Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 130


Sở Tu Viễn quay sang hắn, đang muốn mở miệng, Sở Mộc lại giơ tay ôm quyền: “Tâm phục khẩu phục. Nhưng ta có một vấn đề, công phu này ngài học ở đâu?”
“Đúng đúng, chúng ta cũng muốn biết.” Khương Thuần Quân hùa theo nói.
Lâm Hàn cười nói: “Nếu ta không nói thì sao?”
“Vậy thì không nói nữa.” Đến Thương Diệu còn không hỏi ra được, Sở Mộc cũng chẳng trông mong bản thân có thể hỏi ra, cho nên lúc hắn nghe thấy câu trả lời này cũng không thấy ngoài ý muốn. Nhưng mà, đám người Khương Thuần Quân lại thấy ngoài ý muốn, tiểu hầu gia kiêu ngạo khó thuần đã thay đổi rồi.
Sở Mộc bị bọn họ nhìn tới đỏ mặt: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng nghe thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân à.”
“Nghe nói qua, nghe nói qua.” Đám người Khương Thuần Quân liên tục gật đầu, nhưng lời nói có lệ khiến cho Sở Mộc nhíu mày.
Lâm Hàn mở miệng nói: “Về phòng, nói chuyện vừa rồi đi.” Không đợi Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc mở miệng, nàng đã bước vào phòng.
“Xảy ra chuyện gì?” Khương Thuần Quân hỏi.
Sở Mộc xua xua tay: “Việc nhỏ.”
Sở Tu Viễn nghe vậy khẽ cười một tiếng.
Khương Thuần Quân lại hỏi: “Không phải chứ? Tiểu hầu gia, có phải ngài chọc phu nhân tức giận còn không chịu nhận sai không, phu nhân mới cùng ngài luận bàn, người thua ——”
“Một đại nam nhân nhiều lời như vậy làm gì, cẩn thận không có nữ tử nào dám gả cho ngươi.” Sở Mộc ném cho hắn một câu rồi đuổi theo thúc thúc thẩm thẩm.
Khương Thuần Quân thấy hắn như vậy thì biết mình đoán đúng rồi, quay sang đám người Thẩm Xích Tiêu: “Các ngươi đoán là chuyện gì đây?”
“Phu nhân không nói ở đây chính là không muốn để chúng ta biết.” Thẩm Xích Tiêu liếc hắn: “Đừng nghĩ tới chuyện hỏi thăm, nếu không thì cành trúc này cũng sẽ lấy mạng của ngươi đó.” Nhặt cây trúc mà Lâm Hàn vừa ném xuống nhìn một chút, chỉ là một cây trúc bình thường, không giống một loại vũ khí sắc bén.
Hơn nữa, Lâm Hàn tuy đoán ra Sở Tu Viễn nhìn ra người nọ có điểm không đùng nên mới nhắc nhở Sở Mộc, Sở Mộc lại cho rằng thúc phụ nhà hắn nghĩ nhiều, thúc chất hai người mới nháo lên, nhưng nàng không biết cụ thể chuyện như thế nào.
Lâm Hàn vừa vào trong phòng đã hỏi Sở Tu Viễn: “Sao lại thế này?”
Sở Tu Viễn quay sang nhìn Sở Mộc.
Sở Mộc cúi đầu, giả vờ vô tội.
Sở Tu Viễn trừng hắn một cái: “Ngoại trừ chuyện tìm nữ nhân nói chuyện không đứng đắn, còn chí lớn nhưng tài mọn, chỉ biết đua đòi, có thể nói là không có gì trừ gương mặt.”
“Ngươi giao hảo với người mà ngươi nói là có bộ dáng quân tử khiêm nhường đó sao?” Lâm Hàn kinh ngạc nói.
Sở Mộc vội lắc đầu: “Không hoàn toàn là vậy.”
“Vậy ngươi nói chỗ đúng trước đi.” Lâm Hàn nói.
Sở Mộc liếc mắt nhìn thúc phụ nhà hắn, Sở Tu Viễn hừ lạnh một tiếng. Tiểu hầu gia lại dịch sang bên sườn hai bước, miễn cho thúc phụ của hắn đá hắn một cước: “Bệ hạ nói, người xấu sẽ làm bậy.”
“A?” Lâm Hàn kinh ngạc hô lên, sau đó lại nhìn Sở Tu Viễn: “Bệ hạ có nói à?”
Sở Tu Viễn gật đầu, không đợi Sở Mộc biện giải nói: “Khi đó hắn mới mười mấy tuổi. Bệ hạ tùy tiện tìm vài lý do lừa hắn, hắn lại coi như thật.”
“Không phải. Bệ hạ còn nói, người xấu sẽ dễ tự ti. Tự ti sẽ dẫn tới lòng dạ hẹp hòi, kết giao với người xấu xí không bằng tới lui với người đẹp.” Sở Mộc nhìn sang Lâm Hàn: “Bằng hữu kia của ta tính tình rộng rãi, không có quá đáng như thúc phụ nói.”
Lâm Hàn xoa xoa ấn đường, hoàng đế đúng là ăn no rảnh rỗi, dạy dỗ cái gì vậy.
“Y thích người đẹp thì sao còn cho cha ta làm thừa tướng?” Lâm Hàn hỏi lại.
Đúng nha, vì cái gì chứ. Sở Mộc cũng muốn hỏi.
“Trong triều quan vừa giỏi vừa đẹp chiếm đa số hay là người tướng mạo bình thường chiếm đa số?” Lâm Hàn nói: “Ngoại trừ nhạc sư và thầy bói toán như Trương Hoài. Ta muốn nói tới tam công cửu khanh cùng với các tướng quân nắm giữ binh quyền.”
Sở Mộc cẩn thận tính tính, một lát lại ngẩng đầu, không dám tin tưởng: “Thẩm —— thẩm thẩm ngài, sao ngài lại biết?”
“Ta biết cái gì?” Lâm Hàn cười hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận