Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1517 - Chương 1518: Nguyên Thần Thánh Linh



Chương 1517 - Chương 1518: Nguyên Thần Thánh Linh




Trong lúc Hôi Sát kịch chiến, bước chân của hắn đạp vào một tuyệt sát chi địa.
Hôi Sát không thể so với Lâm Minh, hắn không hiểu trận pháp của Tu La Lộ là
như thế nào, bước vào tuyệt sát chi địaà chuyện không thể tránh né.
Trong nháy mắt Hôi Sát bước vào thì đất mặt run rẩy lên, một đạo sát cơ không
cahcs nào hình dung bao phủ hắn, làm cho hắn chấn động!
Hắn lập tức ý thức được hắn va chạm vào đạo văn tuyệt sát chi địa!
Nghìn tính vạn tính Hôi Sát cũng không có khả năng tránh đi được tất cả tử
địa, sớm muộn vẫn trúng chiêu! Hôi Sát không chút nghĩ ngợi lao ra ngoài.
Mà đúng lúc này một không gian chi lực trói buộc chân của hắn, sau đó hắc
quang trí mạng lao ra ngoài.
Hắc quang này không đủ giết Hôi Sát, nhưng mà mà dùng tình trạng của Hôi Sát
hiện giờ mà nói hắn đã bị thương, hơn nữa còn thiêu đốt máu huyết, cương
nguyên bổn mạng của hắn cũng bị hao tổn, nếu như lại bị hắc quang đánh trúng
thì hắn sẽ từ từ rét lạnh trong băng giá, không cách nào chống lại thiết giáp
âm binh!
Thời khắc sống còn Hôi Sát rống to một tiếng.
- Nguyên thần thánh linh!
Khi Hôi Sát điên cuồng hét lên, chỉ nghe tiếng nổ tung vang lên trong người
Hôi Sát, một dòng ma khí dâng trào lên, đạo khí tức này hiện ra sau lưng Hôi
Sát và hình thành một hư ảnh thái cổ hung thú mặt người thân thú, sau lưng mọc
ra hai cánh.
Hư ảnh thái cổ hung thú này này tỏa ra khí tức khủng bố, trong nháy mắt hắc
quang này đánh tới nó bộc phát ra lực lượng đáng sợ đánh nát hư không!
Không gian trong phần mộ Bạch Khởi này bị trạn pháp tập trung, một khi sát
trận mở ra thì vách tường không gian sẽ khép kín, bất luận kẻ nào cũng đừng
mong ra ngoài, song khi Hôi Sát triệu hồi hư ảnh thái cổ hung thú thì hắn có
thể xé ra một vết nứt không gian. Ân!
Trong Hỗn Nguyên Thiên Cung, trong lòng Lâm Minh kinh hãi, tuy trận pháp trong
phần mộ Bạch Khởi này tồn tại thời gian đã lâu. Đã suy yếu không ít, nhưng
cũng không phải nửa bước Thiên Tôn bình thường có thể xé rách.
Hắn có thể cảm giác được hư ảnh thái cổ hung thú mặt người thân thú có linh
hồn không thuộc về Hôi Sát. Trong người Hôi Sát có phong ấn tinh hồn và huyết
nhục của thái cổ hung thú!
Vào thời khắc mấu chốt Hôi Sát bỏ niêm phong của thái cổ hung thú và phóng
thích ra ngoài.
XIU... XIU... XÍU... UU! !
Mấy trăm đạo hắc qua lao tới! "Nguyên thần thánh linh" lúc này gào thét mạnh
mẽ, thân thể của nó phóng lên bao trùm Hôi Sát, ngạnh kháng hắc quang.
Phốc phốc phốc!
Cơ hồ tất cả hắc quang không lưu tình chút trút xuống, tiếng nổ khủng bố cuồn
cuộn như sấm rền, khí tức thảm thiết bao phủ cả cung điện.
Trung cung điện vang lên tiếng nổ tung khủng bố, cả hư ảnh nguyên thần thánh
linh cũng bị hắc quang nổ tung, toàn thân Hôi Sát là máu, đã đạt tới cực hạn.
- Phá cho ta!
Hôi Sát hét lớn một tiếng, hắn muốn tiếp tục thiêu đốt máu huyết!
Thân thể của hắn bao phủ một tầng hào quang đỏ thẫm quỷ dị. Một kích toàn lực
của hắn đâm vào bình chướng không gian ở vách đá, thiết giáp âm binh còn lại
bị dư âm ảnh hưởng thân thể rạn nứt, nổ thành mảnh vỡ.
- Khốn thần tác!
Mười đầu ngón tay của Hôi Sát động liên tục, bảy tám đạo năng lượng hỗn độn
lập tức bay tới chỗ Hỗn Nguyên Thiên Cung, lập tức bao quanh Hỗn Nguyên Thiên
Cung.
Trong mắt Lâm Minh đã hiểu ý đồ của Hôi Sát, hắn không có ý định ngạnh kháng
thiết giáp âm binh và đại trận. Mà là chuẩn bị nổ nát hư không sau đó mang
theo Hỗn Nguyên Thiên Cung có cả Lâm Minh bay ra khỏi phần mộ Bạch Khởi!
Chỉ cần chạy ra khỏi đây, năng lượng của Hỗn Nguyên Thiên Cung sớm muộn cũng
bị Hôi Sát hao hết, đến lúc đó hắn và Tiểu Ma Tiên chết không có chỗ chôn!
- Lâm Minh, chúng ta làm sao bây giờ!
Tiểu Ma Tiên mắt thấy khốn thần tác cuốn lấy Hỗn Nguyên Thiên Cung, cũng căng
thăng trong lòng.
Tuy Hỗn Nguyên Thiên Cung hình thể khổng lồ. Nhưng nếu như Hôi Sát dùng phong
ấn cấm chế rồi sau đó thu vào nội thế giới mang ra khỏi vết nứt không gian
cũng không có gì.
Nói cho cùng Hỗn Nguyên Thiên Cung tuy là Thiên Tôn Linh Bảo đỉnh cấp, nhưng
mà tu vị của Lâm Minh có hạn. Căn bản không cách nào thúc dục nó được, chỉ có
thể dựa vào đại trận bản thân Hỗn Nguyên Thiên Cung cho nên quá bị động.
- Chúng ta không thể ngồi chờ chết, chỉ có thể mạo hiểm!
Một khắc này ting quang trong mắt Lâm Minh chớp động, đột nhiên xuất hiện Hôi
Sát thực lực vượt qua tưởng tượng của hắn, đây là cường giả nửa bước Thiên Tôn
gần tới Thiên Tôn, phóng nhãn khắp Thần Vực người như vậy không quá ngàn.
Ù ù long!
Một chiến xa âm u hiện ra sau lưng Hôi Sát, đứng trên chiến xa là thiết giáp
âm binh tướng lĩnh, cầm minh thương trong tay đâm vào ót Hôi Sát, hỏa diễm màu
nâu và tử khí bốc lên cuồn cuộn.
Hôi
Sát cũng không quay đầu lại, hắn uốn éo thân thể tới mức không tưởng tượng nổi
né tránh một thương này, rồi sau đó hắn lại dùng cánh tay dài như rắn kia bắt
cổ thiết giáp âm binh tướng lĩnh, chỉ nghe "Răng rắc" giòn vang, hắn hắn vặn
đầu của thiết giáp âm binh tướng lĩnh xuống!
Đến tận đây Hôi Sát đã tiêu diệt hơn ba mươi thiết giáp âm binh, thiết giáp âm
binh càng ít thì hắn ứng đối càng nhẹ nhõm, nhưng lúc này Hôi Sát nhiều lần
vận dụng bí pháp, thiêu đốt máu huyết, hắn không kiên trì được quá lâu, nếu
như liều mạng thì hắn chỉ đồng quy vu tận với thiết giáp âm binh mà thôi!
- Phá cho ta!
Trong lòng Hôi sát gào thét, hắn kháng trụ hơn mười thiết giáp âm binh vây
công và sau lưng bị hắc quang làm nguyên thần thánh linh trọng thương bắt đầu
xé vết nứt không gian.
Thiết giáp âm binh chỉ là tử vật, cũng không có trí tuệ, chúng sẽ ưu tiến tấn
công mục tiêu uy hiếp chúng, mà nguyên thần thánh linh chỉ công kích bức tường
không gian, cho nên tất cả thiết giáp âm binh tập trung vào người Hôi Sát, lúc
này thời bức tường không gian bị nguyên thần thánh linh xé hơn phân nửa!
Chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, Hôi Sát đã giết mắt đỏ, máu huyết của hắn
chỉ còn lại hai thành, toàn thân đều có tổn thương, hai cánh bị chặt đứt hoàn
toàn, ngực, lưng có xương cốt hiện ra, thông qua vết thương của hắn có thể
nhìn rõ nội tạng.
Hắn đã tiếp cận cực hạn.
Mà lúc này sau lưng Hôi Sát nguyên thần thánh linh kháng trụ tuyệt sát trận
công kích, hiện tại đã hoàn toàn phá vỡ vách tường không gian cũng nỏ mạnh hết
đà.
Hôi Sát nghiến răng nghiến lợi, cuộc chiến hôm nay hắn tổn thất thảm trọng!
Hắn oán độc nhìn qua hướng Lâm Minh, hôm nay hắn tổn thất phải đòi trên người
của Lâm Minh, cho nên dù cưỡng ép mang Lâm Minh đi thì trả giá nào hắn cũng
không tiếc Không giết Lâm Minh thì ý niệm cả đời của hắn không thông.
- Ân? Không đúng!
Nhìn qua Hỗn Nguyên Thiên Cung, đột nhiên trong lòng Hôi Sát sinh ra dự cảm
xấu, hắn vốn dùng khốn thần tác phong bế Hỗn Nguyên Thiên Cung đã bị xé một
góc, chuyện này chứng minh có người thừa dịp mình loạn vụng trộm đi ra khỏi
Hỗn Nguyên Thiên Cung.
- Tiểu tử này!
Trong lòng Hôi Sát dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt, hắn cảm giác bốn phía
chung quanh, sưu tầm vị trí của Lâm Minh nhưng không tìm được.
- Đáng chết!
Hôi Sát khẳng định đây là nghi binh của Lâm Minh, hắn tiếp xúc với Lâm Minh
một phút đồng hồ ngắn ngủi nên cảm giác Lâm Minh tuổi không lớn, nhưng mà làm
việc quả quyết và gian trá, hắn không tin Lâm Minh hội sẽ ngồi chờ chết.
- Hắn ở nơi nào?
Hôi Sát càng không tìm thấy Lâm Minh thì bất an trong lòng càng mạnh, lúc hắn
phân thần tìm kiếm Lâm Minh thì một thiết giáp âm binh dung thương đâm trúng
lưng Hôi Sát.
Da thịt bốc cháy, máu tươi chảy ròng!
Ah!
Hôi Sát gào thét, lật tay đập nát sọ của thiết giáp âm binh!
Tới tận đây thiết giáp âm binh bị hắn giết vượt qua bốn mươi!
Thời điểm Hôi Sát đánh chết đầu thiết giáp âm binh thì Lâm Minh ẩn nấp trong
bóng râm đại trận tế đàn lao tới như bóng ma!
Hắn chân đạp không gian pháp tắc, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng, hắn từ
lúc bay ra khỏi bóng mờ đại trận đã tính toán tốt đường đi, tránh các đạo văn
tuyệt sát.
Hai tay cầm thương, lực lượng cơ thể của Lâm Minh dùng tới cực hạn, mục tiêu
công kích của Lâm Minh chính là hư ảnh nguyên thần thánh linh xé rách vết nứt
không gian kia!
Mục tiêu của Lâm Minh phi thường minh xác, hắn muốn đánh gục nguyên thần thánh
linh bị trọng thương này, vây chết Hôi Sát trong mộ Bạch Khởi, hao tổn hắn tới
chết.
- Lâm Minh, ngươi quả nhiên đi ra, ngươi cho rằng ta không có chuẩn bị sao?
Mắt thấy Lâm Minh phóng tới nguyên thần thánh linh, Hôi Sát cười dữ tợn, Lâm
Minh làm chuyện này rất ngaon độc, nhưng mà đáng tiếc tu vị nửa bước Thiên Tôn
dù sao cũng là nửa bước Thiên Tôn, dù là người bị thương nặng nhưng sức chiến
đấu vẫn khủng bố như trước, há có thể bị Lâm Minh một tiểu bối đánh lén thành
công chứ.
- Ngươi đang lấy trứng chọi đá!
Hôi Sát toàn thân trọng thương, lúc này phun ra một ngụm máu, hắn thiêu đốt
máu huyết, lần thiêu đốt này đã là cực hạn, nửa bước Thiên Tôn đã có thực lực
vượt xa Lâm Minh, lại thiêu đốt máu huyết vậy càng khủng bố!
Chỉ có thể nói Hôi Sát hận và kiêng kỵ Lâm Minh quá sâu, dù nắm chắc thắng lợi
trong tay hắn cũng sẽ có hai tầng bảo hiểm, sẽ không cho Lâm Minh cơ hội nào.
- Rời khỏi trận pháp che chở, ngươi cái gì cũng không phải! Ta một tay là bóp
chết ngươi! Ngươi bây giờ muốn chết, ta thành toàn cho ngươi!
Trong mắt Hôi Sát hung quang bán ra, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, một quyền
đánh nát âm binh trước mặt, rồi sau đó hắn đột nhiên uốn éo xoay người bay
thẳng về phía Lâm Minh!
Lúc này Hôi Sát đã liều lĩnh, hắn không tiếc một cái giá lớn cũng muốn giết
chết Lâm Minh!
Dùng tu vị nửa bước Thiên Tôn của Hôi Sát, lại thiêu đốt máu huyết, đánh chết
Thần Quân cảnh Lâm Minh chỉ cần trong nháy mắt!
Tốc độ của Lâm Minh cực nhanh, nhưng mà Hôi Sát tốc độ nhanh hơn, dù Lâm Minh
vặn vẹo hư không cũng không hoàn toàn ngăn cản lực lượng của Hôi Sát, không
gian chi lực cách trở bị hắn dùng man lực xé rách!
- Chết đi!
Hôi Sát một quyền đánh ra, một sát na kia hư không chung quanh Lâm Minh bị một
quyền này tập trung, căn bản tránh cũng không thể tránh, quyền ý đáng sợ bạo
phát ra long trời lở đất, đừng nói là Lâm Minh, cho dù là Giới Vương bị đánh
trúng cũng phải tan biến.
Đột nhiên thân ảnh của Lâm Minh trì trệ, căn bản không cách nào thoát khỏi
quyền ý tập trung.- Chấm dứt!
Hôi Sát gương mặt đầy máu cười dữ tợn, một quyền này đánh thẳng vào ngực của
Lâm Minh.
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận