Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1146 - Chương 1145: Bản Lĩnh Thần Kỳ



Chương 1146 - Chương 1145: Bản Lĩnh Thần Kỳ




Ngươi có thể nhìn thấy Tử Dương thạch, vậy những người bắt người không biết
sao?
Lâm Minh vô cùng ngoài ý muốn, Tử Dương thạch, Tử Dương tinh thường thường
chôn ở chỗ sâu trong trong lòng đất, có tầng đất dày ngăn cách, hơn nữa những
tầng đất dày này thường thường như Tử Sơn trong Bí cảnh Hồng Hoang, nhất định
có tác dụng ngăn cách cảm giác, không dễ tra xét, nếu Yến Tiểu Ngư có bản lĩnh
này, vậy nàng bằng vào điểm này, cũng đã khiến cho thế lực trong lòng đất
tranh đoạt rồi.
Tiểu Ngư Nhi lắc đầu, siết chặt nắm tay nhỏ nhắn tức giận nói:
- Bọn họ đều là người xấu, ta sẽ không nói cho bọn họ đâu, bằng không, Tiểu
Ngư Nhi sẽ thảm rồi, khẳng định mỗi ngày sẽ bị bọn họ bắt tới đào mỏ, kỳ thật,
tuy rằng Tiểu Ngư Nhi có thể nhìn thấy những thứ kia, nhưng mà nhìn lâu sẽ
choáng vang mà sinh bệnh.
Yến Tiểu Ngư vừa nói như thế, Lâm Minh và Mộ Thiên Tuyết nhưng trong lòng vừa
động, xem ra Yến Tiểu Ngư tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhát gan, nhưng rất thông
minh, Tê Ngưu vì sừng tê giác quý báu của nó mà chết, voi vì ngã sáng trắng
nõn của nó mà bị săn giết, một hài tử 11,12 tuổi, có thể hiểu được che giấu
thực lực của nàng thì rất không dễ dàng.
Như thế xem ra, lúc trước Tiểu Ngư Nhi ở trước mặt mọi người nói ra chuyện bản
thân biết Tử Dương thạch thai rơi xuống, cũng là bất đắc dĩ, nàng cũng không
biết dùng chân nguyên truyền âm, nói cho Lâm Minh tin tức này, chỉ có thể dùng
phương thức nói chuyện. Cũng may mà Tiểu Ngư Nhi lần này không giấu diễm năng
lực của nàng nữa, nếu không Lâm Minh không chiếm được Tử Dương thạch thai, mà
Tiểu Ngư Nhi cũng sẽ không thoát khỏi biển khổ.
- Bọn họ đối với người như thế nào?
Mộ Thiên Tuyết nhớ tới Yến Tiểu Ngư lúc trước vô cùng sợ hãi nữ nhân Lạc Phi
và nam nhân họ Lạc, trong lòng nhẹ nhàng thở dài.
Yến Tiểu Ngư nói:
- Lúc đầu bọn họ cho ta ăn, nhưng bắt buộc ta làm rất nhiều huấn luyện, không
cho ta ngủ, nghỉ ngơi. Về sau, nữ nhân tên là Lạc Phi kia cảm thấy ta vô dụng,
liền mắng ta, đánh ta, cuối cùng đem ta nhốt lại, không cho ta ăn, chỉ muốn
bán ta đi, mấy ngày trước, bọn họ muốn bán ta cho một lão bà luyện được cực kỳ
đáng sợ, cũng may bà già đó chê đắt mà không mua. Tiểu Ngư Nhi lúc đó rất sợ
hãi, nếu tiếp tục ở lại chỗ đó, Tiểu Ngư Nhi sớm muộn gì sẽ chết mất, cho nên
lúc trước ta mới gọi ca ca...
Yến Tiểu Ngư nói tới đây, có chút áy náy nhìn Lâm Minh. Lúc trước nàng không
nghĩ tới, sau khi nàng kêu lên một tiếng kia lại gây nên phiền toái lớn như
vậy.
- Những hắc đạo nhân kia, đúng là táng tận thiên lương...
Lâm Minh nói như vậy, nhưng trong lòng cũng hiểu được. Thế giới võ giả chính
là như thế, những thế lực hắc đạo trong lòng đất kia, cũng không cần lo lắng
vấn đề dư luận, vì ích lợi mà dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Ngay từ đầu bọn
họ cho Yến Tiểu Ngư ăn Tử Dương thạch là vì muốn bồi dưỡng nàng thành tài, bán
ra cái giá tốt, cho nên mới huấn luyện 1 hài tử 11,12 tuổi khắc nghiệt như
vậy, về sau lại thấy huấn luyện như thế nào cũng không có hiệu quả, cho nên
muốn đem Yến Tiểu Ngư bán đi, về phần chuyện sống, chết của Yến Tiểu Ngư, bọn
họ cũng không quan tâm.
- Tuy nhiên ca ca, tỷ tỷ thật là lợi hại a, đánh cho những người kia hoa rơi
nước chảy.
Yến Tiểu Ngư đột nhiên nghĩ tới bộ dáng Lâm Minh và Mộ Thiên Tuyết lúc trước
"Đại hiển thần uy", hưng phấn nói.
Mộ Thiên Tuyết cười lắc đầu:
- Chúng ta cũng không lợi hại như ngươi nói vậy.
Nói xong, nàng không kiềm được nâng tay lên, trìu mến vuốt vuốt hai má Tiểu
Ngư Nhi, dựa vào năng lượng mô phỏng ra xúc giác, cảm giác vẫn bình thường như
trước.
- Tỷ tỷ, tay ngươi thật lạnh.
Yến Tiểu Ngư ngây người một chút, không có né tránh, chỉ kỳ dị nhìn Mộ Thiên
Tuyết.
Mộ Thiên Tuyết mỉm cười, lớn như vậy mà bị cô bé gọi mình là tỷ tỷ, cũng thật
cảm thấy kỳ quái, nàng nói:
- Về sau ngươi gọi ta là cô cô đi, ta luôn luôn như vậy, thân thể lạnh lạnh.
- Cô cô...
Tiểu Ngư Nhi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhưng mà vẫn nói:
- Nhưng ta thích gọi là tỷ tỷ, hơn nữa bộ dáng tỷ tỷ nhìn qua cũng không lớn
hơn Tiểu Ngư Nhi nhiều nh
- Lớn hơn sao.
Mộ Thiên Tuyết buồn cười, lại nói tiếp thời gian linh hồn nàng ở t
rong Ma Phương ngủ say vô cùng kỳ dị, dường như không bị tiêu hao thọ mệnh của
nàng, sinh mệnh chi hỏa của nàng vẫn là trạng thái 5 vạn năm trước, chỉ khi
nàng bị Lâm Minh đánh thức, mới cảm giác được thời gian trôi qua.
Khi nàng và Lâm Minh đứng chung một chỗ, giống như là thiếu nam thiếu nữ phàm
nhân, đúng là dào dạt tuổi thanh xuân. Đây chính là một trong những điểm của
giới tu võ khiến cho người ta mê muội, duy trì tuổi thanh xuân.
Người tu võ, luôn không cam lòng theo thời gian trôi qua, bị năm tháng chậm
rãi cắn nuốt sinh mệnh và lực lượng, bọn họ chỉ có bản lĩnh di sơn đảo hải,
cuối cùng lại không thoát khỏi vận mệnh bị hóa thành một bộ phận của thổ
nhưỡng.
Rất nhiều thời điểm, nó lại là động lực giúp võ giả không ngừng tìm kiếm cơ
duyên, trải qua hiểm cảnh sinh tử, trèo lên võ đạo đỉnh phong, trừ cảm thấy
vui sướng khi nhìn ra thiên đạo ra thì chính là niềm vui khi duy trì tuổi
thanh xuân càng dài, còn có sinh mệnh càng lâu đời.
Nhưng cho dù là Thiên Tôn, cũng không thể đạt tới cảnh giới vĩnh sinh bất diệt
hư vô mờ mịt trong truyền thuyết, thông qua tu võ đạt tới cảnh giới bất tử,
vượt qua thiên đạo có tồn tại hay không, vẫn luôn là một điều bí ẩn.
- Tốt lắm, ăn một chút gì đi, đói bụng lắm rồi chứ?
Lâm Minh nói xong, từ trong núi Tử tinh chọn mấy khối Tử Dương tinh phẩm chất
thật tốt, đưa cho Yến Tiểu Ngư.
Yến Tiểu Ngư nhìn thấy những Tử Dương tinh kia, cảm thụ năng lượng vô cùng
nồng đậm trong đó, cắn cắn môi, nhỏ giọng nói:
- Những thứ này quá đắt tiền... Lâm Minh ca ca lấy mấy khối bình thường hơn
là được rồi.
Khối Tử Dương tinh lớn này Lâm Minh lấy ra, ít nhất trị giá mấy chục vạn Tử
Dương thạch, thế lực trong lòng đất kia cũng không bỏ được đem thứ xa xỉ như
vậy cung cấp cho Yến Tiểu Ngư ăn, nhưng đối với thân gia 500 tỉ của Lâm Minh
mà nói, mấy chục vạn chỉ là mưa bụi mà thôi.
- Ăn đi.
Mộ Thiên Tuyết cười nói:
- Chỗ đó có rất nhiều đấy, ngươi ăn không hết đâu!
Yến Tiểu Ngư có chút ngượng ngùng tiếp nhận khối Tử Dương tinh lớn này, ngại
ngùng cắn một miếng nhỏ.
Trong lúc Yến Tiểu Ngư ăn Tử Dương tinh, Lâm Minh luôn luôn chú ý biến hóa của
Tử Dương tinh, Tử Dương tinh rất rắn, thiết chùy cũng đập không vỡ, huống chi
là dùng răng nanh để cắn, nhưng thời điểm Yến Tiểu Ngư cắn Tử Dương tinh, lại
thần kỳ hòa tan một bộ phận năng lượng của Tử Dương tinh, sau đó nàng giống
như cắn mứt vậy, dễ dàng cắn xuống một miếng Tử Dương tinh, nuốt xuống.
- Này...
Lâm Minh và Mộ Thiên Tuyết liếc nhau, đều cảm thấy khó có thể tin, đây là
nguyên lý gì đây? Trên người Yến Tiểu Ngư rõ ràng 1 chút năng lượng dao động
cũng không có, hoàn toàn là một cô bé phàm nhân.
- Ăn ngon thật, Tiểu Ngư Nhi cho tới bây giờ chưa ăn qua đồ ngon như vậy.
Yến Tiểu Ngư lúc đầu còn ngượng ngùng, nhưng sau khi ăn vào, càng ăn càng
nhanh, càng ăn lại càng ngon, giống như cô bé đang ăn kẹo ngọt vậy.
- Loại thể chất này, đúng là nghe cũng chưa từng nghe qua.
Mộ Thiên Tuyết cảm khái, Thần Vực to lớn, không thiếu cái lạ, năm đó Mộ Thiên
Tuyết cũng coi như là đọc nhiều sách vở, nhưng cũng từ chưa thấy qua có ghi
chép loại thể chất này. Tử Dương thạch loại đồ vật này vốn là do nguyên khí
thiên địa ngưng tụ, võ giả lấy nó để tu luyện, tuy nhiên bởi vì đại tông môn
Thần Vực thường thường đều có Tu luyện địa nguyên khí thiên địa vô cùng phong
phú, cho nên nhu cầu đối với Tử Dương tinh cũng không lớn, bình thường Tử
Dương tinh chỉ có thể dùng để thúc dục trận pháp, thúc dục Linh hạm, thúc dục
Linh khí loại hình lớn, hoặc là mở ra Bí cảnh Dị Giới.
Trực tiếp ăn Tử Dương tinh, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Chỉ mất nửa nén hương, một khối Tử Dương tinh to đã bị Tiểu Ngư Nhi ăn cho
sạch sẽ.
Yến Tiểu Ngư vỗ vỗ cái bụng tròn của mình, không cẩn thận đánh lên cái đét,
nàng lập tức mặt đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu, lúng ta lúng túng nói:
- Ăn... Ăn no, ăn ngon lắm.
Lâm Minh luôn luôn nhìn Yến Tiểu Ngư, vẻ mặt nghi hoặc, theo hắnnghĩ, năng
lượng Thần Vực là bảo tồn vĩnh hằng, sẽ không đột nhiên sinh ra, cũng không
đột nhiên mất đi (định luật bảo toàn năng lượng đây), phàm nhân có thể làm
việc tay chân, đó là vì bọn họ ăn đồ ăn, võ giả có thể di sơn đảo hải, là dựa
vào hấp thu năng lượng nguyên khí trong thiên địa, như vậy Yến Tiểu Ngư ăn
nhiều Tử Dương tinh tinh thuần như vậy, vậy những năng lượng kia đi đâu rồi?
Một cô bé phàm nhân, cả đời có năng lực tiêu hao được bao nhiêu năng lượng,
chỉ sợ một phần ngàn khối Tử Dương tinh lớn vừa rồi nàng ăn cũng không đạt
đến.
Lâm Minh vừa rồi dùng cảm giác tra xét thân thể Yến Tiểu Ngư, men theo biến
hóa Tử Dương tinh tiến vào trong cơ thể Yến Tiểu Ngư, lại phát hiện, năng
lượng Tử Dương tinh đột nhiên biến mất, cứ giống như trong cơ thể Yến Tiểu Ngư
có một cái động không đáy, cắn nuốt hết thảy.
Lâm Minh nhìn về phía Mộ Thiên Tuyết, Mộ Thiên Tuyết lắc lắc đầu, nói:
- Ta cũng không thể lý giải, thân thể Tiểu Ngư Nhi thật sự rất khó tin, vi
phạm năng lượng thiên đạo pháp tắc bảo toàn, có lẽ, những năng lượng này không
có biến mất, chỉ là thông qua một phương thức đặc thù ẩn dấu đi, hoặc là bị
dời đi thôi...
Cho dù là linh hồn lực Mộ Thiên Tuyết đạt tới tiêu chuẩn nửa bước Giới Vương,
cũng không thể điều tra ra trong cơ thể Yến Tiểu Ngư rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì.
- Quên đi, về thể chất của Tiểu Ngư Nhi, ta nghĩ về sau sẽ tìm hiểu được.
Lâm Minh không có nghĩ nhiều, thể chất Tiểu Ngư Nhi tự nhiên không phải dễ
dàng tìm hiểu được như vậy, nếu không thế lực trong lòng đất viễn cổ đế đô đã
sớm phát hiện dị thường.
- Tiểu Ngư Nhi, trước ngươi nói cho ta biết vị trí của Tử Dương thạch thailà
lúc ngươi tìm thức ăn nhìn thấy sao?
- Ta cũng không rõ lắm...
Tiểu Ngư Nhi lắc đầu:
- Nơi kia rất là kỳ lạ... Ta nhìn thấy chỗ kia, liền cảm thấy... Thật là khó
chịu, không biết vì sao nữa, ta bây giờ sẽ mang Lâm Minh ca ca đi.
- Tốt, ngươi nói phương hướng, chúng ta cùng nhau đi qua, hiện tại không vội,
chúng ta nghỉ ngơi phục hồi trước.
Lâm Minh hóa thành một đạo lưu quang từ trong Tử Cực Giới đi ra, đột nhiên
trong lòng hắn vừa động, khớp xương toàn thân bùm bùm nổ vang, thân thể hắn
bắt đầu thay đổi, thân thể trở nên cường tráng, dung mạo trở nên bình thường,
chỉ chốc lát sau, hắn đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác, trên người
cũng không còn nhìn thấy một chút bóng dáng của Lâm Minh nữa.
Tiếp theo, Lâm Minh vận chuyển võ kỹ phụ trợ lúc trước Mộ Thiên Tuyết dạyho
hắn, dùng để che giấu năng lượng dao động của không gian Hồng Mông, biến đổi
hoàn toàn khí tức của mình. Cũng từ đó, cho dù là cường giả cảnh giới Thần
Quân sơ kỳ, cũng chưa chắc có thể nhận ra Lâm Minh.
Mà bình thường cường giả cảnh giới Thần Quân, làm sao lại rảnh rỗi đi tra xét
đối phương có dịch dung hay không cơ chứ?
Cứ như vậy, lúc màn đêm buông xuống, Lâm Minh lặng yên phóng về phương hướng
viễn cổ đế đô, dưới sự chỉ dẫn của Yến Tiểu Ngư tìm được chỗ Tử Dương thạch
thai, mà lúc nhìn thấy nơi này, trong lòng Lâm Minh lại ngạc nhiên, làm sao...
Làm sao có thể lại là chỗ này?
-
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận