Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 2170 - Chương 2170: Gặp Lại Hồng Nhi. (2)



Chương 2170 - Chương 2170: Gặp Lại Hồng Nhi. (2)




Thời điểm khách không mời như Lâm Minh đột nhiên xuất hiện, tinh tinh này ban
đầu là khiếp sợp, sau đó là nổi giận, nó ý đồ công kích Lâm Minh, nhưng mà Lâm
Minh dù đưa lưng về phía nó, đầu cũng không quay lại, ánh mắt hiện tại đang
nhìn qua góc sáu mươi độ ở chỗ cao trên núi, dường như nhìn rất chuyên chú.
Loại bỏ qua này không hề nghi ngờ đã khiêu khích quyền uy của con tinh tinh,
nhưng mà chẳng biết tại sao, tinh tinh vốn kích động không hiểu, đột nhiên
phát hiện bóng lưng nhân loại nhỏ bé này lại gây cho nó khí tức linh hồn làm
nó hoảng sợ.
Khí tức này khiến n chậm rãi lui ra phía sau, nó quay người chạy đi.
Mà tất cả những chuyện này, Lâm Minh không thèm để ý, hắn vẫn nhìn vào hướng
sáu mươi độ lúc trước, cuối tầm mắt của hắn là một khối nham thạch nhô ra,
trên mặt đá có một cây linh dược, hồn lực từ linh tuyền trút xuống chiếu vào
cây linh dược này, làm cho linh dược tỏa ra mùi thuốc kinh người.
Đại khái một nén nhang sau, bên cạnh gốc linh dược này có một đám năng lượng
màu đỏ chậm rãi ngưng tụ thành hình, kế tiếp là sương mù dày đặc tiêu tán đi,
lộ ra sương mù màu đỏ, thân ảnh một tiểu nữ hài xuất hiện.
Nàng ngồi ở khối đá nhô ra đó, chân nhỏ trần trụi, ống quần kéo cao qua bắp
chân, hai chân như bạch ngọc đung dưa có tiết tấu, ngón chân như trân châu đảo
qua linh tuyền, tạo nên từng vòng rung động.
Tiểu nữ hài này chính là Hồng nhi.
Thời điểm nàng và Lâm Minh gặp nhau lần đầu tiên, cảnh này giống như đúc, hơn
sáu ngàn nă qua, nàng không có lớn hơn một chút nào cả.
Vẫn bộ dáng phấn điêu ngọc mài, gương mặt đáng yêu như búp bê, trên mặt mang
theo biểu lộ nhu nhược, một ít cảnh giác, cũng có một chút mê mang nhìn qua
Lâm Minh.
- Ngươi, nguoi... Phát, phát hiện ra ta?
Tiểu nữ hài mê mang một lát, không tin nổi hỏi Lâm Minh một câu, bởi vì nàng
rụt rè cho nên nàng nói chuyện cà lăm.
Nhưng mà vừa nói xong câu đó, cái mũi tinh xảo của nàng co rúm một chút, đôi
mắt trong veo của nàng lập tức như cái động không đáy nhìn chằm chằm vào bụng
dưới của Lâm Minh.
Lâm Minh biết rõ, nàng đã phát giác ra ma phương.
Hồng nhi là pháp tắc trong ma phương ngưng tụ lại dung hợp với năng lượng linh
hồn của Bất Hủ Quân Vương, sau đó diễn biến không biết bao nhiêu năm tháng
ngưng kết thành pháp tắc sinh mệnh thể thần kỳ.
Đẳng cấp của nàng còn thấp hơn ma phương rất nhiều, nhưng mà lại có ngàn vạn
liên hệ với ma phương, giống như một bộ phận của ma phương.
Trên thực tế thời điểm tiếp cận chỗ sâu nhất linh hồn động quật này, Lâm Minh
bằng vào linh hồn lực chuyển thế sáu đời của mình nên tăng lên sâu sắc, cộng
thêm hắn không ngừng tăng cường khống chế ma phương, đã bắt được khí tức của
Hồng nhi, cho nên hắn chắc chắc nhìn qua khối nham thạch nhô ra kia, nếu không
Hồng nhi cố ý che dấu, cho dù là Thánh Mỹ, Hồn Đế cũng không tìm được một tia
dấu vết của nàng.
- Ồ? Ngươi là...
Hồng nhi nhìn thấy Lâm Minh, lập tức cảm giác quen thuộc xuất hiện, cho nên
trong ánh mắt mang theo một tia mờ mịt, mà vừa rồi cảm giác quen thuộc càng
mạn hơn, hơn nữa trên người Lâm Minh có hương vị dễ ngửi, rốt cuộc nàng chắc
chắn một chuyện, nam tử trung niên trước mắt chính là vị đại ca ca lần trước
nàng gặp trong nguyên mộng chiến trường.
Kỳ thật cải biến vẻ ngoài căn bản không gạt được Hồng nhi, nhưng mà sau khi
Lâm Minh liên tục chuyển sinh sáu lần, làm cho Hồng nhi không nhận ra Lâm Minh
ngay thôi.
Phản ứng của Lâm Minh làm cho Lâm Minh hài lòng với dịch dung thuật của mình,
lúc trước hắn cố ý không nói thân phận của mình ra, chính là để Hồng nhi phân
biệt.
- Lâm ca ca, là ngươi! Ngươi trở về!
Hồng nhi kinh hỉ nói ra, thoáng cáitừ trên khối đá nhảy xuống.
Lâm Minh tiếp xúc với Hồng nhi thời gian cũng không dài, cũng không có trải
qua cái gì đồng sinh cộng tử, theo lý thuyết tình cảm không sâu, nhưng mà Lâm
Minh lưu ấn tượng cho Hồng nhi quá khắc sâu, chuyện này tự nhiên là bởi vì có
ma phương.
Hồng nhi trời sinh có bản năng không muốn rời xa Lâm Minh.
Lúc trước Lâm Minh rời khỏi nguyên mộng vũ trụ, Hồng nhi thật nhiều ngày không
có tinh thần, loại cảm giác này giống như con mèo nhỏ rời khỏi chủ nhân vậy.
- Ân, trở về!
Lâm Minh cảm nhận được chân thành tha thiết trong mắt Hồng nhi, cũng không
phải ngụy trang gì đó, hắn tự nhiên cũng cảm động.
Nhiều năm như thế, hắn mai danh ẩn tích, hôm nay là lần đầu tiên hắn dùng thân
phận Lâm Minh gặp người quen, loại cảm giác này làm cho hắn cảm giác ôn hòa.
- Lâm ca ca, ngươi còn rời khỏi không?
- Rời khỏi, đây không phải thế giới của ta, ta còn có rất nhiều việc phải
hoàn thành.
Lâm Minh nói như thế, Hồng nhi trở nên thất vọng, nàng nghiêng cái đầu nhỏ
trầm thấp "Ah" một tiếng.
Tuy nàng e lệ, nhưng không hiểu che dấu cảm tình của mình, có cái gì cũng ghi
cả lên mặt.
Lâm Minh cười lên hắn sờ đầu Hồng nhi, nói:
- Hồng nhi, ngươi có nguyện ý theo ta cùng rời khỏi đây không? Đi xem thế
giới bên ngoài - A?
Hồng nhi ngẩn ngơ, vô ý thức kêu một tiếng.
- Cùng Lâm ca ca... rời khỏi nơi này?
Từ khi nàng có ý thức cho tới nay, dường như trong thế giới kỳ dị này, nàng
chưa từng tiếp xúc với cái gì khác, thậm chí nàng chưa bao giờ nghĩ tới bên
ngoài còn có một thế giới.
Chuyện này cũng là bản năng của nàng.
Cho tới hôm nay, đột nhiên Lâm Minh nói một câu làm cho nàng sinh ra rung động
khó hiểu từ tận đáy lòng.
- Thế giới bên ngoài càng lớn hơn, càng đặc sắc hơn, nhưng mà... Cũng càng
nguy hiểm hơn!
Lâm Minh nói ra lời này, hắn tự nhiên sinh ra cảm giác giống như đại thúc đan
dụ dỗ tiểu nữ hài, nhưng mà hắn đã tới tìm Hồng nhi, chính là nhất định có tin
tưởng và nắm chắc bảo vệ tốt Hồng nhi, đi đối kháng đại kiếp nạn.
Đồng thời hắn tin tưởng, Hồng nhi đi theo hắn, hắn có thể giúp Hồng nhi phát
triển trong ma phương.
Hồng nhi ngây ngốc một hồi, nghiêng đầu nhìn qua Lâm Minh, từ biểu lộ và ánh
mắt Lâm Minh, nàng dường như đọc hiểu được nhiều thứ.
Nàng cắn môi, dùng sức gật đầu, nhẹ giọng mà kiên định, nói:
- Ta nguyện ý!
Nghe được Hồng nhi trả lời thuyết phục, Lâm Minh tươi cười, nụ cười của nàng
ẩn chứa ôn nhu, cảm động, càng mang theo hy vọng và mơ ước vào tương lai.
- Đi theo ta, khả năng phải đối đầu với thứ đáng sợ, Hồng nhi ngươi không sợ
sao?
- Không sợ!
Hồng nhi nắm chặt nắm tay nhỏ, kiên định lắc đầu.
- Tốt, chúng ta xuất phát.
Lâm Minh nói xong, giơ tay lên, trong lòng bàn tay của hắn ngưng tụ ra một
hình lập phương màu xám chậm rãi xoay tròn.
Mà nhìn thấy khối lập phương màu xám này, con mắt Hồng nhi con mắt bất di bất
dịch.
Mà nàng cảm giác khối lập phương này giống như là tính mạng của nàng vậy.
- Ta gọi nó là ma phương, có nhiều thứ ngươi chậm rãi biết thôi, thứ này vốn
là một thể với ngươi.
Lâm Minh nói như thế, Hồng nhi đúng là cảm thấy mình giống như có huyết mạch
tương liên với thứ gọi là ma phương này, trong đó có lực lượng đang kêu gọi
nàng, nàng hóa thành một đạo năng lượng chui vào trong ma phương.
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận