Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1389 - Chương 1390: Quay Về



Chương 1389 - Chương 1390: Quay Về




Đột nhiên nghe Lâm Minh hỏi thăm, Tư Đồ Yêu Yêu sững sờ một chút, nàng không
nghĩ tới Lâm Minh lại chú ý tới mình, đối với Lâm Minh cảm tình của nàng rất
phức tạp, Lâm Minh là cừu nhân của các nàng, nàng hận Lâm Minh, nhưng cũng
không khỏi không khâm phục Lâm Minh.
Tuy hiện tại Tu La thần quốc bị diệt là Lâm Minh tạo thành, nhưng Tư Đồ Yêu
Yêu cũng biết loại kết quả này cũng là năm đó cao tầng Tu La thần quốc gieo
gió gặt bảo, đi theo Dương Vân đối địch với thiên hạ.
- Tỷ tỷ của ta rất tốt.
Trong giọng nói của Tư Đồ Yêu Yêu có chút lạnh lùng, đối mặt cừu nhân nàng tự
nhiên sẽ không kể ra gian nan trong sinh hoạt, điểm này Tư Đồ Yêu Yêu cùng Tư
Đồ Yêu Nguyệt đều cao ngạo như nhau.
Lâm Minh chỉ cười cười, không có nhiều lời nữa, hắn có thể tưởng tượng vận
mệnh của Tư Đồ gia tộc, tường đổ thì Tư Đồ gia tộc năm đó đắc tội rất nhiều
người, cừu gia nhiều hơn, tuy nhiên năm đó Tư Đồ gia tộc cũng ân huệ không ít
người, nhưng mà người đi trà nguội, mỗi khi một gia tộc gặp rủi ro thì nhiều
người bỏ đá xuống giếng, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi rất ít.
Huống chi Tư Đồ gia tộc tuy bị diệt, nhưng mà còn sót lại không ít tài phú,
những tài phú này đương nhiên nằm trong tay người sống sót của Tư Đồ gia, khó
tránh khỏi bị người ta ngấp nghé.
Lâm Minh không có đi so đo với Tư Đồ Yêu Yêu quật cường, chỉ dùng chân nguyên
truyền âm cho Ma Quang:
- Ngươi chiếu cố hậu nhân Tư Đồ gia một chút, nghe nói sinh hoạt của họ không
tốt lắm.
Ma Quang nhếch miệng cười cười, nói:
- Chiếu cố bọn họ hay chiếu cố các nàng? Năm đó Tư Đồ gia tộc đuổi giết ngươi
lên trời không đường, xuống đất không cửa, ngươi cò
n suy nghĩ lấy ơn báo oán sao? Có phải vừa ý hai tỷ muội này không?
Giọng của Ma Quang không có đứng đắn, Lâm Minh nghe ra ý của nó. Chẳng muốn
đấu võ mồm.
- Ta chưa bao giờ làm chuyện lấy ơn báo oán. Năm đó người Tu La thần quốc
truy sát ta đã chết cả, một ít người không liên quan không cần phải liên lụy,
tích lũy nhân quả báo ứng, ta tu võ cả đời, tận lực làm rõ ý niệm trong đầu,
không nợ nhân tình, không tạo sát nghiệt, miễn dính nhân quả, trần duyên tuy
rườm rà nhưng ta cũng muốn làm theo. Làm cho bản tâm viên mãn, như thế mới có
thể tích lũy số mệnh, cẩn thận vượt qua...
Lâm Minh nói nhân quả số mệnh cũng không được võ đạo giới kết luận, nhưng mà
có thể khẳng định số mệnh tất nhiên tồn tại.
Số mệnh cùng nhân quả, vận mệnh cùng một nhịp thở, trừ chuyện đó ra còn lần
lượt thắng lợi, lần lượt hiểm cảnh chạy trốn, trong thực chất là tín niệm tất
thắng. Về sau gặp phải hiểm cảnh còn sống là nhờ vận số nhiều hơn.
Ma Quang bỉu môi nói:
- Thôi đi pa ơi... thực không có ý nghĩa, hai kiều diễm khả nhân dễ lấy như
thế đấy. Bây giờ ngươi bày ra một đống đạo lý, ngươi nói chiếu cố thì ta tự
nhiên sẽ dặn dò người chiếu cố, nhưng mà Tiểu Lâm tử, ta rất lâu không đi Thần
Vực, cũng muốn về Thần Vực dạo chơi, được không?
Ma Quang biết rõ đi tới đi lui một lần Thần Vực phải trả giá không nhỏ, sợ hãi
Lâm Minh thừa nhận quá sức nên hỏi vậy.
Lâm Minh cười nói:
- Không có vấn đề.
Lâm Minh hiện tại có thân gia vượt qua nhiều Đại Giới Giới Vương thánh địa,
không đề cập tới Hỗn Nguyên cung, Hỗn Nguyên Thiên tôn lưu lại rất nhiều đan
dược ngọc giản và Ma Châu tinh hoa Cửu Dương ngọc chính là tài phú khủng bố.
Lâm Minh, Ma Quang, Lâm Hiểu Cáp và rất nhiều đại nhân vật túm tụm, rời khỏi
Vũ Đạo Trà Hội đi vào cung điện Chu Tước Thần Quốc.
Người lưu lại có cảm giác như nằm mơ, Lâm Minh xuất hiện quá đột ngột, nhân
vật như thần long thấy đầu không thấy đuôi này xuất hiện trước mặt bọn họ, khó
tránh khỏi làm người ta có cảm giác không chân thực.
Đi vào cung điện, chuyện đầu tiên Lâm Minh làm là đi gặp phụ mẫu.
Từ khi Lâm Minh rời khỏi Thanh Tang thành Lâm gia tiến tới Thất Huyền Vũ phủ
học trường, thoáng cái hai mươi năm qua đi, chuyện xảy ra trên người Lâm Minh
không tưởng tượng nổi, quay đầu lại Lâm Minh thổn thức không thôi, khó có thể
tưởng tượng mình đã đi tới bước này.
Võ đạo chi lộ là tranh mạng với trời! An hưởng hiện tại có thể dễ dàng đạt
được hưởng thụ như đế vương, thế nhưng mà Lâm Minh như vậy một lòng truy tìm
võ đạo đỉnh phong, quanh năm làm bạn với tịch mịch, nguy hiểm, buồn tẻ.
Áp lực và trắc trở phải một có trái tim cứng rắn thừa nhận, nhưng mà mặc dù
Lâm Minh có võ tâm kiên định, trường kỳ tiếp tục như vậy cũng mệt mỏi tâm
thần.
Mà lúc này hưởng thụ ấm áp của thân tình một chút, thủ đoạn chế thuốc tốt nhất
thực tế là Lâm Minh muốn nhìn thấy sinh hoạt của phụ mẫu an nhàn, bộ dáng càng
trẻ tuổi, càng làm cho Lâm Minh cảm thấy hết thảy cực khổ đều đáng được.
- Phụ thân, mẫu thân, xem ai về đây!
Lâm Hiểu Cáp như con chim sơn ca vui sướng vừa vào cửa đã lao vào phòng, không
thể chờ đợi được báo tin vui.
Trong phòng đôi phu thê quần áo ngay ngắn, thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi,
trên gương mặt đã từng khắc đầy đường nét của thời gian đã hoàn toàn bị các
loại linh dược rửa sạch, tiếp tục sống mấy ngàn năm cũng không thành vấn đề.
- Con đã về!
...
Mấy ngày sau đó Lâm Minh đắm chìm trong tình thân.
Thời gian ấm áp làm cho Lâm Minh cảm giác tâm linh bình tĩnh không hiểu, những
sát ý và xao động trước kia dần bình thường lại, ẩn ẩn Lâm Minh cảm giác chiến
lính sắp đột phá.
Vốn thời điểm Thần Hải trung kỳ thì chiến linh đã đạt tới hoàng kim viên mãn,
tới bích hồn phải khổ tu nhiều năm, thủy chung không cách nào phóng ra, hiện
tại ngược lại trong bình thản Lâm Minh cảm thấy bích hồn chiến linh sắp đột
phá.- Ma Quang, ta cho ngươi một bộ thân thể, có thể tạo điều kiện cho ngươi
đoạt xá.
Lâm Minh gọi Ma Quang.
- Thân thể Con mắt Ma Quang sáng ngời, nó mất đi thân thể nhiều năm, năm đó
nó nói khoác chính mình là Ma Quang Thánh Chủ, nhưng trên thực tế nó đang
khoác lác thực lực mà thôi, nó chỉ đại khái đạt tới Thần Biến Thần Quân, không
có thân thể nên thực lực của nó có hạn.
- Nhanh cho ta xem!
Ma Quang hưng phấn nói.
Lâm Minh duỗi vung tay lên, bố trí Hồng Mông không gian, cách ly hết thảy, sau
đó lấy thân thể ma lang ra.
Ma lang dữ tợn, lộ ra răng nanh sắc bén, sau lưng mọc ra đôi cánh như lợi đao,
Ma Quang nhìn thấy nội âm cả kinh.
- Khá lắm, tam nhãn ma lang, ta không nhìn lầm a!
- Thân thể ma lang này chẳng những cường đại như sắt, hơn nữa có được thiên
nhãn tuệ nhãn, trời sinh có được năng lực nhìn thấu pháp tắc nhất định, trí
tuệ có thể so với nhân loại, tinh thần lực thực tế rất cường đại, ngươi không
ngờ bắt được một con tam nhãn ma lang, thứ này cầm đi chợ đêm bán được giá
trên trời đấy.
Ma Quang có chút không thể tin được nhìn qua ma lang này, cũng có khả năng là
Lâm Minh mua, tóm lại chỉ cần phù hợp với nó mà thôi.
Lâm Minh nói:
- Coi như thỏa mãn sao?
- Thỏa mãn, đương nhiên thỏa mãn, nhưng mà ta đoạt xá nó quá khó khăn.
- Không ngại, ta có thể giúp ngươi.
Lâm Minh có hoàng kim viên mãn chiến linh, lại có Thần Mộng pháp tắc, lý giải
linh hồn cũng đạt tới mức cực cao, trợ giúp Ma Quang đoạt xá một con tam nhãn
ma lang căn bản không thành vấn đề.
Mà trên thực tế có Lâm Minh trợ giúp, đoạt xá đúng là thuận lợi.
Một ngày sau đó một con cự lang màu xanh lớn như con trâu rừng tùy ý chạy nhảy
trong Lâm gia, thỉnh thoảng nó tru lên "Ngao ngao", còn tùy ý cgian, một màn
này khiến cho người chung quanh vây xem. Thời gian một tháng qua đi...
XÍU... UU! !
Trong hậu viện Lâm gia, Phượng Huyết Thương bay ra, dùng ngự linh thuật gia
trì lên Phượng Huyết Thương, một cây thương như có linh tính, nó nhẹ nhàng
linh hoạt cắt một lá liễu, thương mang lập lòe, lá liễu bị Lâm Minh điêu khắc
chạm rỗng đường viền, chính giữa lá liễu điêu khắc phượng hoàng sống động.
Trường thương một trượng này có thể tùy thời hủy diệt núi cao vạn trượng, bay
giờ đi chạm khắc lá liễu, nhưng mà chạm khắc rất tinh tế, kỹ xảo khống chế cực
này quá gợn người.
Lâm Minh tùy ý dùng ngự linh thuật điều khiển chiến linh, nó sắp nhanh chóng
đột phá bích hồn.
- Ca ca giỏi quá!
Trong hậu hoa viên của hoàng cung, Lâm Hiểu Cáp nhìn thấy Lâm Minh luyện công,
vỗ tay hô lên.
Lâm Minh mỉm cười, quay đầu nhìn qua bên người Lâm Hiểu Cáp còn có ba thiếu
nữ, ba thiếu nữ này là khuê mật của Lâm Hiểu Cáp, có thể kết bạn với Lâm Hiểu
Cáp đương nhiên không thể là người bình thường, những thiếu nữ này là công
chúa Cửu Đỉnh Thần Quốc, một là đệ tử xuất sắc nhất Bạch tộc, thậm chí là
người được chỉ định làm tộc trưởng, cuối cùng nhất là cháu gái của cường giả
Thần Hải Thiên Kính chân nhân đã quy ẩn, trong người có đan điền dị chủng,
thiên phú không kém Tư Đồ Yêu Nguyệt, nhưng bởi vì nàng mười sáu tuổi, tuổi
mhor hơn mới không có tham gia Chu Tước Thần Quốc Vũ Đạo Trà Hội.
Nhìn thấy Lâm Minh nhìn qua thì mấy thiếu nữ tâm thần bất định, nhỏ tuổi nhất
cái thì đôi má nóng lên, các nàng là khuê mật của Lâm Hiểu Cáp cho nên mới có
thể tiến vào hậu hoa viên của Lâm gia, nhìn thấy Lâm Minh luyện công, nếu
không quả quyết không có cơ hội này.
Sự tích của Lâm Minh không cần nhiều lời, mấy thiếu nữ đối với Lâm Hiểu Cáp
đều áy mộ tận đáy lòng, có thể có ca ca như thế.
- Nghe nói Lâm chân nhân sắp đi?
Một thiếu nữ trong đó hỏi Lâm Hiểu Cáp.
- Đúng vậy a, ca ca ta hay sắp đi rồi, ngày mai sẽ khởi hành, nhưng mà ca ca
đá đáp ứng mang ta theo, nhưng phải tạm biệt các ngươi...
- Nha...
Nghe được Lâm Hiểu Cáp trả lời khẳng định, trong lòng mấy thiếu nữ ẩn ẩn thất
vọng, Thần Vực trong truyền thuyết có tình cảnh nào? Các nàng cũng hy vọng có
thể đi xem một chút, đáng tiếc các nàng không có quan hệ nào với Lâm Minh.
Cứ như vậy thời gian đến ngày mai, Lâm Minh cuối cùng ở hạ giới bốn năm cũng
chấm dứt.
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận