Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1627 - Chương 1628: Cổ Đan Vô Danh



Chương 1627 - Chương 1628: Cổ Đan Vô Danh




Hạo Nguyệt quận vương lần đầu tới đấu giá hội này đã đại biểu chính hắn, cũng
phải mua sắm tài nguyên cho Thần Hư Thần Quốc.
Thần Hư Thần Quốc quá lớn, trừ Thần Hư quốc chủ là Chân Thần ra còn có bảy
Thiên Tôn, mà bảy Thiên Tôn này cũng phân quản một châu của Thần Hư Thần Quốc,
bảy châu tạo thành Thần Hư Thần Quốc nguyên vẹn.
Hạo Nguyệt quận vương tới từ Cửu U châu, hắn là một phần của Cửu U Thiên Tôn,
tại Cửu U châu, đây là một châu mạnh nhất trong bảy châu.
- Xem trước một chút kiện bảo vật đầu tiên này là cái gì.
Ánh mắt Hạo Nguyệt quận vương nhìn qua cái hộp đen hắc diệu thạch trên đài,
hắn cũng muốn xem bảo vật đại biểu tốt đẹp cho đấu giá hội này là cái gì.
Mà lúc này hội trưởng Văn Đan thương hội vẫn không nóng nảy mở hộp, mà cái hộp
này như có từ tính, giới thiệu lai lịch của bảo vật.
- Các vị, bảo vật này lấy được trong Mê Tung Đảo ở Phong Bạo Hải, ta nghĩ MÊ
Tung Đảo của Phong Bạo Hải cũng không xa lạ gì.
Hạo Nguyệt quận vương nhắc tới Phong Bạo Hải, tất cả mọi người hít sâu một
hơi.
Đây chính là một trong mấy đại cấm khu sinh mệnh trong nội Tu La Lộ!
Lâm Minh cũng có ấn tượng với Phong Bạo Hải này, không nói trí nhớ của Chúc
Xuyên, chỉ nói Lâm Minh vừa tới Tu La Lộ, hắn tới Vấn Thiên Cơ tìm kiếm tin
tức thàn võ vô thượng Đạo Cung Cửu Tinh thì Vấn Thiên Cơ cho biết ba tin tức,
trong đó cái thứ nhất là thần hoang cấm địa, cái thứ ba là Thương Khung Phách
Điển trong tay Mộ Linh Nguyệt, mà cái thứ hai chính là Phong Bạo Hải.
Trên Phong Bạo Hải có một hòn đảo xuất quỷ nhập thần, chính là Mê Tung Đảo,
căn cứ tình báo của Vấn Thiên Cơ, trên Mê Tung Đảo có cường giả Đạo Cung Cửu
Tinh lưu lại truyền thừa. Cho nên nếu như Lâm Minh có có thể tìm được MÊ Tung
Đảo thì có thể tìm được tin tức thần võ vô thượng Đạo Cung Cửu Tinh.
Nhưng mà hòn đảo này phiêu hốt bất định, như ảo ảnh, rất nhiều cường giả muốn
ra biển tìm hòn đảo này nhưng đã biến mất, hoặc thất bại quay về, có người
thậm chí mất tích ly kỳ, không biết sinh tử.
Không nghĩ tới đấu giá hội có kiện bảo vật đầu tiên chính là phát hiện trên
hòn đảo này.
Nội Tu La Lộ có mấy cấm khu, Mê Tung Đảo có lẽ không phải nguy hiểm nhất.
Nhưng nó tuyệt đối là thần bí nhất. Không có ai biết nó rốt cuộc hình thành
như thế nào, muốn tìm được Mê Tung Đảo và còn sống đi ra, lại có thu hoạch thì
không chỉ có thực lực hon người, còn phải có đại khí vận gia thân. Nếu thiếu
một cái sẽ chết trong đó.
- Kiện bảo vật đầu tiên được mang ra từ Mê Tung Đảo?
- Thần Văn Thành đấu giá hội quả nhiên là kính bạo ah! Trách không được Thiên
Tôn đều đến!
Võ giả trong đây có những người mới lần đầu tới đấu giá hội của Thần Văn Sư
công hội. Nhìn thấy bảo vật như vậy thèm muốn chết, đương nhiên, chính thức có
được bảo vật không có bao nhiêu người. Bọn họ đại đa số người thân gia không
hơn ba ngàn vạn điểm tích lũy.
- Đừng nóng vội vội kết luận, tuy là đồ vật Mê Tung Đảo sản xuất ra, nhưng
cũng chưa chắc trân quý, trên Mê Tung Đảo cũng có những vật không dùng được,
cũng phải xem là bảo vật cấp bậc gì mới được.
Có người nói như vậy, nhưng mà hắn rất nhanh câm miệng.
Tống Văn mở hé cái nắp hắc diệu thạch ra, một đạo linh quang kỳ dị từ trong
hắc diệu thạch bắn ra ngoài, đồng thời còn có khí tức sinh mệnh khổng lồ bắn
ra ngoài, giống như vật thể có sinh mạng.
Khí tức bàng bạc như vậy tuyệt đối không phải là phàm vật.
Hai tay Tống Văn mở nắp ra, cẩn thận đặt lên ngọc đài, mà giữa ngọc đài có một
một viên đan dược nằm bên trong!
Sau khi linh quang xuất hiện, nó phát ra hào quang, hỏa diễm ti tí đang thiêu
đốt, đúng là linh vật biến thành, có long, có phượng, có người, còn có đạo văn
dài hẹp tản ra khí tức pháp tắc.
Lâm Minh cách vài dặm cũng cảm nhận được trong hộp này có linh tính cường đại.
Đây là đan dược vô thượng!
Trong nội tâm Lâm Minh cũng đưa ra phán đoán, hắn cảm nhận được khí huyết toàn
thân của mình ẩn ẩn được viên đan dược này dẫn dắt, dường như muốn bắn thẳng
ra ngoài.
Khí huyết của Lâm Minh thập phần vững chắc, viên đan dược này vẫn tác động tới
căn cơ khí huyết của Lâm Minh, chứng minh viên đan dược này mang theo khí
huyết cường đại.
Hơn nữa Lâm Minh còn mơ hồ cảm giác được viên đan dược này tỏa ra năng lượng
bàng bạc, mặc dù vậy nó cũng có trợ giúp lớn với hệ thống tụ nguyên của hắn.
Liên tưởng tình báo của Vấn Thiên Cơ lúc trước, nói trên Mê Tung Đảo có cường
giả Đạo Cung Cửu Tinh trước đại kiếp nạn lưu lại truyền thừa, Lâm Minh hoài
nghi, viên thuốc này có khả năng là người nọ tộ
c tiền bối lưu lại.
Đây là bổ sung khí huyết, cũng có hiệu quả xúc tiến hệ thống tụ nguyên của
hắn.
Viên đan dược này với Lâm Minh mà nói lại thích hợp nhất!
Lâm Minh lập tức động tâm, hắn cảm giác đây không phải hiện tượng tốt, hiện
tại chỉ là kiện đấu giá đầu tiên, còn xa xa không vượt qua Long Diên Thảo cùng
Ngọc Long Giác, Lâm Minh phát hiện mình phải mua đan dược này tới tay.
Lâm Minh tổng cộng chỉ có không tới hai tỷ điểm tích lũy, nếu lại mua các loại
bảo vật, lại nhớ thương Long Diên Thảo cùng Ngọc Long Giác, như vậy hai tỷ
điểm tích lũy này không đủ dùng.
Hắn lại trầm ngâm, Lâm Minh vẫn không buông tha suy nghĩ mua sắm viên đan dược
này, loại đan dược này có tác dụng lớn với hắn, thậm chí có thể nói là đan
dược làm theo yêu cầu của Lâm Minh, đó là có thể ngộ mà không thể cầu, bỏ qua
thì quá đáng tiếc.
Nhưng mà Ngọc Long Giác cùng Long Diên Thảo, Lâm Minh càng không thể buông tha
cho, kể từ đó hắn chỉ có thể dùng một ít thủ đoạn đặc thù kiếm điểm tích lũy.
Tống Văn đặt viên đan dược lên đấu giá, Lâm Minh phát hiện, viên thuốc này tuy
có các loại hư ảnh, nhìn thì bảo quang bắn ra ngoài, mỗi thời mỗi khắc đều
tiêu hao dược tính.
Nhưng trên thực tế những dược tính phát tán này có thông qua pháp tắc Thiên
Đạo kỳ dị hấp thu trở về, một lần nữa bị đan dược hấp thu, vòng đi vòng lại
giống như đang hô hấp.
- Thần văn phù!
Lâm Minh nhìn ra mặt ngoài viên đan dược có một tấm thần văn phù kỳ diệu, thần
văn phù này chẳng những có hiệu quả tăng dược lực, hơn nữa tác dụng lớn nhất
chính là duy trì dược tính, nếu như là một tấm thần văn phù, thực có khả năng
làm cho một đan dược này một tỷ năm không hư hại.
Nếu như có kết giới cải biến tốc độ thời gian, viên đan dược này tồn tại vài
tỷ năm cũng không phải chuyện khó. Đây cũng là nguyên nhân viên thần đan này
có thể bảo tồn tới bây giờ.
- Giá quy định năm ức điểm tích lũy, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một
ngàn vạn điểm tích lũy, hiện tại đấu giá bắt đầu!
Tống Văn la lớn, dưới đài trải qua yên tĩnh ngắn ngủi, lập tức liền có người
kêu giá:
- Năm ức năm ngàn vạn.
Một hơi tăng lên năm ngàn vạn, kỳ thật viên đan dược còn không phải giá tiền
này.
Tiểu Ma Tiên ở bên cạnh Lâm Minh, lúc này khẩn trương vì Lâm Minh khẩn, tài
lực của Lâm Minh cũng không đầy đủ.
- Năm ức sáu trăm ngàn!
- Năm ức bảy trăm ngàn!
Giá cả tăng lên thật nhanh. Mà bây giờ ra tay hơn phân nữa là võ giả ngồi trên
ghế lô, những võ giả trong phòng không ra giá, người ở phòng khách quý cũng
không ra tay.
Đúng vào lúc này một âm thanh từ gian phòng khách quý ra giá.
- Bảy ức!
Giá cả thoáng cái được năng lên nhiều. Bởi vì thế cũng đánh bại những người
tài lực không đủ, mà hắn cũng đạt tới hiệu quả này, võ giả ở ghế lô cũng im
lặng.
- Bảy ức ba ngàn vạn!
Lại có người tăng giá, cũng là người ở phòng khách quý.
- Lâm ca, chúng ta làm sao bây giờ? Xem điệu bộ này có thể hơn mười ức, nhưng
mà không chừng tên Hạo Nguyệt quận vương đáng ghét cũng đang nhắm vào người
đấy.
Tiểu Ma Tiên có chút sốt ruột, kiện bảo vật đấu giá đầu tiên rút đi hơn phân
nửa tài phú của Lâm Minh, như vậy là không được.
Giá cả vẫn còn kéo lên, Lâm Minh vẫn trầm mặc, trong lòng của hắn đang nhanh
chóng phán đoán giá trị của cổ đan.
Tuy còn cách rất xa, nhưng mà tri thức đan dược trong lòng Lâm Minh vẫn quá
đầy đủ, hắn ra đại khái, dựa theo tính toán bình thường thì viên đan dược này
có giá trị mười ba ức, mười bốn ức.
Giá tiền này Lâm Minh không thể thừa nhận.
Lâm Minh có chút trầm ngâm, nói ra:
- Tiên nhi, đan dược này không tới mười ức đâu.
- Ân?
Tiểu Ma Tiên nao nao.
- Đợi xem đi, qua mười hai ức thì ta không mua. (10 ức là 1 tỷ) Lâm Minh mạch
suy nghĩ rất rõ ràng, cổ đan này có giá trị không sai, nhưng mà người mua ở
đây dùng Hồn tộc chiếm đa số, đan dược tiền bối Nhân tộc lưu lại đối với bọn
họ giá trị không lớn bằng Lâm Minh.
Cho dù có một ít võ giả Nhân tộc có ý mua sắm đan dược này, nhưng mà bọn họ
bình thường chỉ tu luyện hệ thống tụ nguyên, cũng khiến giá trị viên đan dược
này giảm xuống, mười ba mười bốn ức với bọn họ mà nói không đáng.
Mà pháp thể song tu như Lâm Minh mới có thể phát huy giá trị viên đan dược lên
lớn nhất.
Quả nhiên giá cả tăng lên bảy ức bảy trăm ngàn thì người kêu giá cũng ít lại.
Trong lòng mỗi người cũng biết đám đại nhân vật không phải người ngu.
- Tám ức!
Đúng vào lúc này Lâm Minh mở miệng, giọng của hắn rất bình tĩnh, nhưng mà nội
tâm không bình tĩnh, hắn rất sợ đám Thiên Tôn đột nhiên nhất thời cao hứng
cạnh tranh với hắn.
Ánh mắt của hắn nhìn qua số phòng khách quý xa hoa kia, nếu như không có đoán
sai, Tử Vi Thiên Tôn cùng Chân Vũ Thiên Tôn đang ở trong số phòng này.
- Tám ức hai ngàn vạn!
Đúng vào lúc này một giọng nói không xa lạ gì với Lâm Minh vang lên, sau đó
Lâm Minh nhìn thấy trong gian phòng xa hoa này có một nam tử áo xanh đang đứng
ở cửa sổ, trong tay cầm chén ngọc lưu ly, trong chén có rượu đỏ tươi, trên mặt
nam tử này vui vẻ nghiền ngẫm, không nhanh không chậm nhìn qua phòng của hắn.
Hắn thậm chí xa xa nâng chén như kính rượu với Lâm Minh.
Người này đúng là Hạo Nguyệt quận vương.
Phàm là trong rạp đều có trận pháp ngăn cản thăm dò, mà Hạo Nguyệt quận vương
đã cố ý giải trừ trận pháp, chính là vì để Lâm Minh nhìn thấy hắn.
- Chính là con ruồi này!
Tiểu Ma Tiên nhìn thấy Hạo Nguyệt quận vương thì chán ghét, hận không thể tát
vào mặt của hắn.
Lâm Minh cũng khẽ nhíu mày.
- Tám ức bốn ngàn vạn!
Lâm Minh lại tăng giá.- Tám ức năm ngàn vạn!
Hạo Nguyệt quận vương lại hô lên.
Hắn làm như vậy không chỉ ác tâm với Lâm Minh, mà là tiêu hao tài phú của Lâm
Minh, khiến người cạnh tranh long tộc khế ước với hắn thiếu một đối thủ cạnh
tranh, nếu không Lâm Minh cầm hơn mười ức của hắn làm hậu thuẫn, đến mua long
tộc khế ước, Hạo Nguyệt quận vương cũng phải tổn thương gân động cốt.
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận