Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 973 - Chương 972: Gây Thù Hằn



Chương 973 - Chương 972: Gây Thù Hằn




Hỏa thiếu, chúng ta không thể cứ như vậy quên đi, tên Lâm Minh này quá kiêu
ngạo.
Vài tên đệ tử ở bên cạnh Hỏa Viêm Quảng cũng không phải là tộc nhân Hỏa thị.
Tuy nhiên bọn họ đều dùng thân phận khác họ đầu nhập Hỏa hệ thị tộc. Ở thượng
cổ Phượng tộc, cạnh tranh vô cùng kịch liệt, võ giả bình dân không có bất kỳ
bối cảnh muốn xuất đầu vô cùng khó khăn, thậm chí sau khi chiếm được cơ duyên
lại bị người ta giết người cướp của.
Ở thế giới võ giả, thất phu vô tội hoài bích có tội là đạo lý rất bình thường,
vì tìm kiếm che chở, cũng vì tài nguyên, rất nhiều võ giả bình dân đầu nhập
đại gia tộc.
Những đệ tử đầu phục Hỏa hệ thị tộc này, tự nhiên phải nịnh bợ Hỏa Viêm Quảng.
Bây giờ mấy người này nhìn thấy hắn bị chê cười, lại bị sỉ nhục trước mặt bao
người, bọn họ đều hận tới nghiến răng nghiến lợi.
- Hừ, thù này ta tuyệt đối phải báo.
- Hỏa thiếu, nếu không như vậy, ngươi mượn gia tộc một kiện Thánh khí cực
phẩm, với thân phận của Hỏa thiếu, cho mượn một kiện cũng không phải không có
khả năng, đến lúc đó có Thánh khí cực phẩm, liền cùng Lâm Minh chiến một trận,
quang minh chính đại thắng Phượng Huyết Thương của hắn, khiến cho Lâm Minh hắn
mất hết mặt mũi.
Một tên đệ tử khác họ đột nhiên ngoài dự kiến nói, hắn tự nhận đây là chủ ý
không tồi.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới, hắn nói lại khiến cho Hỏa Viêm Quảng ném lại hắn
với một ánh mắt chán ghét, điều này làm cho không rõ rốt cuộc là chuyện gì
vậy? Mình nói có vấn đề sao?
- Lắm miệng! Ta làm chuyện gì, cần ngươi chỉ dạy sao?
Hỏa Viêm Quảng lạnh như băng nói, tên đệ tử kia bị người mắng cho một trận,
lập tức ách một cái, hiển nhiên, hắn vuốt mông ngựa nhưng lại đập vào móng
ngựa.
- Ha ha, tam đệ, xem ngươi hình như không nắm chắc thắng Lâm Minh a.
Ở phía sau Hỏa Viêm Quảng, một tên thanh niên tóc đỏ cười tủm tỉm nói. Thanh
niên này cũng là con cháu dòng chính Hỏa thị, đường huynh của Hỏa Viêm Quảng.
- Nếu không với thân phận của ngươi, chỉ mượn một kiện Thánh khí cực phẩm mà
nói thì vẫn mượn được.
- Hừ, một kiện Thánh khí cực phẩm, giá trị bằng mấy chục kiện Thánh khí
thượng phẩm, nếu như mua bán không vốn, ta kích Lâm Minh ra tay, vậy tùy tiện
đánh như thế nào, thắng đương nhiên là tốt nhất. Thua ta cũng có thể chịu
đựng. Nhưng một trận đổ đấu liên quan đến hai kiện Thánh khí cực phẩm, không
thể không coi trọng.
- Thực lực khí linh Thánh Khí Các tuy rằng không cao, nhưng nó không biết tồn
tại mấy mươi vạn năm, gặp qua trẻ tuổi tuấn kiệt chỉ sợ là trên ức! Nhãn lực
của nó không phải người bình thường có thể so sánh. Cho nên Phượng Minh Cung
mới có thể yên tâm để khí linh Thánh Khí Các phân phối Thánh khí! Tuy nói
thiên tài trưởng thành, có vô số nhân tố không biết, nhưng Lâm Minh nếu có thể
đạt được khí linh Thánh Khí Các tán thành, tất nhiên có chỗ hơn người, tuy
rằng ta cao hơn Lâm Minh ba tầng Mệnh Vẫn.
Nhưng một kiện Phượng Huyết Thương có thể bổ khuyết chênh lệch, cho dù ta tự
đánh giá mình rất cao, cũng không nắm chắc trăm phần trăm thắng hắn, nếu tùy
tiện chiến một trận, mất đi một kiện Thánh khí cực phẩm thì gia tộc truy cứu,
ta khó thoát khỏi chịu tội, phần tổn thất này, chỉ sợ ngày sau tài nguyên của
ta sẽ bị khấu trừ, ảnh hưởng lớn tới thành tựu của ta sau này.
- Hơn nữa, một trận đại chiến liên quan đến quyền sở hữu hai kiện Thánh khí
cực phẩm, sẽ khiến vô số người nhìn vào, một khi thua, sẽ mất hết mặt mũi, vốn
gốc không gỡ được trở về, trong lòng ta lại tạo thành tâm ma, có thể... vượt
qua không, vẫn là một ẩn số chưa biết!
Hỏa Viêm Quảng lời này là dùng chân nguyên truyền âm, chỉ nói với đường huynh
của mình. Hiển nhiên loại chuyện ở dưới khí thế của người khác, tự diệt uy
phong của mình, tự nhiên sẽ không ở trước mặt mọi người nói ra, ảnh hưởng tới
uy tín của hắn.
- Hắc hắc, tam đệ, ngươi đúng là thật bình tĩnh!
Thanh niên tóc đỏ cười một tiếng, kỳ thật hắn cũng cảm thấy Hỏa Viêm Quảng và
Lâm Minh chiến một trận có chút mơ hồ.
- Hừ! Ta không sợ chiến đấu, không sợ cạnh tranh, không sợ đánh bạc, nhưng
cũng sẽ không ở dưới tình huống không nắm chắc mà đánh bạc tánh mạng của mình,
một kiện Thánh khí cực phẩm, toàn bộ tài sản của ta cũng không bồi thường nổi
một phần năm!
- Vậy ngươi cứ như vậy quên đi sao?
- Quên đi? Đương nhiên không! Hỏa Viêm Quảng ta cũng không chịu thiệt, chỉ có
ta thu thập người khác, không có người khác thu thập ta, trừ phi những kẻ xuất
thân kia, thiên phú còn mạnh hơn ta. Tuy nhiên cái người loại này, ta cũng sẽ
không đắc tội.
Tên Lâm Minh kia, một tên tiểu tử hạ giới phi thăng, dám đem ta đùa giỡn, dùng
lời ta nói đáp trả lại ta, trước mặt mọi người khiến ta mắt hết mặt mũi, lại
còn cố tình khiến ta không phản bác được! Nếu như ta không đem mối hận này nhổ
ra, ngày sau làm sao còn ở Phượng Hoàng Điện lăn lộn nữa đây? Ác khí không ra,
ý niệm trong đầu không thông, kinh mạch cũng bị trở ngại, cũng sẽ ảnh hưởng
tới tu vi của ta.
Ý niệm võ giả không thông kỳ thật cùng loại với buồn phiền của phàm nhân, phàm
nhân buồn phiền có thể ảnh hưởng tới thân thể, tới sức khỏe. Võ giả tâm tình
nghẹn khuất, ý niệm trong đầu không thông sẽ ảnh hưởng tới tu vi, tu luyện bị
trở ngại.
Đây chính là cái gọi là khí (tức giận) không thông, bị tắc nghẽn thành tật.
Có phàm nhân bị tức giận mà sinh bệnh, thậm chí chết tươi, tương ứng, cũng có
võ giả bị tức giận phá võ đạo chi tâm, từ đó về sau tu vi khó tiến nửa bước.
- Ồ, vậy ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?
Thanh niên tóc đỏ lông mày nhướng lên, lên tiếng hỏi.
- Ta sắp đột phá Mệnh Vẫn tầng chín, Mệnh Vẫn tầng chín, tức là viên mãn, Vẫn
có chín tầng, Biến có chín biến, Mệnh Vẫn tầng chín tượng trưng cho thoát thai
hoán cốt, quá trình từ phàm đến thần, toàn bộ Phượng Hoàng Điện cũng chỉ có
28,29 võ giả đạt tới Mệnh Vẫn tầng chín, Mệnh Vẫn tầng tám đến Mệnh Vẫn tầng
chín là một lần thực lực nhảy vọt, đến lúc đó, ta sẽ xuất ra đủ tiền đặt cọc,
đánh bại Lâm Minh chiếm lấy Phượng Huyết Thương!
- Không sai! Tuy nhiên ngươi đến Mệnh Vẫn tầng chín, Lâm Minh chắc gì đã dám
ứng chiến, hắn cũng không ngốc, biết rõ đánh thua, hắn làm sao lại ngốc bị lừa
gạt chứ?
- Hắc hắc, hắn sẽ ứng chiến, những đệ tử bình dân kia, tiến vào Phượng Hoàng
Điện, người nào không ăn chút thiệt thòi, xuất ra tí huyết chứ? Phượng Hoàng
Điện nước r
ất sâu, ban thưởng có hạn, bình thường chỉ thưởng cho vài tên đứng đầu, ngươi
lên rồi, người khác sẽ xuống dưới, thiên tài không có bối cảnh thì chịu chèn
ép, bị người xa lánh là chuyện đương nhiên, Lâm Minh tưởng hắn đầu nhập vào
Phượng tiên tử là có người đỡ đầu hắn, nhưng mà hắn cũng không biết, trước khi
lão Cung chủ thoái vị, Cửu Dương chân nhân tiền bối đã sớm muốn động thủ đối
phó Phượng tiên tử rồi!
Với trình độ của Hỏa Viêm Quảng, kỳ thật không tiếp xúc được với nhân vật cấp
bậc Cửu Dương chân nhân, tuy nhiên hắn lại có thể phỏng đoán được một chút,
rất nhiều người đều nghĩ, lão Cung chủ còn có thời gian trăm năm nữa mới có
thể thoái vị, như vậy Phượng tiên tử và Cửu Dương chân nhân trăm năm sau mới
chân chính liều mạng huyết chiến nhưng mà kỳ thật đây là một tư tưởng sai lầm
rồi. Cửu Dương chân nhân bây giờ là bên chiếm ưu thế, hắn làm sao lại nhìn đối
thủ cạnh tranh của mình trưởng thành lên chứ?
- Tam đệ, ngươi nhìn thật thấu triệt, không sai, ta càng ngày càng xem trọng
trận chiến giữa ngươi với Lâm Minh, luận về nhãn giới, ngươi từ từ nhỏ sống
trong đại thế gia, quen nhìn các loại tranh đấu, cho nên nhãn lực hơn xa Lâm
Minh, hắn chỉ là một võ giả hạ giới, nói trắng ra chính là một tên nông dân,
nhãn lực của hắn làm sao có thể so sánh được với ngươi? Chỉ có thiên phú,
không có đầu óc cũng chỉ là mãng phu mà thôi, không đủ uy hiếp.
- Hừ! Võ giả hạ giới đối với Thần Vực chúng ta mà nói, chỉ giống như con kiến
mà thôi, Lâm Minh nhiều nhất chỉ tính là Kiến Vương, nếu sau khi hắn tiến vào
Thần Vực giấu tài, tìm chỗ ẩn nhẫn, như vậy trong tương lai có thể lấy được
một ít thành tựu, trở thành một nhân vật, nhưng hiện tại, hắn 1 không có thực
lực, 2 không có bối cảnh, lại còn ương ương ngạnh ngạnh, đứng trên đầu ngọn
sóng, đắc tội với người chung quanh, quả thực là ngu không ai bằng.
Hắn cũng dám mạo phạm uy nghiêm của ta, ta sẽ đoạt Phượng Huyết Thương của
hắn, trước mặt mọi người đánh cho hắn thương tích đầy mình, làm nhục hắn, để
lại trong lòng hắn một tâm ma không thể thoát ra, khiến cho hắn từ nay về sau
không gượng dậy nổi!
Khi Hỏa Viêm Quảng nói chuyện, trong mắt hiện lên 1 đạo hàn quang, trong lòng
xẹt qua đủ loại tính toán.
...
Sau khi lão nhân họ Tôn chấm dứt giảng pháp, chính là lúc cơm chiều. Lúc trước
ở Thiên Diễn Đại Lục, những đại tông môn kia cơm canh là các loại thịt hung
thú, linh thái linh lương phẩm cấp cao, chỉ một cái lá đồ ăn kia phóng tới thế
tục đều có thể bán với giá trên trời, khiến phàm nhân kéo dài được mười mấy
năm tuổi thọ.
Mà ở Phượng Hoàng Điện, cơm canh thì càng khoa trương hơn, toàn bộ là thiên
tài địa bảo!
Rất nhiều thiên tài địa bảo bên trong có 1 chút tạp chất và độc tố, tuy rằng
có thể tăng cường tu vi, nhưng mà ăn uống lâu dài, độc tố sẽ tích lũy lại
trong cơ thể, khiến cho chân nguyên pha tạp.
Tuy nhiên ở Phượng Hoàng Điện đã có phương pháp xử lý, mỗi một dạng thiên tài
địa bảo, lúc làm thành cơm, đều phải trải qua luyện chế, giải trừ tạp chất và
độc tố, cho dù tổn thất hơn phân nửa dược lực thì cũng không tiếc.
Phượng Hoàng Điện có một pho đan lô, tên là Cửu Phượng Triều Dương Lô, là một
kiện linh khí!
Đây là một pho đan lô, nhưng bình thường cũng không phải dùng để luyện đan, mà
là dùng để xử lý nguyên liệu nấu ăn, luyện hóa tạp chất.
Cửu Phượng Triều Dương Lô mỗi ngày luyện chế ra thức ăn có hạn, cũng chỉ có đệ
tử Phượng Hoàng Điện, còn có nhân vật quan trọng của tông môn mới có thể được
hưởng dụng, Chu Tước Điện, Kim Ô Điện cũng không có đãi ngộ này.
Lúc này Lâm Minh đang ăn một bát mì sợi, nhìn qua rất bình thường, chỉ là sợi
mì có chút cứng, Lâm Minh vốn kế thừa trí nhớ vị Luyện Dược sư ở Thần Vực cho
nên vô cùng tinh thông dược lý. Ăn vào một miếng mì sợi, lập tức hắn cảm thấy
thật thoải mái, sảng khoái vô cùng, sợi mì vừa vào dạ dày, liền hóa thành 1 cổ
nhiệt lưu, chảy khắp tứ chi bách hài.
- Mì ngon, trong loại mì này, ít nhất dung nhập mấy chục loại dược liệu, trải
qua trăm ngàn lần giã xuống, lại dùng nước suối Thái Dương Nguyên Tuyền nấu
thành, Thái Dương Nguyênuyền này, ta ở thí luyện chiến tướng cuối cùng Thần
Hoàng Đảo cũng đã uống qua, rất có lợi cho tu vi, lúc ấy ta coi nó như bảo
bối, dùng nó luyện hóa Phạm Thiên Long Căn, bây giờ lại chỉ dùng để nấu mì.
Vì ngọn mì này quý báu hơn rất nhiều so với Thái Dương Nguyên Tuyền, chỉ 32
thứ dược liệu mà ta nhận ra, đều là trân phẩm vô giá, phóng tới Thiên Diễn Đại
Lục, đều là thứ có thể khiến tông môn tứ phẩm đỏ mắt. Một khi chiếm được, đều
được coi nhưu bảo bối, giữ lại mấy chục năm sau để luyện đan.
Lâm Minh một hơi chén xong chén mì này, lại uống vào một hơi nước dùng:
- Nước dùng này được hầm từ Ngũ sắc Linh cầm có huyết mạch Phượng Hoàng,
huyết mạch Cổ Phượng có thể khiến cho phàm điểu trở thành tiên cầm. Sau đó
huyết mạch này kéo dài xuống dưới, Phượng Minh Cung chắc là nuôi rất nhiều
Linh cầm huyết mạch Cổ Phượng, không ngừng sinh sôi nẩy nở, lấy ra nấu xào.
Linh cầm này tuy rằng huyết mạch không đậm, nhưng trải qua Phượng Minh Cung
sàng chọn, xa xa không phải mấy con có huyết mạch Chu Tước trải qua 10 vạn năm
kia của Thần Hoàng Đảo có thể bằng được. Chu Tước ở Thần Hoàng Đảo chính là
Thánh thú, lúc trước Cung chủ Âm Dương Cung cũng muốn tranh đoạt. Nếu phóng
tới đây, ngay cả dùng để nấu canh cũng không đủ tư cách, đúng là không có cách
so với à.
Lâm Minh cảm khái như vậy, lại đem nước dùng Linh cầm uống hết một giọt cũng
không thừa. Mà đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm giác ánh sáng phía trước bị cản
trở, ngẩng đầu nhìn lại, năm thanh niên đứng song song trước mặt hắn, sau đó
tùy tiện ngồi xuống, khuôn mặt đều mang theo nụ cười nghiền ngẫm.
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận