Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 2206 - Chương 2206: Trấp Áp Thiên Kiêu. (2)



Chương 2206 - Chương 2206: Trấp Áp Thiên Kiêu. (2)




Mà thời điểm này, lâm Minh phát hiện Khê Thận bị đánh không thành hình người,
bàn tay phải của hắn cầm sách cổ màu đen biến dị, con mắt trên mặt bìa của nó
tỏa ra hào quang đỏ như máu.
Ân?
Ánh mắt Lâm Minh ngưng tụ, hắn đã sớm chú ý tới quyển sách cổ này rồi, ngoại
hình sách cổ làm hắn nghĩ tới tử chi thiên của Thánh Điển, nhưng mà hắn xác
nhận một chút, phát hiện đó không phải là Thánh Điển, mà là một điển tịch thần
bí, trong lúc nhất thời hắn không phát hiện ra bí mật của nó.
Vốn Lâm Minh định bắt giữ Khê Thận, sau đó lại hảo hảo nghiên cứu thêm, không
nghĩ tới lúc này sách cổ sinh ra biến hóa.
Nó tỏa ra hào quang màu đỏ càng ngày càng mạnh, con mắt càng ngày càng sáng.
Những hào quang màu đỏ kia cuối cùng hóa thành một tầng hắc vụ như có như
không, bao phủ thân thể đế tử Khê Thận, trong làn da đế tử Khê Thận, thân thể
của hắn sáng lên một màu đỏ quỷ dị.
- Đây là...
Lâm Minh nheo mắt lại, hắn không biết sách cổ làm cho đế tử Khê Thận sinh ra
biến hóa như thế, loại tình hình này có thể là sách cổ chữa thương cho Khê
Thận, cũng có thể Khê Thân bị sách cổ khống chế, nhưng nói thế nào cũng không
phải chuyện tốt.
Lâm Minh không cần căn nhắc cái gì, cầm Ám Long Thương, một thương đâm vào
ngực Khê Thân.
Phốc!
Máu tươi bắn ra, Khê Thận đã mất đi năng lực chiến đấu, hoàn toàn không có lực
chống cự, một kích này đã tránh đi trái tim Khê Thận, nhưng lại quán chú tinh
thần ma lực mang tính phá hư, phá hủy toàn bộ phổi Khê Thân.
Lâm Minh không tính cho Khê Thận chút cơ hội khôi phục nào, mặc kệ sách cổ
sinh ra dị biến gì, nó cũng phải dùng Khê Thận làm môi giới mới được, chỉ cần
đánh Khê Thận tàn phế, nhất định sẽ sinh ra sóng to gió lớn.
Lâm Minh hoàn thành một kích này, huyết vụ vãn không ngừng thẩm thấu vào trong
người Khê Thận, làm cho vết thương của hắn khôi phục nhanh chóng, nội tâm Lâm
Minh kinh ngạc, hắn vẫy tay bắt lấy sách cổ.
Sách cổ vào tay, Lâm Minh cảm thấy sách cổ này có khí tức đầy tà tính, con mắt
ở mặt bìa máu tươi chảy đầm đìa, dường như đang nhìn chằm chằm vào mình.
Mà thời điểm này Lâm Minh cũng nhìn qua văn tự như con giun trên mặt bìa.
Nhìn thấy văn tự này, Lâm Minh kinh ngạc, Lâm Minh tự nhiên mình ra vào rất
nhiều bí cảnh, cũng xem qua rất nhiều điển tịch, càng đọc trí nhớ không ít
người, nhưng mà văn tự này hắn chưa thấy bao giờ.
Thời điểm này sách cổ đột nhiên bộc phát lực lượng, muốn thoát ra khỏi tay Lâm
Minh, nội tâm Lâm Minh rùng bình, thần ma lực trong người rót vào cơ thể, hai
tay của hắn một tay sáng ngời, một tay ma khí um tùm, hai tay dùng sức phong
bế sách cổ.
Nhưng mà thời điểm này vẫn có sương mù màu máu chạm vào thân thể Khê Thận,
sương mù này đang chữa thương cho Khê Thận, khí tức toàn thân Khê Thận trở nên
quỷ dị.
Một khắc này, sắc mặt Lâm Minh ngưng trọng hơn rất nhiều.
Dường như hắn dùng thần ma lực cũng không cách nào triệt để phong ấn sách cổ.
Lâm Minh nhíu mày, không gian ma phương mở ra, sách cổ bị thu vào trong không
gian ma phương.
Ma phương là thần khí vũ trụ chí cao, không gian ma phương cũng ngăn cách tất
cả, không có ý niệm của hắn, không có thứ gì có thể xuyên qua không gian này.
Thời điểm sách cổ bị ném vào không gian ma phương, huyết vụ trên người đế tử
Khê Thận đã bị không gian ma phương ngăn cản.
Nhưng mà dù như vậy, sách cổ quái dị này vẫn làm Lâm Minh không dám khinh
thường.
Hắn dùng tinh thần lực liên lạc với Thương Thiên Cổ Ấn trong ma phương, luận
bố trí thủ đoạn phong ấn, hắn xem như không tệ, nhưng tuyệt đối không thể so
với Thương Thiên Cổ Ấn.
Ý niệm Lâm Minh truyền vào không gian ma phương, chỉ thấy không gian ma phương
có phù văn đầy trời bay múa, hóa thành Phong Thần Đại Trận, bao phủ sách cổ
này.
Ầm ầm1 Sau khi đại trận đã thành, bản thể Thương Thiên Cổ ấn trấn áp sách cổ
này.
Xá xá xá...
Sách cổ bị trấn áp, con mắt giãy dụa kịch liệt, đang kêu thét chói tai.
Một quyển sách biết la hét, chuyện này làm khí linh Thương Thiên Cổ Ấn cảm
thấy quái dị.
- Đây là sách gì?
Khí linh Thương Thiên Cổ Ấn hỏi.
- Không rõ ràng, quyển sách này có tà tính, trước trấn áp nó, sau lại chậm
rãi nghiên cứu.
Lâm Minh đáp.
Sau khi trấn áp sách cổ, Lâm Minh không chút khách khí đánh Khê Thận một
quyền, triệt để đánh nứt miệng vết thương do huyết vụ sách cổ chữa trị, sau đó
phong tỏa khí huyết toàn thân Khê Thận, ném hắn như chó chết vào nội thế giới
của mình.
Lâm Minh nghĩ lại, cũng lưu phong ấn tầng tần vào lông vũ của Phiêu Vũ Thần
Vương, sau đó cũng ném vào đạit rận do Thương Thiên Cổ Ấn bố trí.
...
cách xa vài trăm triệu tỷ dặm, ở một trọng không gian vũ trụ man hoang khác
bên kia thán tức thần tường.
Một nữ tử áo tráng xẹt qua tinh không, trước mặt nàng là mây mù màu tím, những
mây mù này vô biên vô hạn, giống như tinh vân, giống như mộng ảo.
Nhìn qua phiến sương mù này, nữ tử áo trắng điểm một ngón tay, mây mù tách ra,
một con đường sương mù che chắn tinh không, nhưng mà qua một lát mây mù lại
bao phủ, dường như chúng là vô cùng vô tận.
Nữ tử áo tráng này nhìn qua mây mù trước mặt, yên lặng đứng một chút, lại tiếp
tục ra tay, Mâu mù màu tím trước mặt, kỳ thật là Thần Mộng Thiên Tôn bố trí
không gian Thần Mộng.
Nữ tử áo trắng này chính là Phiêu Vũ Thần Vương.
Phiêu Vũ Thần VƯơng
và Thần Mộng Thiên Tôn giao thủ nhiều năm, nhưng mà trên thực tế các nàng
quyết đấu chính diện rất ít, toàn lực chém giết gần như không có,.
Hai người các nàng nhiều thời điểm đều dùng phương thức so đấu pháp tắc, dùng
trận phá trận, dùng phương thức chiến đấu lý giiar về hồn hải.
Hai người các nàng một là pháp thần song tu, một là thần thể song tu, các nàng
tu luyện đều có liên hệ rất lớn với tinh thần lực và hồn hải, thủ đoạn của hai
người tầng tầng lớp lớp, có đôi khi là hồn hải quyết đấu liên tục mấy năm.
Đối với cao thủ tuyệt thế mà nói, có thể tìm được người cùng pháp tắc cực kỳ
khó khăn, đặc biệt là tới cảnh giới của Phiêu Vũ và Thần Mộng, trong vũ trụ
người có thể làm các nàng ra tay toàn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mà võ giả tu luyện chỉ dựa vào bế quan, tìm hiểu pháp tắc thì cuối cùng sẽ
thiếu cái gì đó, bọn họ cần hoàn cảnh, cần đối thủ lực lượng ngang nhau, dây
là nguyên nhân mười tỷ năm trước văn minh võ đạo của Nhân tộc phát triển cường
thịnh.
Cho nên những năm gần đây, tiếp tục quyết đấu, Phiêu Vũ và Thần Mộng hình
thành ăn ý, hai người trong quá trình giao thủ đều lý giải hồn hải và tinh
thần lực, không ngừng làm sâu sắc hơn.
Phiêu Vũ không có quá nhiều mưu cầu danh lợi trong đại chiến Thánh tộc và Nhân
tộc, đối với nàng mà nói, nó không trọng yếu, nàng tham gia đại chiến này bởi
vì Tạo Hóa Thánh Hoàng cho nàng đủ thù lao, đồng thời nàng cho rằng sau khi
Tạo Hóa Thánh Hoàng tương lai nhất thống thiên hạ, đạt tới cảnh giới rất cao,
nàng cũng không muốn đắc tội với Tạo Hóa Thánh Hoàng.
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận