Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 381 - Chương 381: Con Cháu U Minh Đế



Chương 381 - Chương 381: Con Cháu U Minh Đế




Lâm Minh vừa hơi thất thần một chút, trên trung tâm quảng trường, Băng Liên
của Mục Tiểu Thanh đã bị Lôi Mộ Bạch dùng huyết trảo đánh nát!
Huyết trảo phá nát thanh liên, sau đó vẫn đánh về phía Mục Tiểu Thanh, thân
thể Mục Tiểu Thanh bay ngược lên, thanh kiếm trong tay mang theo luồng sáng
chói mắt, liên tiếp đâm ra.
Đinh đinh đinh... !
Giống như tiếng kim loại đâm vào nhau, trong nháy mắt này, Mục Tiểu Thanh
không biết đã đâm ra bao nhiêu kiếm vào huyết trảo, bốc lên từng luồng sương
đỏ màu máu.
Ầm...
Huyết trảo rốt cuộc cũng vỡ nát, luồng máu trộn lẫn tia chớp màu đỏ ập về phía
Mục Tiểu Thanh, y phục, thân thể Mục Tiểu Thanh lập tức bị máu nhuộm đỏ.
Sắc mặt Mục Tiểu Thanh tái nhợt, thân thể liên tục lùi lại mấy bước, mỗi một
bước đều để lại các dấu chân màu máu.
Lâm Minh thấy rất rõ, những luồng máu này kỳ thật là tinh huyết ẩn chứa trong
Diệt Huyết Tà Lôi, sau khi được chân nguyên kích phát, ép bắn ra ngoài, đây
chính là máu thật.
Diệt Huyết Tà Lôi này thật sự là vô cùng tà khí.
Mục Tiểu Thanh nhìn vết máu trên mặt đất, lại nhìn Lôi Mộ Bạch đang cười ác
độc, một cảm giác khuất nhục hiện lên trong lòng nàng, nàng hiểu được, mình đã
thua, Lôi Mộ Bạch đang đùa bỡn mình mà thôi, sau một kích vừa rồi, nếu hắn
không khoanh tay đứng nhìn, thì mình căn bản không đỡ được nữa!
Chẳng những Mục Tiểu Thanh phát hiện ra điều này, mà ngay cả một vài đệ tử Ngũ
Hành Vực tại đây cũng nhìn ra, trong lúc nhất thời, không ít người đều bắt đầu
thấy thương hại cho Mục Tiểu Thanh.
Phẫn nộ, khuất nhục, không cam lòng, các cảm giác này hiện ra trong lòng Mục
Tiểu Thanh, biết rõ mình không bằng đối phương, nhưng hiện tại với tình hình
này, làm sao nàng có thể nhận thua được?
Nàng cắn răng, chân nguyên truyền âm:
- Ta và ngươi không oán không cừu, vì sao ngươi phải làm nhục ta như vậy?
- Ha ha, muốn trách thì trách sư phụ của ngươi đi, bà ta dùng thế ép người,
làm cho ý niệm của ta không thông suốt, tất nhiên ta phải trả thù rồi, trực
tiếp đối phó với bà ta thì ta tự nhận mình không có khả năng này, nhưng trong
phạm vi quy tắc cho phép, bắt ngươi khai đao thì cũng được, làm cho bà ta cảm
thấy tức giận cũng là một chuyện không tồi, chút thiệt thòi này thì bà ta chỉ
phải nén giận mà nuốt xuống, về phần ngươi, chỉ có thể nói là ngươi xui xẻo mà
thôi!
- Thì ra chính là do nguyên nhân này.
Mục Tiểu Thanh cười thảm.
- Cũng không chỉ vậy, ta đã lập chí trở thành cường giả phong hoàng, con
đường đi tới cường giả phong hoàng thì cần rất nhiều thi thể của thiên tài lót
bên dưới, như vậy thì mới có thể làm cho trong lòng ta khắc sâu tín niệm tất
thắng, ngươi là một thủ tịch đệ tử của tông môn tứ phẩm đỉnh cấp, cũng miễn
cưỡng đủ tư cách lót đường cho ta, tương lai sau khi ta trở thành cường giả
phong hoàng, ngươi cũng có thể vì thế mà cảm thấy vinh hạnh.
Một câu này làm cho Mục Tiểu Thanh hoàn toàn phẫn nộ:
- Đi tìm chết!
Mục Tiểu Thanh chủ động công kích, bóng dáng nàng cấp tốc lao ra, mỗi một bước
đạp trên mặt đất thì đều nở ra một đóa Băng Liên. Một kiếm chém ra, cuồng
phong gào thét, trên thân kiếm mang theo khí tức băng hàn khủng bố.
- Hắc hắc, vô dụng thôi!
Lôi Mộ Bạch cười một cách khinh thường, dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía
Mục Tiểu Thanh. Hai tay hắn mở ra, luồng sáng đỏ chói mắt phát ra:
- Huyết Ngục!
Vù...
Vô số tinh huyết như thủy triều trào ra, không gian phạm vi mấy trượng chung
quanh Lôi Mộ Bạch dường như trở nên ướt dính, giống như bị máu tươi đổ vào
vậy.
Mục Tiểu Thanh nhảy vào trong đó, chỉ cảm thấy trong lòng bị nén ép, ó có thể
hô hấp được.
Lôi Mộ Bạch cười một tiếng âm tà, đánh một chưởng về phía Mục Tiểu Thanh!
Trong nháy mắt Huyết Ngục phát ra, Lâm Minh đột nhiên nhớ tới cái gì đó.
Lúc trước, khi Lâm Minh cắn nuốt Ma Tâm Toái Tinh, trùng kích cảnh giới Tôi
Tủy, từng nhìn thấy một ảo giác rất rõ ràng, đó là Tà Thần ý chí mà U Minh đại
đế lưu lại trong Ma Tâm Toái Tinh.
Mà cảm giác linh hồn của U Minh đại đế lưu lại cho hắn rất giống với dao động
linh hồn của Lôi Mộ Bạch!
Chẳng lẽ chính là...
Lâm Minh vô cùng kinh ngạc, sau khi cắn nuốt Ma Tâm Toái Tinh, Lâm Minh thấy
trận chiến có một không hai kia, nó lưu lại cho hắn ấn tượng quá sâu.
U Minh đại đế giống như thượng cổ Ma Thần, cầm trong tay đại phủ màu đỏ, cán
phủ dài khoảng một trượng, lớn bằng cánh tay trẻ con, thân phủ rộng ba thước,
tất cả ác ma xông lên thì đều bị một phủ chém ngang hông! Mỗi khi giết chết
một ác ma, U Minh đại đế đều muốn uống máu tươi của hắn!
Cho tới bây giờ Lâm Minh đều không thể lý giải được ác ma mà U Minh đại đế
giết chết kia là cái gì, những ác ma kia đều khỏa thân, làn da có màu xám lam
như kim loại, cơ bắp cuồn cuộn, trên thân có kẻ cầm thiết hoàn, có kẻ quấn
xiềng xích, mặt mũi hung tợn, vô cùng xấu xí, chắc chắn bọn họ không phải là
nhân loại.
Về phần U Minh đại đế, thân thể hắn còn cao tới hơn một trượng, trên đầu đầy
tóc màu hồng, làn da toàn thân cũng có màu lam nhạt, con ngươi có màu vàng
lợt.
Tuy rằng gương mặt giống nhân loại, nhưng thân thể, làn da, màu tóc và con
ngươi lại hoàn toàn khác... có nhân loại nào giống như vậy hay sao?
Lâm Minh vẫn không xác định được rốt cuộc U Minh đại đế có phải là người hay
không, hoặc là hắn là tu luyện ma công nào đó, thì mới làm cho khuôn mặt biến
đổi như vậy?
Cảnh tượng khi đó gây cho Lâm Minh ấn tượng quá sâu.
U Minh đại đế, đầu đội trời, chân đạp đất, trên trời dưới đất, khí thế duy ngã
độc tôn làm cho trái tim Lâm Minh vẫn đập nhanh khi nghĩ tới!
Mà hiện giờ, quả thực Lâm Minh cảm nhận được trên người Lôi Mộ Bạch loại khí
tức này.
Khí thức thuộc về ác ma, tuy rằng rất nhạt, nhưng tuyệt đối không sai được!
Chẳng lẽ hắn là... con cháu của U Minh đại đế ư?
Ý nghĩ này làm cho Lâm Minh ngẩn ra, lập tức có chút thất thần.
Hậu nhân của U Minh đại đế, điều này có nghĩ gì đây?
Chẳng lẽ hắn là... người của Nam Hải Ma Vực?
Nghĩ tới một khả năng nay trong nháy mắt Lâm Minh nghĩ tới đủ loại cảnh tượng,
từ Lôi Kinh Thiên phá hư kế hoạch liên minh, nụ cười tự tin của Lôi Kinh
Thiên, Lôi Kinh Thiên ủng hộ Lôi Mộ Bạch cầu hôn với Thần Hoàng đảo... nhất là
cho tới bây giờ, Lôi Mộ Bạch lại lấy ra Diệt Huyết Tà Lôi!
Bản thân Diệt Huyết Tà Lôi thì không có vấn đề gì, tuy rằng nó là tà vật,
nhưng phân chia chính tà trên Thiên Diễn đại lục kỳ thật cũng không quá rõ
ràng, ví dụ như Thất Huyền cốc cũng có Hợp Hoan tông cùng Khôi Lỗi tông tu
luyện ma công, Tà Thần lực của Lâm Minh cũng không phải là công pháp chính đạo
gì cả.
Nhưng Diệt Huyết Tà Lôi cộng thêm những thứ khi nãy nữa, làm cho trong lòng
Lâm Minh có một phán đoán!
Lôi Mộ Bạch căn bản không phải này là tên thật của thiếu niên này, mà chỉ là
tên giả hắn dùng trong Lôi Cực tông mà thôi, bản thân hắn hơn phân nửa là một
nhân vật cực kỳ quan trọng tại Nam Hải Ma Vực!
Phán đoán này có liên quan rất lớn, mặc dù Lâm Minh nói ra thì cũng không có
gì để chứng thực cả.
Nếu là đúng, thì e rằng ngay cả mảnh vụn của Lôi Mộ Bạch cũng không sót lại
được
, nhưng nếu đoán sai, sẽ có ảnh hưởng cực kỳ xấu, thậm chí rất có khả năng làm
cho Lôi Cực tông đầu nhập vào phe Nam Hải Ma Vực!
Lâm Minh cố nén xúc động báo phán đoán này cho Mục Thiên Vũ, hắn tĩnh tâm lại,
đóng kín giác quan, chỉ để lại cảm giác của mình để quan sát nhất cử nhất động
của Lôi Mộ Bạch.
Giữa quảng trường, cuộc chiến giữa Lôi Mộ Bạch và Mục Tiểu Thanh đang cực kỳ
giằng co, Mục Tiểu Thanh hiển nhiên hoàn toàn không phải là đối thủ của Lôi Mộ
Bạch, bị vây khốn trong Huyết Ngục, căn bản không thể giãy ra được.
Cảm thụ được khí thế phát ra trên người Lôi Mộ Bạch, lại so sánh với ý chí của
U Minh đại đế lưu lại trong Ma Tâm Toái Tinh, trong lòng Lâm Minh càng lúc
ngày chắc chắn hơn, tên Lôi Mộ Bạch này tuyệt đối có liên quan chặt chẽ với U
Minh đại đế, hơn phân nửa là hậu nhân của U Minh đại đế, nếu không thì cũng là
do hắn tu luyện cùng loại ma công với U Minh đại đế!
Nam Hải Ma Vực sắp xâm lấn Thần Hoàng đảo, đúng lúc này Lôi Mộ Bạch xuất hiện,
cộng thêm các loại biểu hiện của Lôi Kinh Thiên, đã chứng thực Lôi Mộ Bạch có
quan hệ với Nam Hải Ma Vực, nếu không thì trên thế giới này làm sao có chuyện
trùng hợp đến như vậy.
Hạ quyết tâm, Lâm Minh đột nhiên mở hai mắt ra.
Mà lúc này, hắn thấy được một kích cuối cùng của Lôi Mộ Bạch.
Ầm...
Huyết trảo màu đỏ thẫm nổ tung, Mục Tiểu Thanh phun ra một ngụm máu tươi, thân
thể như một con diều đứt dây, bay ngược ra ngoài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy
trắng.
Đây dù sao cũng là sân nhà của Thần Hoàng đảo, Lôi Mộ Bạch có lá gan lớn đi
nữa, thì cũng không dám hấp thu tinh huyết của Mục Tiểu Thanh, nhưng loại
thương tổn cỡ này cũng đủ để làm cho Mục Tiểu Thanh nằm trên giường mười ngày.
Kỳ thật nằm trên giường mười ngày cũng không đáng kể chút nào cả, m mấu chốt
chính là sự tin tưởng của Mục Tiểu Thanh bị đả kích quá nặng, sau này có thể
ảnh hưởng đến tu vi của nàng.
Sắc mặt Mục Dục Hoàng xanh mét, mặc dù nàng có bao che khuyết điểm đi nữa,
nhưng nhưng dưới tình huống như vậy, đệ tử không giỏi bằng người ta, bị người
ta làm nhục, thì nàng cũng không thể nói gì hơn được, nếu không thì cái gọi là
luận bàn sẽ mất đi ý nghĩa.
Lôi Mộ Bạch cười, liếc nhìn Mục Tiểu Thanh một cái, nhìn khắp toàn trường,
nói:
- Tiếp theo là ai?
Toàn bộ đệ tử Thần Hoàng đảo đều mang sắc mặt hết sức khó coi, trong lòng bọn
họ cực kỳ căm phẫn, chỉ hận không thể xé nát Lôi Mộ Bạch ra, nhưng vào lúc
này, có ai dám lên đây? Đi lên cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi!
Lôi Mộ Bạch mỉm cười nhìn về phía Mục Định Sơn, về phần Lâm Minh, hắn muốn lưu
lại đến cuối cùng, kẻ mà hắn nhìn không thuận mắt nhất chính là Lâm Minh.
- Định Sơn huynh, hay là ngươi đi lên, chúng ta so chiêu một phen, thế nào?
Sắc mặt Mục Định Sơn xanh mét, nắm đấm nắm chặt lại, từ khi hắn sinh ra tới
nay, chưa lần nào bị nghẹn khuất như vậy, bị người khác chỉ vào mũi mà khiêu
khích, nhưng lại chỉ đành bất lực.
Tuy nhiên lúc này, hắn không lên cũng không được, hắn là đại sư huynh của tất
cả đệ tử thân truyền, hắn cắn chặt răng, đang định lên đài, thì bờ vai lại bị
một bàn tay đè lại.
Quay đầu lại thì chính là Lâm Minh.
- Mục sư huynh, để ta lên đi.
Lâm Minh thản nhiên nói, chuyện này rất quan trọng, thông qua một lần thực
chiến, có thể tra xét thân phận thực sự của Lôi Mộ Bạch một cách chính xác
hơn.
Trong lòng Mục Định Sơn thấy cảm động, Lôi Mộ Bạch thật sự quá mạnh mẽ, thiên
tài cấp thánh cũng chia ra cao thấp, tên Lôi Mộ Bạch này e rằng còn hơn cả Mục
Thiên Vũ và Mục Băng Vân khi cùng tuổi.
Cho dù Lâm Minh cũng là thiên tài cấp thánh, nhưng Lâm Minh mười sáu tuổi
rưỡi, cộng thêm chênh lệch về tu vi, Mục Định Sơn cũng không tin Lâm Minh có
thể nắm chắc đối phó được với Lôi Mộ Bạch.
Lôi Mộ Bạch chiến thắng Mục Tiểu Thanh, ngay cả binh khí cũng đều không cần
dùng, có ai biết hắn còn có chuẩn bị gì nữa hay không? Đối thủ sâu không lường
được như vậy, Lâm Minh lại có thể trong lúc hoàn toàn không biết thực lực toàn
bộ của đối phương mà đứng ra, thay mình đón lời khiêu chiến của Lôi Mộ Bạch,
thì cũng cần dũng khí rất lớn, dù sao thì trận luận bàn này phát triển đến mức
độ như vậy, nếu thua thì sẽ đả kích rất lớn tới sự tin tưởng của bản thân.
Lâm Minh có thể thắng ư?
Theo Mục Định Sơn thấy thì hy vọng thật sự quá xa vời.
Hắn vỗ vỗ vai Lâm Minh, kiên quyết nói:
- Lâm huynh, đừng nói nữa, ngươi là hy vọng cuối cùng của Thần Hoàng đảo ra,
một trận chiến này để cho ta tới đi, tu vi của ta cao hơn Tiểu Thanh, ít nhất
cũng có thể ép hắn lấy ra một vài át chủ bài, đến lúc đó ngươi cũng dễ ứng đối
hơn!
Lâm Minh mỉm cười, cũng không khuyên giải gì nữa, mà trực tiếp rút ra Tử Huyễn
thương, nhảy lên giữa quảng trường.
- Thần Hoàng đảo Lâm Minh, mời chỉ giáo!
Ebook made by A Bư - BanLong.us



Bạn cần đăng nhập để bình luận