Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1990 - Chương 1990: Hàn Băng Kính



Chương 1990 - Chương 1990: Hàn Băng Kính




Mọi người rối rít lui về phía sau một bước, ngay vào lúc này bề mặt của sông
băng đột nhiên tách ra!
- Ca ca ca!
Theo thanh âm của tảng lớn hàn băng vỡ ra, một đạo hàn băng đại liệt cốc dài
ngàn trượng xuất hiện ở trước mặt mọi người!
Liệt cốc sâu không thấy đáy, hàn khí vô hình từ trong liệt cốc phóng lên cao,
dường như muốn đóng băng linh hồn của con người.
- Oanh long long!
Đại địa oanh minh, ở trong hàn băng liệt cốc này có đồ vật gì đó đang dâng
lên.
Sáu người tiếp tục lùi về phía sau, dần dần bọn họ đều ngây ngẩn cả người.
Bọn họ nhìn thấy một mặt Hàn Băng kính bóng loáng vô cùng từ trong liệt cốc
vươn ra, rõ ràng là ảnh ngược của cả thế giới.
Cái mặt gương kia lớn đến không có giới hạn, phảng phất là mặt uyên vô cùng vô
tận, có khí tức trầm phù to lớn mạc danh.
Bên trong có từng cỗ thải hà như yên vân, tràn ngập vụ khí mờ mịt, rực rỡ vô
cùng, đem hết tảy bên trong đều che đậy đến mông mông lung lung, làm cho người
ta nhìn không rõ ràng tình hình cụ thể ở bên trong.
Lâm Minh đứng ở trước gương chỉ cảm thấy trong đó có một cỗ lực kéo cuồn cuộn
không cùng, phảng phất có vô số tiểu nhân vững vàng bắt lại thần hồn của hắn,
muốn đem hắn kéo vào trong đó, làm lòng người chập chờn.
Cho dù là tu luyện Tu La thiên thư, kế thừa rất nhiều lực lượng pháp tắc của
Tu la Lộ chủ nhân, Hàn Băng kính ở trước mặt buông
thả lực lượng như cũ để cho hắn cảm thấy xa lạ.
Hàn Băng kính này hiển nhiên cũng là lực lượng Tu La thiên đạo pháp tắc tạo
thành, nhưng mà lại là một loại tổ hợp kỳ diệu khôn cùng, dày đặc, khổng lồ vô
cùng.
- Đây chẳng lẽ là...
Đế Vô Ngân cau mày.
- Ân? Ngươi biết?
Thác Bạt Khuê kinh ngạc hỏi, về Tu La cấm địa từ xưa đến nay cũng chỉ mở ra có
mấy lần, hơn nữa tình huống mỗi một lần đều có chỗ bất đồng, cho nên nó coi
như là một ẩn số.
- Chỉ là nghe qua một chút tin đồn, tựa hồ đây là pháp bảo mà năm đó Tu La
thiên thần sử dụng, được hắn lưu lại ở trong cấm địa bên trong tộc, biến thành
một tấm Hàn Băng kính khổng lồ, tình huống cụ thể như thế nào ta cũng không
biết.
Dù sao thời gian trăm tỷ năm quá xa xưa rồi, rất nhiều lịch sử trở nên mơ hồ
không rõ.
- Trong này có một cái thế giới, ta cảm giác nó đang triệu hồi chúng ta đi
vào, nếu như ta không đoán sai, chúng ta đều phải đi vào trong đó.
Vô Yên trịnh trọng nói, mặc dù đối với trận pháp mà Tu La Lộ chủ nhân lưu lại
có kính sợ thật sâu, nhưng mà trong nội tâm nàng cũng có hưng phấn cùng mong
đợi.
Nàng muốn nhìn xem khảo nghiệm mà Tu La Lộ chủ nhân lưu lại rốt cuộc là cái
gì.
Nàng không khỏi nhìn Lâm Minh một cái:
- Ngươi muốn cùng ta đi vào trước không?
Vô Yên không có bất kỳ sợ hãi nào, đây chính là ngạo khí mà thiên tài sở hữu,
bởi vì tự tin đối với thiên phú của mình cho nên không e ngại hung hiểm.
Tu La Lộ chủ nhân tổng sẽ không thiết trí cục diện hẳn phải chết, chỉ cần
không phải là cục diện hẳn phải chết thì nàng liền có lòng tin xông qua.
- Muốn vào liền vào thôi!
Lâm Minh sảng khoái đáp ứng, để cho Vô Yên không khỏi có chút kinh ngạc.
Dù sao tin tức của bọn hắn chỉ có Đế Vô Ngân nghe được một ít lời đồn đãi...
Vật này đến tột cùng là cái gì? Xông vào có kết quả gì? Không người nào có thể
biết được...
Nhưng mà lúc này Đế Vô Ngân lại quát lên:
- Đừng hồ nháo, muốn vào cũng là chúng ta vào trước!
Bất kể Vô Yên hay là Lâm Minh đều đối với Thái Cổ chủng tộc cực kỳ trọng yếu,
hơn nữa Lâm Minh có thể chữa trị Thần minh pháp chỉ, Đế Vô Ngân tuyệt không
cho phép Lâm Minh phát sinh cái gì ngoài ý muốn.
- Nơi này có hiểm địa không biết trươc, ta cùng Vô NGân huynh có tu vi cao
nhân, trước đi dò đường một chút.
Lúc Thác Bạt Khuê nói chuyện cũng liền tiến lên một bước.
Ngay vào lúc này trong lòng hắn khẽ run lên, bởi vì hắn thấy được Hàn Băng
kính, trên mặt kính trơn nhẵn trong thoáng chốc xuất hiện một cái bóng người
mông lung. Bóng người này thân mặc chiến giáp cổ xưa, những chiến giáp này
phảng phất đã trải qua năm tháng lâu dài, khí tức tuế nguyệt lan tràn, kết hợp
với lịch sử ra đời của Hàn Băng kính này, mọi người không nghi ngờ chút nào
cái bóng hiện ra nơi này là một hân vật, nhưng thật ra là hình chiếu võ giả
của trăm tỷ năm trước.
Thượng cổ võ giả!
Mọi người liên tục kinh hãi, trong lịch sử đã sớm đồn đãi, thời đạ thượng cổ
trăm tỷ năm trước là thời kỳ võ đạo văn minh rực rỡ nhất, khi đó Thượng cổ
chủng tộc thiên phú cường đại, truyền thừa cũng phong phú hơn so với hiện tại,
cho nên ra đời rất nhiều nhân kiệt.
Hiện tại bọn họ là phải giao thủ với thượng cổ võ giả sao?
- Đánh bại đối phương hoặc là kiên trì một ngàn hơi thở, liền tính là thắng.
Thác Bạt Khuê đột nhiên mở miệng nói với mọi người, đây là tin tức mà hắn lấy
được.
- Hô!
Bóng người trong Hàn Băng kính ngồi xếp bằng huyền phù ở trong hư không mặt
uyên, thân thể bắn ra trận trận hỏa quang.
Hỏa quang kia không phải là hỏa diễm bình thường, trên căn bản là từ bên trong
da dẻ, cốt nhục bắn ra, ẩn chứa chân ý vô tận của Thiên Hỏa đại đạo, hỏa diễm
phù văn mang theo đại đạo chân âm lượn lờ quanh thân thể, sáng chói huy hoàng.
Ở dưới hảo diễm lượn lờ, mặt mũi của người nọ trở nên rõ ràng.
Hắn thoạt nhìn có bộ dáng trung niên, phía sau là một cặp quang dực do năng
lượng thể thuần túy tạo thành.
- Ân? Thượng cổ Thiên Tôn, nhưng mà tu vi so với ta thấp hơn...
Thác Bạt Khuê hiển nhiên là rất khiếp sợ, tu vi của đối phương là thượng vị
Thiên Tôn, so với hắn kém một đường.
Mà lúc này ở trong Hàn Băng kính khổng lồ này có bóng người lần lượ xuất hiện.
Trước mặt mỗi người đều xuất hiện một bóng người!
- Đây là...
Vô Yên nhìn nữ tử xuất hiện ở trong gương, đối phương cũng là một nữ tử, chủng
tộc cùng dung mạo nhìn không rõ, chỉ là vóc người hoàn mỹ, xấp xỉ với nàng.
Nữ tử này thân mặc lụa mỏng, khí tức lăng lệ, tu vi so với nàng hơi thấp, là
Giới Vương đỉnh phong bình thường.
Đồng dạng, trước người Lâm Minh cũng xuất hiện một thanh niên.
Thanh niên này khí tức âm trầm, cầm trong tay một tanh trọng kiếm, lúc này hắn
đối mặt với Lâm Minh, toàn thân dũng động hắc viêm, mang theo khí tức ma tính
đáng sợ.
Lâm Minh có thể nhìn thấy con ngươi đỏ như máu của đối phương tản ra trận trận
hung khí!
Tu vi của hắn cũng thấp hơn so với Lâm Minh, là Thánh Chủ sơ kỳ đỉnh phong.
- Nguyên lai là như vậy, ta phải giao chiến với hắn... Sáu người chúng ta,
mỗi người đều phải đối mặt với một đối thủ hư cấu, mà tu vi của bọn họ cũng
thấp hơn một chút so với bản thân chúng ta.
Lâm Minh rõ ràng rồi, năng lượng thể ở trong gương này, nhân vật hư cấu hẳn là
do Tu La Lộ chủ nhân dùng trận pháp tạo nên, nhưng là chế tạo theo tiêu chuẩn
của bọn họ, đó nhất định là án chiếu theo tiêu chuẩn tuyệt thế thiên tài của
thời đại thượng cổ!
Bởi vì Lâm Minh đã có thể cảm giác được những nhân vật trong gương này mang
khí tức đáng sợ!
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận