Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 502 - Chương 502: Nuốt Phục Phạm Thiên Long Căn



Chương 502 - Chương 502: Nuốt Phục Phạm Thiên Long Căn




Huyễn Vô Cực càng nghĩ càng giận, lần hành trình Ma Thần đế cung này, Nam Hải
Ma Vực của hắn tổn thất thảm trọng nhất!
- Nam Hải Ma Vực ta, tất cả vẫn còn sống ở chỗ này, bị các ngươi đuổi giết
mười dặm, làm sao có thể lấy được Càn Khôn Dung Nhật lô và Phạm Thiên Long
Căn?
- Huyễn lão tặc, đừng tìm lấy có ngây thơ như vậy chứ? Lúc ấy, sau khi chúng
ta phá vỡ đại trận hộ điện mở cửa vào ra mất rất nhiều thời gian, ngươi trong
khoảng thời gian này an bài một người tiến vào, né tránh cảm giác của chúng ta
thì có gì khó? Ngươi lại giả bộ không thể phá giải pháp trận, dùng Càn Khôn
Dung Nhật lô dụ ta và Bạch Mi phương trượng tiến vào trong động phủ, nhân cơ
hội để trưởng lão cấp dưới mở pháp trận ra, tự mình đoạt lấy Phạm Thiên Long
Căn, dùng kế điệu hổ ly sơn dẫn toàn bộ chúng ta ra ngoài, sau đó để kẻ trốn
trước đó lại tiến vào lấy Phạm Thiên Long Căn và Càn Khôn Dung Nhật lô ra,
cùng lúc đó, ngươi lại sử dụng Truyền Tống trận chạy trốn, kế hoạch này đúng
là cực kỳ hoàn mỹ nha! Hai gốc Phạm Thiên Long Căn, còn có Càn Khôn Dung Nhật
lô, toàn bộ đều nằm trong tay ngươi, hơn nữa ngươi lông tóc không tổn hao mà
lấy được, chỉ tiếc, người định không bằng trời định, Truyền Tống trận không
nhạy, cuối cùng ngươi lại bị vây ở đây, chỉ kém một chút, đúng là cực kỳ đáng
tiếc!
Nam Duẫn Vương một phen tự cho là phân tích đúng, Huyễn Vô Cực mặt mày tái
mét.
Nhưng mà hắn không thể không thừa nhận, những lời phán đoán chó má của Nam
Duẫn Vương nghe ra lại cực kỳ hợp tình hợp lý!
Nếu Huyễn Vô Cực đổi thành Nam Duẫn Vương, chỉ sợ cũng đoán như vậy.
Huyễn Vô Cực buồn bực muốn đâm đầu vào tường chết, hắn tu luyện hơn ngàn năm,
chưa từng bị uất ức như vậy. Trước giờ đều là hắn tính kế người, chưa bao giờ
bị người khác tính kế qua.
Kỳ thật hắn cũng hoài nghi Lâm Minh cũng không có năng lực này, vậy rốt cuộc
là ai? Là ai lừa hắn thảm như vậy? Chẳng lẽ là một cao thủ Mệnh Vẫn tầng bốn,
thậm chí Mệnh Vẫn tầng năm, lặng lẽ trà trộn vào Ma Thần đế cung, ngồi nhìn
ngư ông đắc lợi?
Đúng lúc này, Bạch Mi phương trượng mặt không chút thay đổi đột nhiên nói:
- Tro tàn trên mặt đất lại nhiều hơn một đống.
- Hả?
Mọi người nhao nhao nhìn về phía mặt đất, ở chỗ trận thai quanh Càn Khôn Dung
Nhật lô có tới ba đống tro tàn.
Một ít trưởng lão thận trọng cũng nhớ rõ, vốn quanh Càn Khôn Dung Nhật lô có
bốn trưởng lão bị chết, mà hai trong đó, tro cốt đã bị liệm (khâm liệm - một
hình thức mai táng) đi, nói cách khác, ở đây phải có hai đống tro, nhưng bây
giờ lại có tới ba đống, chẳng lẽ là...
Mục Phượng Tiên bỗng nhiên biến sắc, mà Mục Dục Hoàng cũng giật nảy lên, hô
hấp đều ngưng trệ, không... không, hai tay nàng gắt gao vặn lại với nhau, trán
đầy mồ hôi.
Lâm Minh... hắn... ngã xuống?
Bạch Mi phương trượng trầm ngâm một tiếng, tới bên cạnh tro cốt ngồi xổm
xuống, đưa tay sờ sờ, bình tĩnh nói:
- Tro cốt còn nóng, chết không tới một khắc, chắc là bị Bát Long Dao Quang
trận thiêu hủy...
Bạch Mi nói xong, từ trong tro cốt lấy ra một quả Tu Di giới, thần thức tiến
vào trong đó, bởi vì bị Bát Long Dao Quang trận thiêu đốt, vốn tiểu thế giới
trong đó rất ổn định cũng đã bị thiêu đốt, rất nhiều đồ vật bên trong không
thể lấy ra, nhưng vẫn có thể thấy được hình dạng mấy thứ.
- Mục tiên tử, tới đây xem đi.
Bạch Mi phương trượng đem nhẫn đưa cho Mục Dục Hoàng.
Lúc Mục Dục Hoàng cầm nhẫn, ngón tay run lên nhè nhẹ, thần thức chìm vào trong
đó, Mục Dục Hoàng chỉ cảm thấy đầu ông lên một tiếng, nàng thấy một tấm ngọc
giản, ghi lại ba công pháp đầu của Chu Tước Cấm Thần lục...
Tay phải gắt gao nắm chặt Tu Di giới, Mục Dục Hoàng cảm giác trong lòng mình
chìm xuống...
Nàng ký thác rất nhiều hy vọng lên Lâm Minh, còn đã tính toán đem Mục Thiên Vũ
gả cho Lâm Minh, nhưng mà...
- Dục Hoàng, bình tĩnh một chút, Lâm Minh chưa chắc đã chết.
Tiếng chân nguyên truyền âm của Mục Phượng Tiên vang lên bên tai Mục Dục
Hoàng, tuy rằng nàng cũng cực kỳ lo lắng, nhưng mà nàng vẫn không tin, Lâm
Minh cứ như vậy mà chết, Tử Huyễn thương còn có Đại Hoang huyết kích cũng
không ở trong Tu Di giới...
- Ta biết... nhưng...
Mục Dục Hoàng căn bản không thể bình tâm, quả Tu Di giới trong tro tàn này
chính là của Lâm Minh, mà Tử Huyễn thương và Đại Hoang huyết kích trong Tu Di
giới, có thể bị địch nhân lấy đi, cũng có thể bị Bát Long Dao Quang trận hoàn
toàn thiêu hủy. Bằng vào điểm này căn bản không thể nói rõ Lâm Minh còn sống.
- Huyễn Vô Cực, ngươi còn gì để nói?
Nam Duẫn Vương nhìn chằm chằm Huyễn Vô Cực, âm trầm nói.
- Hừ, ngươi xác định tro cốt này là của Lâm Minh? Nếu Lâm Minh chết vào tay
người lão phu, vì sao không hủy thi diệt tích hắn, còn để cho các ngươi phát
hiện?
- Hắc hắc, có lẽ ngươi là đã sớm nghĩ tới điểm này, nói không chừng cố ý che
giấu!
Nam Duẫn Vương hùng hổ dọa người, Huyễn Vô Cực khóe miệng co giật, khuôn mặt
vặn vẹo.
- Nam Duẫn, xem ra lão phu có nói thế nào, ngươi đều không tin, ngươi rốt
cuộc muốn thế nào, chiến một trận sinh tử với lão phu? Chiến một trận sinh tử,
lão phu có thể không thể may mắn thoát khỏi, nhưng mà ngươi cũng không dễ chịu
đâu, đến lúc đó, ta xem ngươi làm thế nào ra khỏi được Ma Thần đế cung này.
Nam Duẫn Vương cười lạnh một tiếng:
- Hừ, giết ngươi, lấy Ma Đế ngọc giản, sau khi lão phu có bí pháp, tự mình
phá trận thì có ngại gì?
- Ha ha, nếu lão phu chết, nhất định sẽ hủy Ma Đế ngọc giản trước, chuyện này
có đáng gì?
Huyễn Vô Cực một bước cũng không nhường, hắn cũng lười giải thích, vốn những
lão quái này đã có nghi kị với nhau, huống chi là dưới tình huống hoàn toàn
bất lợi với mình, cho dù có khản cổ giải thích cũng không làm rõ được. Giải
thích chẳng khác nào làm yếu đi thanh thế của mình, không bằng tỏ ra mạnh mẽ,
bắt lấy nhược điểm của Nam Duẫn Vương liều chết tranh đấu.
Quả nhiên, lúc Huyễn Vô Cực nói trước khi chết hủy đi Ma Đế ngọc giản, sắc mặt
Nam Duẫn Vương trở nên xanh mét.
...
Bên ngoài trăm dặm Ma Thần đế cung, trên đài một tòa liên hoàn trận, một đạo
ánh sáng trắng hiện lên, thân ảnh một thanh niên dưới ánh sáng bao phủ, xuất
hiện ở trung ương trận thai.
Thanh niên dung mạo tuấn lãng, ánh mắt trong suốt, khí thế hơn người, chỉ là
thần thái có một chút mệt mỏi.
Hắn chính là Lâm Minh vừa thông qua Truyền Tống trận rời khỏi Ma Thần đế cung.
- Cuối cùng cũng đi ra...
Lâm Minh hít sâu một hơi, âm thầm nổi da gà.
Chuyến đi tới Ma Thần đế cung này, mình chưa một lần ra tay, nhưng mà so với
trận chiến ấy tại Nam Hải Ma Vực càng thêm hung hiểm, từ trong kẽ hở những thế
lực lớn như vậy sống sót. Mấy ngày này, Lâm Minh thần kinh luôn căng thẳng,
một giây cũng không buông lỏng, cuối cùng lợi dụng bọn họ lục đục với nhau,
trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, vượt qua vạn phần hung hiểm.
Lâm Minh mới vừa ra khỏi, cũng không thở phào một hơi, liền một mạch đi tới
đài những trận khác, hắn sửa lại toàn bộ trận văn trên trận thai, hắn đúng là
sợ Huyễn Vô Cực biết được vị trí và phương pháp sử dụng truyền tống khác, nếu
để hắn sử dụng Truyền Tống trận đi ra, vậy thì không ổn!
- Ma Quang, đại trận hộ điện bên ngoài Ma Thần đế cung có thể vây khốn được
đám lão quái vật này bao lâu?
- Đại khái bốn năm ngày đi, cộng thêm thời gian bọn họ từ Ma Thần đế cung đi
ra, có thể hơn năm, sáu ngày.
- Năm, sáu ngày...
Lâm Minh hơi hơi trầm ngâm, chắc là cũng đủ rồi.
- Làm sao, ngươi muốn đi triệu hoán thánh thú Cự Côn ngủ say trong thế giới
tàn phá? Khuyên ngươi bỏ ý định này đi, nếu muốn khống chế Cự Côn, chỉ có bí
pháp thì xa xa không đủ, cũng phải có đủ linh hồn lực và thực lực để chống đỡ,
nếu không căn bản không ra lệnh được, cho dù với trạng thái bây giờ của bản
thánh cũng không hề có biện pháp.
Lâm Minh lắc đầu, nói:
- Cự Côn đối với ta bây giờ mà nói, không có tác dụng gì, ta muốn ra ngoài
lịch lãm, mang theo Cự Côn lớn bằng cỡ cái đảo nhỏ thì làm sao lịch lãm? Nếu
đem Cự Côn cho Thần Hoàng đảo, thật ra có thể thủ hộ tông môn, tuy nhiên bây
giờ khẳng định đã có người hoài nghi ta, nếu ta lại trộm đi Cự Côn, để lại
Thần Hoàng đảo, vậy trực tiếp đem Thần Hoàng đảo lên đầu sóng ngọn gió rồi.
Lâm Minh không có hứng thú nhiều lắm đối với Cự Côn, nếu có biện pháp, hắn sẽ
để nó ngăn cản Huyễn Vô Cực, nhưng mà tu vi hắn rất thấp, tự nhiên không có
bản sự này.
- Vậy bốn năm ngày này ngươi muốn làm gì?
Trong mắt Lâm Minh lóe lên một cái, nói:
- Bốn năm ngày này, ta muốn nuốt phục Phạm Thiên Long Căn!
- Ngươi...
Chó xù bị lời của Lâm Minh làm cho kinh hãi:
- Ngươi chỉ có tu vi Hậu Thiên hậu kỳ mà muốn nuốt phục Phạm Thiên Long Căn,
ngươi đúng là điên cuồng!
Lâm Minh lông mày nhướng lên:
- Sao? Những Luyện Thể thánh địa kia ở Thần Vực không có người ở Hậu Thiên kỳ
nuốt phục Phạm Thiên Long Căn sao?
- Hắc hắc, tiểu tử, nói cho ngươi, ở Thần Vực, người nguyên thể song tu giống
ngươi như vậy, rất ít, hoặc là Toàn Đan, Thần Hải trong hệ thống tụ nguyên,
hoặc là Tôi Tủy, Bát Môn Độn Giáp trong hệ thống luyện thể. Nguyên thể song
tu, bình thường chỉ có những đỉnh cấp thiên tài kia mới có thể nếm thử, tuy
rằng nguyên thể song tu so với đồng cấp võ giả có ưu thế rất lớn, nhưng mà trả
giá cố gắng cũng gấp mấy lần võ giả đồng cấp, tổng thể mà nói, mất nhiều hơn
được!
Chó xù rung đùi đắc ý nói, bộ dạng giố
ng như đang thuyết giáo.
- Thật vậy?
Lâm Minh hơi kinh hãi, ngay sau đó tự giễu cười cười, hắn vốn tưởng rằng, võ
giả Thần Vực đều phải từng trải Tôi Tủy, bây giờ xem ra, dường như con đường
mình chọn cũng không phải là thiên tài Thần Vực mới có thể lựa chọn.
Thiên tài Thần Vực...
Lâm Minh nghĩ đến đây khuôn mặt hiện lên nụ cười cổ quái, không biết thiên tài
Thần Vực rốt cuộc đạt tới cảnh giới gì?
Chó xù dường như nghiện thuyết giáo, tiếp tục rung đùi đắc ý nói:
- Ta khuyên ngươi vẫn nên tiến hành theo chất lượng thì tốt, Tôi Tủy không
nên vội vàng nhất thời, bình thường thiên tài nguyên thể song tu của Thần Vực
cũng ở thời điểm Tiên Thiên hậu kỳ, Tiên Thiên Chí Cực mới hoàn thành Tôi Tủy.
Ngươi bây giờ còn quá sớm, hơn nữa bản thánh khuyên ngươi, tốt nhất chọn chủ
tu một cái, hoặc là luyện thể, hoặc là tụ nguyên, bản thánh khuyên ngươi nên
chọn tụ nguyên thì tốt hơn, luyện thể rất tiêu hao tài nguyên, không phải đại
tông môn Thần Vực, căn bản không chịu nổi.
Lâm Minh không thèm quan tâm chó xù nói gì, nói:
- Chuyện này không nhọc ngươi quan tâm, Phạm Thiên Long Căn này tại hạ phải
ăn, không có lựa chọn nào khác.
Trong lòng hắn vẫn nhớ thương đám người Mục Thiên Vũ, cho nên phải nhanh chóng
đề cao thực lực.
Nói tới đây, Lâm Minh không hề vô nghĩa, hít sâu một hơi, lấy hộp ngọc ra.
Bên trong hộp ngọc, Phạm Thiên Long Căn hoàn hảo nằm trong đó, đầy đủ chín cái
rễ cây không chút sứt mẻ, như Cầu Long đan vào một chỗ, ngay cả sợi lông cũng
nhìn thấy rõ ràng.
Quanh Phạm Thiên Long Căn đều được bao bọc nguyên khí thổ nhưỡng, những thổ
nhưỡng này có tác dụng giữ linh tính của Phạm Thiên Long Căn.
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận