lắc đầu, dường như không muốn nhớ lại. Mặc kệ là ngươi
lòng dạ sâu cỡ nào, bí mật đè nén trong lòng quá lâu, đều muốn nói hết với
người khác, bằng trong tâm lý sẽ xảy ra v
ấn đề.
Ta là con thứ, là phụ thân ta một lần ngẫu nhiên lâm hạnh mỹ nhân trong cung
sinh ra. Con thứ như ta, ờ trong mấy ngàn năm thọ nguyên của phụ thân không có
5000 cũng phải 3000 đứa, cộng thêm những hệ khác, vậy thì càng không đếm hết.
Hoàng đế phàm nhân dù có mấy chục năm thọ nguyên, cũng có 3000 hậu cung giai
lệ. Thần quốc, có Thần Hoàng, thân vương, cộng thêm Hầu gia dòng thứ, số lượng
phi tần của bọn họ càng không tính hết, con cháu hoàn toàn có thể tạo ra trăm
vạn đại quân, ta chính là một thành viên trong trăm vạn đại quân đó.
Nói tới đây Dương Vân có chút vẻ trào phúng, dùng trăm vạn đại quân để so sánh
con cháu hoàng tộc Thần quốc, quả thật là trào phúng.
Hoàng tộc nhiều con cháu như vậy, không có thực lực chỉ là hạng con kiến, thậm
chí địa vị không bằng đội trưởng cung nữ. Con được mẹ nhờ, thực lực của ta
kém, mẫu thân của ta cũng không có địa vị gì, về sau chết thảm trong cung...
Dương Vân nói bâng quơ, dường như cũng không bi thương gì, nhưng hắn càng bình
tĩnh, lại càng làm Lâm Minh cảm nhận được hận ý trong lòng hắn kéo mãi không
hết.
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận