Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 209 - Chương 209: Thánh Nữ Bị Thương



Chương 209 - Chương 209: Thánh Nữ Bị Thương




Ở chân núi Lôi Đình sơn, trong một sơn động thiên nhiên, Lâm Minh đang ngồi
chữa thương. Chu Tước chi hỏa còn lại trong cơ thể quá khó xử lý, Lâm Minh tổn
hao không ít khí lực mới miễn cưỡng áp chế nó xuống.
Sau khi nuốt vào một viên dược hoàn, Lâm Minh dùng linh hồn lực tra xét thân
thể, những ẩn thương kia đã khôi phục hầu như bình thường.
Nhìn xem sắc trời, lúc này vầng mặt trời đã sắp chìm xuống đỉnh núi, Lâm Minh
dự định suốt đêm rời khỏi phạm vi của Lôi Đình sơn, tìm một địa phương bí ẩn
luyện hóa những thiên tài địa bảo Lôi hệ trong tay. Duy nhất đáng tiếc là Lôi
Linh không có tới tay, điều này làm cho trong lòng Lâm Minh tiếc nuối không
ít.
Thật cẩn thận ra ngoài hang động, Lâm Minh thi triển thân pháp, giống như thợ
săn xuyên qua mọi môi trường ở trong rừng, chỉ nghe "xoạt xoạt" tiếng nhánh
cây bị gãy đoạn, trong nháy mắt Lâm Minh đã chạy xa ngoài mười mấy dặm.
Mặt trời dần dần khuất sau núi, vốn rừng rậm u ám liền trở nên tối đen. Tuy
nhiên hoàn toàn không có ảnh hưởng với Lâm Minh. Lại chạy tiếp mười mấy dặm,
Lâm Minh đột ngột dừng lại bước chân, hắn có cảm giác sâu sắc, ở trong không
khí có một khí tức ngọn lửa nồng đậm quá mức.
Quay nhìn bốn phía, Lâm Minh phát hiện lá rụng trên mặt đất khô nhiều chỗ bị
đốt trụi, những lá cây xanh biếc trên cây cũng có hiện tượng mảng nhỏ khô
vàng, hiển nhiên là bị lửa đốt cháy.
Theo những dấu hiệu cháy này, Lâm Minh phát hiện rõ ràng một dấu vết của lửa
lưu lại, dường như có thứ gì đó toàn thân cháy bùng chạy xuyên qua mảng rừng
rậm này.
Lâm Minh hơi trầm ngâm một chút, rồi men theo dấu vết ngọn lửa đi tới, đột
nhiên ánh mắt hắn chăm chú nhìn: "Máu à?".
Trên mặt đất, có một vũng vết máu đỏ sẫm, mà ở bốn phía vết máu, lá khô rơi
rụng bị đốt cháy một mảng.
Trong lòng Lâm Minh mơ hồ có một dự đoán, liền thu liễm khí tức toàn thân,
phát ra linh hồn lực, thật cẩn thận đi theo dấu vết lửa cháy này. Mới đi chừng
hai ba dặm, đột nhiên bước chân hắn chựng lại.
Hắn trông thấy trên khoảnh đất trống trong rừng, một con chim to màu đỏ nằm
phủ phục trên mặt đất. Con chim này chính là Chu Tước trước đây Lâm Minh nhìn
thấy.
Điều khiến Lâm Minh giật mình chính là, một bên cánh của Chu Tước lại bị chặt
đứt, từ miệng vết thương không ngừng chảy ra máu tươi đầm đìa. Trước đó, hắn
nhìn thấy vết máu ở trong rừng, hiển nhiên chính là con Chu Tước này lưu lại.
Xem theo bộ dáng hấp hối của con Chu Tước hẳn là đã bị thương nặng, ngọn lửa
vờn quanh thân nó cũng không hừng hực như trước, ngược lại xem ra có vẻ giống
như ánh nến lung lay trước gió.
Mà ở phía sau Chu Tước, một nữ nhân áo đỏ dựa vào thân cây, sắc mặt tái nhợt,
đôi mắt đẹp nhắm chặt, hàng lông mi thật dài hơi rung động.
Ngọn lửa và tia chớp vờn quanh trên thân thể nàng, lóe ra điện quang màu tím ở
trong đêm tối bắt mắt một cách đặc biệt.
Thực hiển nhiên, nàng cũng bị trọng thương.
Lâm Minh nhìn thấy tình cảnh này mí mắt chợt nhảy dựng, rõ ràng là mình đi
trước, lúc đó nữ nhân áo đỏ còn đang đánh áp đảo Lôi Giao, như thế nào lại
tình thế nghịch chuyển, bị trọng thương như vậy? Đánh không lại dù sao nàng
cũng thoát đi được, vậy mà đến Chu Tước tọa kị của nàng đều bị gãy đoạn một
cánh, chẳng lẽ Lôi Giao đã sử ra con bài chưa lật gì, hoặc là có cường giả nào
khác chạy tới?
Lâm Minh nhìn nữ nhân áo đỏ này, sắc mặt biến đổi vài lần, cuối cùng hắn vẫn
quyết định thối lui về đường cũ. Cường giả bậc này, cho dù là trọng thương,
nếu muốn giết chết mình e rằng cũng không phải việc khó! Lâm Minh cũng không
muốn giao cái mạng nhỏ của mình trên tay người khác.
Đương nhiên nếu có thể, hắn cũng muốn giúp nữ nhân áo đỏ chữa thương, có lẽ có
thể cho đối phương thiếu mình một mối nhân tình, giá trị mối nhân tình của một
cao thủ Tiên Thiên, có thể nghĩ mà biết.
Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi! Nếu đối phương đã là cao thủ Tiên Thiên,
linh đan diệu dược mang theo bên mình tùy tiện xuất ra một lọ đều có thể tương
đương với toàn bộ sản vật của hắn, còn cần tới mình đến giúp nàng chữa thương
hay sao?
Ngay thời điểm Lâm Minh vừa mới lui về phía sau một bước, nữ nhân áo đỏ mở hai
mắt, đôi mắt đen nhánh trong áo đen đó lóe sáng như tinh tú.
Lâm Minh dừng lại bước chân, đứng tại chỗ, do dự một chút, vẫn là cung kính
kêu một câu:
- Chào tiền bối!
- Là ngươi!
Nữ nhân áo đỏ đã sớm cảm nhận có người đến gần, chỉ là tu vi đối phương không
cao, nàng không có quá mức quan tâm. Không nghĩ tới, lại là thiếu niên nàng
gặp mặt ở Lôi Đình sơn.
Liên tục gặp mặt ba lần, thật đúng là có duyên.
- Ngươi có biết phụ cận có bộ lạc Nam Cương nào lớn một chút hay không?
Nữ nhân áo đỏ lên tiếng hỏi, thanh âm của nàng có hơi suy yếu, tuy nhiên vẫn
để lộ ra tính cao quý bẩm sinh.
- Có! Ở hướng tây nam hai trăm dặm!
Lâm Minh nói chi tiết. Thời điểm hắn lẻn lên đỉnh núi, nữ nhân áo đỏ căn bản
không rảnh rỗi bận tâm đến một tiểu nhân vật như hắn, cũng không có khả năng
biết hắn đã cướp sạch hang động Giao Long, cho nên không lo
lắng nàng dò xét ra thứ gì về mình.
- Hai trăm dặm!
Nữ nhân áo đỏ khẽ thở dài một hơi, trên mặt hiện lên một chút chua xót không
thể nhìn thấy, không nghĩ tới có một ngày, mình đường đường là thánh nữ Thần
Hoàng đảo lại bị hai trăm dặm đường làm khó.
Lâm Minh nhận ra vẻ chua xót của nữ nhân áo đỏ, thoáng hơi sửng sốt. Ngay sau
đó liền hiểu được, có lẽ bởi vì con Chu Tước đứt cánh này bị thương quá nặng,
mà bản thân nữ nhân áo đỏ còn không bị thương nặng đến mức không nhúc nhích
nổi.
Hắn rất ngạc nhiên, nữ nhân áo đỏ luôn luôn chiếm thượng phong mà như thế nào
đột nhiên bị trọng thương như vậy? Đương nhiên, nghi vấn này là không thể hỏi.
Tuy rằng cảm thấy khả năng tính không lớn, nhưng Lâm Minh vẫn lễ phép hỏi một
câu:
- Tiền bối! Có gì cần ta giúp ngài không?
Nữ nhân áo đỏ thoáng suy nghĩ một chút, nói:
- Bộ lạc theo như lời ngươi, có bán ra Thần Phong điêu không?
Lâm Minh lắc đầu nói:
- Chỉ là một bộ lạc nhỏ, không có thứ này, nhưng thật ra có bán ngựa chuyên
chở!
Lâm Minh nói xong nhìn xem con Chu Tước kia, một con chim to lớn như vậy, bất
kỳ ngựa gì cũng không chở nó đi nổi.
Quả nhiên, nữ nhân áo đỏ lắc lắc đầu, trong ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Nàng nhẹ nhàng nói một câu:
- Cảm ơn ngươi!
Tiếp theo liền đứng lên, cúi người nói nhỏ gì đó ở bên tai Chu Tước, Chu Tước
mở hai mắt, gào lên vài tiếng, giãy giụa muốn đứng lên.
Nó dùng một bên cánh chống đỡ thân thể, nhưng bởi vì cánh trái bị chặt đứt,
liền mất cân bằng, suýt nữa té lăn trên đất.
Nữ nhân áo đỏ lộ vẻ không đành lòng và thương tiếc, nàng vươn bàn tay ngọc áp
ngay ngực Chu Tước, không ngừng đưa hỏa chân nguyên vào trong cơ thể Chu Tước.
Theo chân nguyên của nữ nhân áo đỏ rót vào, thần thái của Chu Tước khôi phục
vài phần, nhưng cùng lúc đó, ánh sáng tím lóe ra trên thân nữ nhân áo đỏ càng
ngày càng nhiều, càng ngày càng cường đại. Sau khi điện xà màu tím nhiều lên,
sắc mặt nữ nhân áo đỏ càng thêm tái nhợt.
Lâm Minh ở một bên trông thấy rõ ràng, hiển nhiên đây là tia chớp của Lôi Giao
lưu lại, hơn nữa quầng sáng màu tím là từ trong cơ thể nữ nhân áo đỏ phát ra.
Trước đó, nữ nhân áo đỏ luôn luôn điều động chân nguyên áp chế tia chớp trong
thân thể, nhưng dường như không thu được hiệu quả gì. Hiện giờ rút ra một phần
chân nguyên rót vào trong cơ thể Chu Tước, tia chớp lập tức cuồng mãnh lên.
"Ngay cả nữ nhân áo đỏ đều áp chế không được lâu, chẳng lẽ là...". Trong lòng
Lâm Minh sinh ra một suy đoán, mà suy đoán này làm hắn thở dồn dập, tim đập
như tiếng trống!
Mắt thấy nữ nhân áo đỏ ăn vào một viên đan hoàn, mang theo Chu Tước tập tễnh
đi theo hướng tây nam, Lâm Minh lên tiếng nói:
- Tiền bối! Có thể để ta nhìn xem thương thế của ngài không?
Nữ nhân áo đỏ quay đầu, kinh ngạc nhìn Lâm Minh, thiếu niên trước mắt này mặc
dù có vẻ thần bí, thực lực cũng vượt cao hơn tu vi hắn hiện có, nhưng nàng
không nghĩ rằng hắn có nửa phần năng lực chữa khỏi thương thế của mình.
Đây chính là một kích liều mạng cuối cùng của Lôi Giao, ngay cả nàng đều chỉ
có thể dựa vào chân nguyên hùng hậu miễn cưỡng áp chế, ngoài ra không có bất
kỳ biện pháp nào khác.
Nữ nhân áo đỏ tuyệt đối không nghĩ tới, chỉ vì muốn một ít máu tươi của Lôi
Giao để trợ giúp Chu Tước hoàn thành tiến hóa, vì thế nàng cũng cung cấp đủ
điều kiện trao đổi, vốn không xem là chuyện nghiêm trọng lắm, nhưng Lôi Giao
lại vì vậy mà liều mạng với nàng.
Ở dưới tình huống thực lực của nữ nhân áo đỏ áp chế toàn diện, Lôi Giao lại
không tiếc hộc ra một kích cuối cùng Lôi Linh nó bồi luyện mấy ngàn năm nay.
Nếu là lôi điện bình thường, nữ nhân áo đỏ đều có thể dùng chân nguyên đánh
tan, nhưng Lôi Linh này, sinh sôi không ngừng, bất tử bất diệt. Sau khi tiến
vào thân thể của mình, nàng vận dụng toàn thân chân nguyên cũng không làm gì
được nó, mà hễ hơi buông lỏng một chút, hoặc chuyển dời chân nguyên cho việc
khác, Lôi Linh liền phát tác hoành hành phá hư kinh mạch thân thể của nàng!
Vì nguyên nhân này, hiện tại thậm chí nàng đều không bay lên được.
Nếu muốn tiêu diệt Lôi Linh trong cơ thể, trừ phi quay về Thần Hoàng đảo,
nhưng nghĩ đến Thần Hoàng đảo cách nơi này tới năm mươi vạn dặm, trong lòng nữ
nhân áo đỏ tràn ngập chua xót, với tình trạng hiện tại, cho dù nàng đi đến
chết cũng không về tới nơi.
Chu Tước vì cứu nàng đã lao ra Lôi Đình sơn cũng bị trọng thương, miễn cưỡng
chống đỡ bay xuống núi, cánh trái đã hoàn toàn bị phế bỏ.
Một người một chim ở trong Hung Thú sâm lâm thực dễ dàng dẫn ra một số hung
thú đẳng cấp cao. Nữ nhân áo đỏ đối phó với chúng thật không thành vấn đề,
nhưng nếu số lượng nhiều, bởi vì quá mức thường xuyên điều động chân nguyên sẽ
dẫn động thương thế của nàng.
Nữ nhân áo đỏ không nghĩ tới nàng lại rơi vào nông nỗi này, rơi vào cảnh sơn
cùng thủy tận như thế.
Nàng nói với Lâm Minh:
- Cảm ơn ngươi, tuy nhiên không cần! Thương thế của ngươi không có cách nào
đâu!
Nàng đoán được Lâm Minh xuất thân bất phàm ở giới thế tục, trên thân có lẽ có
thánh dược liệu thương gì đó, tuy nhiên mấy thứ đó nàng có rất nhiều, có rất
tốt, nhưng ở trước mặt Lôi Linh đều có vẻ bất lực vô dụng.
Lâm Minh đã sớm dự liệu nữ nhân áo đỏ sẽ không tin tưởng mình, hắn nói:
- Tiền bối! Ta chỉ là xem một chút, nếu bất lực đương nhiên ta từ bỏ. Hiện
tại thương thế của tiền bối đã thành như vậy, chẳng lẽ định cứ như vậy mang
theo Chu Tước đứt cánh đi tới bộ lạc nhân loại sao? Hay là ở lại trong Hung
Thú sâm lâm? Chỉ sợ hai đường đều không phải biện pháp?
- Ta nói rồi, thương thế của ta ngươi không có năng lực!
Thanh âm của nữ nhân áo đỏ có hơi không kiên nhẫn, là một nữ nhân địa vị cao
cả, nàng không quen với chuyện người khác nghi ngờ nàng, nhất là chuyện rõ
ràng như vậy.
Tình cảnh này giống như một đứa nhỏ nói với một lão y sư y thuật lô hỏa thuần
thanh, ta bắt mạch cho ngươi, nhìn xem bệnh của ngươi còn có cứu được hay
không? Khẳng định lão y sư kia sẽ nghĩ rằng đứa nhỏ này đang lấy mình làm trò
tiêu khiển.
Nếu không phải vì đối phương tuổi quá nhỏ, thậm chí nữ nhân áo đỏ sẽ hoài nghi
hắn đang mượn cơ hội này để thực hiện ý đồ không an phận gì đó.
Lâm Minh nhìn vẻ mặt rõ ràng không kiên nhẫn của nữ nhân áo đỏ, bản thân cũng
vô cùng khó chịu, muốn chữa thương cho người ta còn phải cầu khẩn. Nếu không
có mục đích kia hắn thực muốn quay đầu bước đi ngay. Tuy nhiên nghĩ lại có khả
năng là Lôi Linh, Lâm Minh vẫn cố chịu đựng nói:
- Chỉ là xem một chút, không được thì thôi! Ngài cũng không có tổn thất gì!
Ngài là một đại cao thủ ít nhất là cảnh giới Tiên Thiên, lại sợ hãi một tiểu
nhân vật Luyện Cốt kỳ như ta sao?
Ebook made by A Bư - BanLong.us
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận