Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 80 - Chương 80: Hình Thức Ban Đầu Của Võ Ý



Chương 80 - Chương 80: Hình Thức Ban Đầu Của Võ Ý




Lúc trước, khi Lâm Minh cùng Trương Thương đổ đấu, Trương Thương đã kiêu ngạo
nói rằng nếu mình thua sẽ mất hai mươi viên Chân Nguyên thạch, hiện tại nhớ
tới chuyện này, Liễu Minh Tương âm thầm kêu khổ.
Trương Thương làm gì có hai mươi viên Chân Nguyên thạch, Liễu Minh Tương cũng
sẽ không mang theo đại lượng Chân Nguyên thạch trên người, tìm trên người
Trương Thương một phen, sau đó cộng cả của mình nữa, vẫn còn thiếu năm viên,
hắn liền mượn xung quanh một chút, cuối cùng cũng kiếm đủ hai mươi viên.
Sau khi giao cho Lâm Minh, Liễu Minh Tương liền cõng Trương Thương rời đi,
nhanh như trốn chạy.
- Lâm Minh thắng, hơn nữa từ đầu tới cuối, hắn chỉ bước chân trái ra một bước
lúc cầm thương, mà chân phải hắn vẫn không nhúc nhích chút nào, rất xứng với
cái tên Thiết Kiều Lan Giang, không thể lay chuyển!
Thác Khổ vuốt trường côn sau lưng, đôi mắt hiện lên một tia chiến ý, tuy rằng
bây giờ Lâm Minh còn chưa đủ để làm đối thủ của hắn, nhưng thời điểm đó cũng
sẽ không quá xa nữa.
Lăng Sâm nói:
- Trương Quan Ngọc hẳn là sẽ hối hận khi không tới xem trận đấu này, sau một
trận chiến này, Lâm Minh sẽ khiến cho cao tầng của võ phủ chú ý, chờ khi hắn
trưởng thành lên, sẽ là kình địch của chúng ta, nếu không cố gắng, thì sẽ bị
tiểu sư đệ này giẫm lên mặt đấy!
- Có cạnh tranh thì mới có ý tứ, cạnh tranh với ngươi thì ta vẫn không có tin
tưởng nào, nhưng Lâm Minh này, thật ra rất thích hợp làm đối thủ của ta.
- Quả thật, ngày sau hắn cũng sẽ trở thành kình địch của ta.
- Đại ca, ta rất kỳ quái, vì sao Lâm Minh tiến bộ nhanh như vậy được? Lần
trước Vạn Sát trận khảo hạch, hắn có thể lấy được vị trí một trăm hai mươi
sáu, hẳn là do ăn viên Hồng Kim Long Tủy đan cùng Kim Xà Xích Đảm Hoàn, nhưng
lần này, tại sao thực lực của hắn vẫn tăng mạnh như vậy?
Lăng Sâm nói:
- Kỳ ngộ của mỗi người đều khác nhau, nếu ta không đoán sai, Lâm Minh hẳn là
lĩnh ngộ một loại trạng thái tu luyện đặc biệt, chính là võ ý, giống như "Tu
La" của ta, mà võ đạo chi tâm của Lâm Minh thì còn trên cả ta! Võ ý mà hắn
lĩnh ngộ so với Tu La của ta thì càng mạnh hơn, cũng không có gì là lạ cả.
Thác Khổ biến sắc, khẽ hít một hơi khí lạnh:
- So với Tu La của đại ca thì còn mạnh hơn ư?
Thiên phú của Lăng Sâm chỉ có tứ phẩm hạ đẳng, tại Thất Huyền võ phủ, người có
thiên phú tốt hơn Lăng Sâm thì có rất nhiều, trong đó cũng có những kẻ thiên
tư kinh người, giống như Thác Khổ, thiên phú của hắn chỉ kém một tia là đến
ngũ phẩm, Trương Quan Ngọc thì còn là thiên phú ngũ phẩm.
Nhưng bất kể là Thác Khổ hay Trương Quan Ngọc thì đều bị Lăng Sâm đè nặng trên
đầu!
Rất nhiều người, bao gồm cả Lâm Minh đều cho rằng Lăng Sâm từng có kỳ ngộ, nếm
qua thiên tài địa bảo nào đó, kỳ thật đều không phải, hắn dựa vào chính là hắn
"Tu La".
"Tu La" là một loại trạng thái tu luyện, khi võ giả tu luyện thì có lúc sẽ
tiến vào một loại trạng thái kỳ diệu, chính là "Võ ý cảnh", trong đó nổi tiếng
nhất chính là "ngộ đạo", được các điển tịch ghi lại rất rõ ràng.
Trong truyền thuyết, ba ngàn năm trước, từng có vị đại năng ngồi dưới gốc Bồ
Đề bảy ngày bảy đêm, đại triệt đại ngộ, liên tục phá vỡ mấy gông cùm võ đạo,
cuối cùng tu thành kim thân bất diệt, võ phá hư không!
Trong điển tịch chỉ ghi lại các truyền thuyết hư vô mờ mịt, không ai biết thật
giả, nhưng các võ giả trong hiện thực thì quả thật cũng có người tiến vào một
vài trạng thái kỳ lạ trong lúc tu luyện, loại trạng thái này tuy rằng không
khoa trương như "ngộ đạo", nhưng cũng có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện của võ
giả, mà người có loại năng lực này thì thường có võ đạo chi tâm cao hơn người
khác một bậc!
Những người này do có võ đạo chi tâm và linh hồn có tính chất khác nhau, nên
lĩnh ngộ ra trạng thái khác nhau, những trạng thái này chỉ có thể hiểu mà
không thể diễn đạt được bằng lời được, rất nhiều kẻ thiên phú kinh người, ví
dụ như Tần Hạnh Hiên, cũng chưa từng tự mình lĩnh ngộ loại trạng thái đó.
Mà Lâm Minh, khi trước tại Thác Nước Hàn Đàm, từng đánh bậy đánh bạ tiến vào
một loại trạng thái tu luyện không linh vong ngã, chân nguyên dựa theo bản
năng mà tự động vận chuyển, tuyến đường vận chuyển có thể nói là hoàn mỹ, tốc
độ cũng nhanh hơn Lâm Minh tự chủ nhiều lần, trong loại trạng thái này mà tu
luyện, Lâm Minh mới hoàn thành "Hỗn Độn Chân Nguyên quyết" tầng một viên mãn.
Đương nhiên, nói là đánh bậy đánh bạ, nhưng cũng là do Lâm Minh có võ đạo chi
tâm cường đại, tuy nhiên, cũng không phải mỗi một võ giả có võ đạo chi tâm
xuất sắc thì đều có thể lĩnh ngộ ra "võ ý".
Trước đó, người trong Thất Huyền võ phủ có "võ ý" thì chỉ là một mình Lăng Sâm
mà thôi.
"Võ ý" của hắn chính là "Tu La" ! Một khi tiến vào "Tu La", ý thức của Lăng
Sâm sẽ đi tới Tu La chiến trường, trải qua các cuộc chém giết vô cùng vô tận,
hắn có thể chết trong chém giết trăm ngàn lần, lại trăm ngàn lần sống lại,
đáng sợ nhất chính là, Lăng Sâm tu luyện thành chiến kỹ trong Tu La chiến
trường, lĩnh ngộ bản năng sinh tử, đều dung nhập vào trong linh hồn của hắn!
Một võ giả, khi bị vây trong lúc sinh tử, chỗ tốt nhận được là cực lớn, tuyệt
đối sẽ tiến bộ nhanh chóng! Nhưng không có võ giả nào có thể luôn luôn làm như
vậy được, dưới tình huống như vậy, không ai có thể cam đoan mình có thể sống
sót.
Cho nên Lăng Sâm có sát khí thực chất hóa, bất kể thiên phú chiến đấu hay là
bản năng chiến đấu thì đều vượt xa các võ giả cùng cấp, tại Thiên Vận quốc,
Lăng Sâm hoàn toàn xứng đáng là vô địch cùng giai, thậm chí toàn bộ chiến lực
của hắn đã đến gần võ giả Ngưng Mạch kỳ.
Đương nhiên, sát khí thực chất hóa có lợi thì cũng có hại, tuy rằng nó mang
đến cho Lăng Sâm sức chiến đấu cường đại, nhưng cũng đập nát cảm tình của Lăng
Sâm, làm cho hắn dần dần trở thành một cỗ máy chiến đấu máu lạnh, bởi vậy, lúc
trước Lăng Sâm vượt qua ảo cảnh khảo hạch võ đạo chi tâm, thì Lăng Sâm lập tức
phá cửa đầu tiên chỉ trong nháy mắt, nhưng khi tới cửa tâm ma, thì Lăng Sâm
phải dùng hơn nửa nén hương thì mới qua được, đây chính là do sát tính của hắn
quá nặng.
Chính vì "Tu La võ ý" của Lăng Sâm là cực kỳ nghịch thiên, cho nên, khi Lăng
Sâm nói trạng thái tu luyện của Lâm Minh có thể vượt qua "Tu La" của mình, thì
Thác Khổ mới kinh ngạc đến thế.
- Không khoa trương đến vậy chứ, cho dù người có võ đạo chi tâm siêu đẳng,
thì cũng chỉ có một số rất ít người có thể lĩnh ngộ võ ý, tiểu tử Lâm Minh này
mới mười lăm tuổi, làm sao có thể lĩnh ngộ trạng thái tu luyện lợi hại hơn cả
của đại ca vào tuổi này được chứ?
Lăng Sâm nói:
- Chỉ có loại giải thích này mà thôi, võ đạo chi tâm của Lâm Minh mạnh hơn
ta, lĩnh ngộ võ ý càng mạnh hơn ta thì cũng rất có khả năng, một tháng này,
Lâm Minh tiến bộ thần tốc, ta nghĩ chính là do trạng thái tu luyện này tạo ra.
Khi tu luyện lúc mới vừa lĩnh ngộ trạng thái này, thực lực sẽ tăng vùn vụt, về
sau sẽ dần dần ổn định và chậm lại.
- Thì ra là thế, Lâm Minh này, càng ngày càng có ý tư hơn, chờ khi hắn trưởng
thành, ta nhất định phải chiến một trận cùng hắn mới được!
Khi Thác Khổ nói, theo bản năng bóp bóp tay, các đốt ngón tay vang lên tiếng
lách cách.
Lăng Sâm nói:
- Vài ngày nữa, sẽ là Vạn Sát trận đại tái, Lâm Minh khẳng định sẽ tham gia,
chúng ta cũng đi xem một chút đi?
- Đề nghị này không tồi, cứ tu luyện mãi thì rất buồn tẻ, xem lần này Lâm
Minh có thể vọt tới thứ hạng nào!
Mỗi một tháng thì Thất Huyền võ phủ sẽ tổ chức Vạn Sát trận một lần, hiện tại
đã cách lần Lâm Minh tham gia khi trước được hai mươi bảy ngày rồi.
Lần Vạn Sát trận khảo hạch này, tất nhiên Lâm Minh sẽ tiếp tục tham gia, vị
trí xếp hạng cũng đồng nghĩa với tài nguyên.
Lúc trước, chỉ riêng Thác Nước Hàn Đàm đã khiến cho Lâm Minh được lợi không
ít, sáu trận pháp khác sẽ có chỗ tốt kinh người nào cho việc tu luyện đây? Lâm
Minh rất chờ mong, nhất là khi trước Hồng Hi không đề nghị hắn tiến vào Lôi
Minh cốc, hẳn là trong đó sẽ có một vài công hiệu đặc biệt nào đó.
Lúc này Lâm Minh vẫn còn chưa rõ ràng lắm, loại trạng thái buông lỏng từng trợ
giúp hắn đột phá "Hỗn Độn Chân Nguyên quyết" tầng một viên mãn kia chính là
hình thức ban đầu của "võ ý" theo như lời của Lăng Sâm khi nãy.
...
Thiên Vận thành, Nhất Phẩm các.
Nhất Phẩm các là tửu lâu nổi danh ngang với Đại Minh Hiên trong Thiên Vận
thành, lúc này trong một căn phòng trang nhã tại tầng hai Nhất Phẩm các, Chu
Viêm đang ăn cơm trưa, mà đối diện hắn là Lan Vân Nguyệt mặc một bội váy trắng
như tuyết.
Lan Vân Nguyệt lẳng lặng ngồi ăn, trong căn phòng trang nhã này lờ mờ có một
tia câu nệ và xấu hổ.
Chu Viêm uống xong một ngụm canh Giao Cân Thú, đặt cái chén vàng tinh xảo lên
bàn, cầm lấy khăn ăn bằng Tuyết Tàm Ti lau miệng, thình lình hỏi:
- Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?
- Không, ta không nghĩ gì cả!
Lan Vân Nguyệt cuống quít lắc đầu, trước mặt Chu Viêm, nàng vẫn luôn cảm thấy
một phần áp lực vô hình, giữa hai bọn họ cũng không giống như người yêu bình
thường, mà càng giống như quan hệ giữa hoàng đế và phi tần, ở trước mặt hoàng
đế, các phi tần vẫn luôn có một loại cảm giác câu nệ và sợ hãi.
Lan Vân Nguyệt rất rõ ràng, Chu Viêm tuy rằng thích mình, nhưng cũng không
phải là không thể rời khỏi mình, nếu hắn mà muốn, có cả một đống nữ nhân đưa
tới cửa cho hắn hái, đây là chênh lệch do thân phận và thực lực mang đến.
Chu Viêm cười cười, trong ánh mắt lại có chút âm lãnh, hắn biết rõ Lan Vân
Nguyệt đang suy nghĩ gì, hôm nay là ngày mà Trương Thương và Lâm Minh đổ đấu,
Lan Vân Nguyệt không có khả năng không biết.
Nàng đang lo lắng Lâm Minh sẽ bị đánh trọng thương, mà trên thực tế, Chu Viêm
quả thật đã dặn dò Trương Thương, trong phạm vi mà quy tắc cho phép, lưu lại
một vài vết tích trên người Lâm Minh, tốt nhất có thể ảnh hưởng đến tu luyện
võ đạo sau này của đối phương.
Đương nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu, hắn sẽ từng bước đối phó với Lâm
Minh, phá hủy tu vi võ đạo của đối phương, làm cho đối phương sống như một phế
nhân.
Dùng cái muỗng nhỏ nhẹ nhàng gạt lên bề mặt bát cháo yến, Chu Viêm đang chờ
đợi tin tức tốt mà Trương Thương truyền đến, nhưng Truyền Âm phù mãi vẫn không
thấy sáng lên.
Ebook made by A Bư - BanLong.us
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận