Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 36 - Chương 36: Lâm Minh Võ Đạo Chi Tâm



Chương 36 - Chương 36: Lâm Minh Võ Đạo Chi Tâm




Sau khi ngồi xuống, hắn phát hiện tuy rằng ngọc đài này giống như được xây từ
cẩm thạch nhưng lại không có chút lạnh lẽo nào, ngược lại lại cảm thấy ấm áp
vô cùng ôn nhuận. Nhìn kỹ có thể phát hiện nó được khắc các loại hoa văn vô
cùng phức tạp, hiển nhiên đây là trận văn.
Đại ngọc đài này chính là một ảo trận, nghe nói ảo trận này là do mấy cao thủ
Tiên Thiên của đại tông môn Thất Huyền cốc khắc ra, ảo cảnh trong đó không
giống bên ngoài.
Tuy nhiên Lâm Minh cũng không lo lắng, dù sao ảo cảnh cũng là ảo cảnh, chỉ cần
bảo vệ bản tâm, cho dù ảo cảnh có biến đổi khôn cùng thì lòng ta vẫn vững.
Giờ khắc này, Lâm Minh ngồi trên ngọc đài trắng, tâm cảnh trở nên không minh
trước nay chưa từng có
.
Mười tức sau, Lâm Minh cảm thấy xung quanh trở nên sáng sủa, tất cả các thí
sinh đã không còn, tầm nhìn thông thoáng, Lâm Minh chỉ còn nhìn thấy một mình
mình.
Đây là một thảo nguyên vô biên vô hạn. Đúng lúc này một đám mãnh thú từ một
dải cỏ cao cao chạy ra, vọt thẳng tới Lâm Minh.
Mấy chục con mãnh thú, đều là hung thú cấp một trước kia Lâm Minh đã từng giết
qua, chúng chạy băng băng, khí thế cuồn cuộn khiến cho cây cỏ ngã rạp.
Lâm Minh mặt không đổi sắc, lưng đứng thẳng chờ đám hung thú này đánh tới.
- Vù!
Mãnh thú xuyên qua thân thể, Lâm Minh bình yên vô sự, nhưng mà trong nháy mắt
mãnh thú xuyên thủng thân thể, Lâm Minh lại cảm nhận được một cỗ uy áp và công
kích mãnh liệt, tuy rằng hắn biết rõ đây là ảo giác, nhưng mà không thể thoát
khỏi loại cảm giác này, giống như nó là một loại sợ hãi bản năng đến từ linh
hồn.
Đây là hiệu quả của ảo trận sao? Biết rõ là ảo giác, nhưng vẫn dễ dàng bị lạc
ở bên trong, mà một khi bị lạc vào đó sẽ không còn biết đây là ảo giác.
Nói vậy, ảo thành thực, nếu như giết người ảo thì có thể trực tiếp khiến cho
người trong ảo cảnh chết đi.
(Người ảo thành người thực, mà người thực □ giết là chết _ DG)
Trong lúc Lâm Minh bình yên vượt qua cửa ải thứ nhất, trên ngọc đài lại sáng
lên mười mấy đạo ánh sáng trắng, trong nháy mắt, có mười mấy người bị truyền
tống ra khỏi ngọc đài, ngã ở bên cạnh, những người đó không ngoại lệ, sắc mặt
đều tái nhợt, mí mắt run rẩy, bọn họ đều bị lạc ở trong ảo cảnh, ảo tưởng
thành cảnh tượng bản thân đã bị hung thú xé thành thịt vụn, sau đó càng ngày
càng sợ, chung quy tâm thần thất thủ cho nên bị truyền tống ra.
Trên đình, mấy tên trưởng lão Thất Huyền võ phủ nhìn thấy mấy người này mà khẽ
lắc đầu, cửa thứ nhất ảo cảnh chỉ là thử can đảm. Con đường luyện võ rất nhiều
nguy hiểm, ngay cả một chút can đảm như vậy cũng không có thì luyện võ cái gì?
- Mộc Dịch, tiểu tử ngươi quen biết đúng là lợi hại, trong nháy mắt đã vượt
qua.
Người trong đình biết Mộc Dịch và Lâm Minh quen biết nhau, nhưng Mộc Dịch cũng
không đề thành tựu của Lâm Minh lên trên Minh Văn thuật, đây là do Lâm Minh
dặn dò.
Sau khi Mộc Dịch chỉ nói Lâm Minh là bạn cũ, xem lần khảo hạch này tên tiểu
bối này trưởng thành đến mức nào?
Mỹ phụ phụ trách cửa khảo hạch thứ nhất cũng đi tới ngôi đình giữa hồ, bởi vì
lần khảo hạch này Lâm Minh biểu hiện quá xuất chúng. Nàng cũng chú ý tới Lâm
Minh, nàng phát hiện Lâm Minh chỉ nhíu mày trong nháy mắt, sau đó đã khôi phục
vẻ bình tĩnh.
Mà nhìn những người khác lại nghiến răng nghiến lợi có, sắc mặt dữ tợn có,
hiển nhiên bọn họ đang đánh nhau cùng với những hung thú bên trong ảo cảnh
kia, bây giờ đã đang lâm vào khổ chiến.
Ở trong ảo cảnh, tin tưởng càng nhiều, cố chấp càng mạnh thì càng cường đại,
ngược lại thì càng trở nên yếu ớt. Những người này và hung thú chiến đấu đúng
là có can đảm tuy nhiên không giống như Lâm Minh, trong lòng không chút sợ hãi
nào, vững như núi thái sơn, mặc kệ cho hung thú đánh tới mình, thủ vững bản
tâm, ảo giác tự phá.
- Trách không được ngươi đến chỉ là muốn xem tên tiểu tử này, võ đạo chi tâm
của hắn rất không tệ, có thể so sánh cùng với Lăng Sâm.
Lại có một lão nhân nói.
Mộc Dịch chỉ cười cười, Lâm Minh thuận lợi thông qua cửa thứ nhất tuyệt không
phải là chuyện ngoài ý muốn của hắn.
Tần Hạnh Hiên cũng đang âm thầm so sánh, tuy rằng thiên phú Lâm Minh xa xa
không bằng mình, nhưng mà võ đạo chi tâm lại kiên định khiến cho người ta kinh
ngạc, lúc trước nàng vượt qua cửa ải thứ nhất cũng phải mất một phen động tay
động chân, mà Lâm Minh chỉ mất có mấy giây.
Lúc này Lâm Minh đã đến cửa thứ hai.
Cửa thứ hai, cảnh tượng đại biến, trong nháy mắt Lâm Minh đi tới, hắn cảm nhận
được sát khí từ bốn phía chiến trường, chung quanh thây chất thành núi, máu
chảy thành sông, tàn kiếm đoạn kích, xương trắng dày đặc.
Tại phiến chiến trường này, tiếng hò hét từ bốn phía nổi lên, phía xa xa bụi
mù cuồn cuộn, hai bên phải trái Lâm Minh, đột nhiên xuất hiện hai đội kị binh
thân mang trọng giáp, tay cầm trường thương. Hai đội quân này ào ào đánh về
phía nhau, mà Lâm Minh lại ngồi ở giữa hai bên.
Dưới khí thế liều chết và tiếng hò hét vang trời, Lâm Minh thủ vững bản tâm,
không hề nhúc nhích, lúc đầu trải qua ảo giác cho nên không kịp trở tay, nội
tâm của hắn còn xuất hiện một chút dao động nhưng lần này hắn đã sớm có chuẩn
bị, gắt gao thủ vững tâm thần.
Kết quả là cảnh tượng thiên quân vạn mã xung phong liều chết biến thành tro
bụi, ảo giác bị phá.
- Hả? Lại phá? Hay là không phá?
Một tên trưởng lão nhìn về phía Lâm Minh có chút khó tin, tiểu tử này ngay cả
mặt cũng không nhăn một cái, nếu không nhìn trận văn chỗ Lâm Minh ngồi xuống
phát ra ánh sáng mờ nhạt thì hắn đã tưởng rằng ảo trận này đã mất đi công
hiệu.
- Tiểu tử này không đơn giản, không biết mất bao lâu hắn sẽ phá quan, nếu có
thể vượt qua Lăng Sâm vậy thì càng khiến cho người ta khiếp sợ.
Ảo cảnh có năm cửa ải, người bình thường muốn trải qua toàn bộ phải mất một
canh giờ, mà thành tích tốt nhất mười năm nay đó là Thiên Chi phủ Lăng Sâm,
dùng thời gian một nén nhang để phá quan, điều này làm cho trưởng lão Thất
Huyền võ phủ cảm thấy giật mình, bởi vì trừ Lăng Sâm ra, thì người còn lại
trên cơ bản phải mất hơn nửa canh giờ.
Bản thân Lăng Sâm vô dục vô cầu, gần như là một tên sát thủ máu lạnh, mở miệng
đã nói không muốn, người luyện võ như thế mới là đáng sợ nhất.
Lăng Sâm cũng nghiệm chứng điểm này, năm hắn gần hai mươi tuổi, lợi dụng thiên
phú tứ phẩm bậc trung, trở thành đại sư huynh Thiên Chi phủ, rất nhiều người
thiên phú tứ phẩm thượng đẳng đều bị hắn ném lại phía sau.
- Bây giờ còn khó mà nói, cái khó là ba cửa ải phía sau.
Một lão nhân vuốt râu nói:
- Kỷ lục của Lăng Sâm cũng không phải dễ phá như vậy!
Lúc này, ở trong ảo giác, Lâm Minh đã đến cửa ải thứ ba, cảnh tượng thiên quân
vạn mã đã biến mất, cảnh tượng chung quanh Lâm Minh đột nhiên biến đổi, đi tới
một căn phòng thanh xà ngang bằng ngọc điêu khắc tuyệt đẹp, chung quanh được
bao bọc lụa mỏng, say m lòng người.
Mà ở trong những tấm nhung lụa mỏng này, lại hiện rõ mười mấy cô gái còn đang
trong độ tuổi thanh xuân đang nhẹ nhàng múa may, dáng điệu thướt tha yểu điệu,
dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, bọn họ uốn éo, sau đó nhao nhao cởi áo, tháo
thắt lưng, chậm rãi đi tới chỗ Lâm Minh, trong lúc nhất thời toàn bộ căn phòng
trở nên tràn ngập sắc xuân, ngực cao, mông tròn, ép lên cánh tay hắn, trong
lúc đó mùi thơm mê người đập vào mũi.
Trong nháy mắt này, trong lòng Lâm Minh đúng là dâng lên một cảm giác khô
nóng, máu lưu thông cũng trở nên nhanh hơn, nhưng rất nhanh hắn đã tận lực áp
chế cỗ dục vọng này, lại thủ vững bản tâm.
Nhưng mà những cô gái kia cũng không lập tức biến mất, ngược lại giống như mất
hứng, nhao nhao nhặt quần áo hờn dỗi lui lại, cảnh tượng xung quanh lại biến
đổi, trở thành một căn phòng ngủ ấm áp, diện tích không lớn. Một cái giường gỗ
lim dựa vào tường, trên giường một thiếu nữ mặc áo vải bông đỏ sẫm, áo khoác
ngắn tay bằng ngân tuyến mỏng màu nhung, đầu cái trâm ngọc khắc hoa.
Nữ nhân này khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, nàng chỉ tùy ý ngồi đó mà
đã lộ ra khí chất quý phái xinh đẹp, mà dung mạo của nàng tuy rằng mang theo
vài phần thành thục nhưng lại có bóng dáng của Lan Vân Nguyệt.
Lan Vân Nguyệt...
Tâm thần Lâm Minh chấn động, đây là Lan Vân Nguyệt mười năm sau sao?
- Ngoan, đừng khóc.
Lan Vân Nguyệt nhẹ giọng như dỗ dành trẻ con, mà trên giường nàng đúng là có
một đôi song bào thai long phượng, nhìn dung mạo đứa trẻ kia rõ ràng có phần
giống như Lâm Minh...
Giống như cảm thấy Lâm Minh nhìn lại, hai đứa trẻ kia mở đôi mắt đen lánh, nở
nụ cười giòn vang, tiếng cười ngây ngô không ngừng vang lên bên tai Lâm Minh,
tiến vào tâm linh hắn.
Lan Vân Nguyệt cũng mỉm cười nhìn về phía Lâm Minh, mí mắt khẽ hở nói:
- Lâm Minh ca, đã khuya rồi, ngủ đi.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Vân Nguyệt và đôi song bào thai kia tươi cười,
võ đạo chi tâm của Lâm Minh dường như xuất hiện một chút dao động, vợ, nữ
nhân, một ngôi nhà giàu có mà ấm áp...
Cuộc sống như vậy không phải là trước kia mình mong muốn sao?
Hiện tại đã có được, sao không dừng lại...
Trong đầu đột nhiên hiện ra ý niệm này, khiến cho Lâm Minh đột nhiên bừng
tỉnh, hắn mạnh mẽ cắn đầu lưỡi, đau đớn khiến cho tâm thần hắn khôi phục vẻ
trong sáng.
Cảnh tượng xung quanh đột nhiên biến hóa, Lan Vân Nguyệt cùng song bào thai
đều biến mất.
Nhìn không gian hắc ám, Lâm Minh lau mồ hôi lạnh, suy nữa thì bị lạc rồi!
Nghĩ tới mộng cảnh vừa rồi, Lâm Minh không khỏi thở phào một hơi.
Có lẽ trong lòng mình từng có ý niệm như vậy cho nên mới xuất hiện cảnh tượng
vừa rồi, nhưng rốt cuộc thì cũng trôi qua.
- Trôi qua sao?
Một thanh âm mơ hồ từ phía sau truyền tới, Lâm Minh mở mắt quay lại nhìn thì
thấy một thiếu nữ mặc áo the mỏng, tay cầm trường kiếm xuất hiện phía sau
mình, thiếu nữ này khí chất xuất trần, dung mạo kinh nhân, lại mang theo một
phần anh khí.
- Tần Hạnh Hiên?
Lâm Minh ngây người, nữ nhân này rõ ràng là Tần Hạnh Hiên, chỉ là lớn tuổi hơn
một ít, bộ dạng lúc này khoảng hai mươi tuổi.
- Nếu trôi qua, như vậy ngươi và ta cùng song tu, chúng ta cùng thăm dò con
đường võ đạo, thế nào?
Tần Hạnh Hiên nói xong quần áo trên người đã biến mất, trong lúc nhất thời
bóng dáng mê người hoàn toàn in vào tầm mắt Lâm Minh, nàng cứ như vậy chậm rãi
đi về phía Lâm Minh.
Ebook made by A Bư - BanLong.us
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận