Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 378


Mọi người theo bản năng nhìn theo ngón tay Sở Tu Viễn, nhìn thấy hai gã sai dịch, bất giác lui về phía sau, nhường ra một con đường.
“Có chuyện gì vậy?” Sai dịch bị ép suýt thành bánh tráng, hít thở một hơi không khí trong lành liền hỏi.
Có người ở gần đó liền nói: “Có một tên trộm…” Quay lại: “A, những người giúp bắt kẻ trộm đâu rồi?” Chớp chớp mắt, vẫn chỉ có hai người trong cuộc, còn không thấy những người nhiệt tình hỗ trợ bắt trộm đâu hết: “Đâu rồi nhỉ?”
“Cha, vì sao chúng ta phải đi ạ?” Trong ngõ hẻm, Sở Đại Bảo Bảo từ trên người cha mình trượt xuống, nhịn không được hỏi.
Sở Tu Viễn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc: “Phá án phải xem nhân chứng vật chứng, mà người là do chúng ta ngăn cản, sai dịch tới đây nhất định sẽ bảo chúng ta đi theo bọn họ một chuyến. Mấy quan viên trong nha môn đều biết cha con là ta, chúng ta đi qua đó bị bại lộ thân phận, sau này sẽ không có cách nào đi ra ngoài chơi giống như hôm nay nữa.”
“Vì sao đến nha môn thì sẽ bị bại lộ thân phận ạ?” Đại Bảo Bảo lại hỏi.
Sở Dương gật đầu: “Đúng vậy, cha, những quan viên biết cha cũng sẽ không cùng chúng ta đi ra ngoài mà.”
Lâm Hàn: “Quan lại lớn nhỏ trong nha môn đối với cha con cung kính có thừa, khi đó tên trộm kia cùng với người bị trộm tiền sẽ căn cứ vào tuổi tác của mấy người các con mà đoán được cha con là Đại tướng quân. Dân chúng trên phố đi theo xem náo nhiệt cũng có thể đoán được. Sau này mấy người các con lại cùng nhau ra đường thì phải che kín mít, bằng không vừa đến chợ đông chợ tây sẽ bị nhận ra - nhìn kìa, ba hài tử kia chính là ba nhi tử của Đại tướng quân đấy, thật đúng là hổ phụ không có khuyển tử, mới có chừng đó tuổi mà đã biết phá án rồi. Sau đó các con đi tới đâu, bọn họ cũng đi theo…”
“Nương nương nương, đừng nói nữa.” Sở Dương vừa nghĩ đến phía sau có một đống “cái đuôi” đi theo, giống như một con quái vật bị người người chỉ trỏ, liền nhịn không được run rẩy.
Lâm Hàn vui vẻ: “Giờ thì đã biết tại sao ta và cha các con không cho phép các con bại lộ thân phận chưa?” Nói xong, nhìn về phía thái tử.
Tiểu thái tử ra sức gật đầu: “Cha ta đã từng nói qua.”
Lâm Hàn không tiếc lời khen ngợi: “Dịch nhi hiểu chuyện nhất.”
“Nương, con cũng hiểu chuyện mà.” Đại Bảo Bảo sợ nương không nhìn thấy nó, còn vươn tay nhỏ ra: “Nương che miệng con không cho con nói chuyện, con liền không nói gì hết. Nương, con có nghe lời không?”
Lâm Hàn gật đầu: “Con cũng nghe lời.” Nhưng nàng không muốn nói chuyện phiếm với Đại Bảo Bảo nữa, liền nhìn về phía Sở Dương: “Đại Bảo, chuyện vừa rồi con thấy thế nào?”
Sở Dương không hiểu: “Thế nào là sao ạ?”
Sở Tu Viễn tiếp lời: “Có phải xử án rất đơn giản không?”
“Đơn giản!”
“Không đơn giản!”
Sở Ngọc và Sở Dương đồng thời mở miệng. Sở Ngọc phát hiện lời của đại ca nó và của nó không giống nhau, không khỏi hỏi: “Không đơn giản sao ạ? Chỉ thoáng cái là đã vạch trần người kia rồi.”
Sở Dương lắc đầu: “Lần này chỉ là trùng hợp. Nếu mà không phải người nọ có bỏ thêm một đồng tiền vào đó, chúng ta không kéo hắn đi gặp quan phủ thì cũng chỉ có thể thả hắn đi thôi.”
Sở Ngọc suy nghĩ một chút: “Hình như là thế thật.” Lập tức quay về phía Lâm Hàn: “Không có biện pháp nào khác sao ạ, nương?”
Sở Dương nghe vậy cũng quay về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn: “Kỳ thật loại tình huống này Đại Bảo nên hỏi người mất tiền có bao nhiêu tiền. Nếu người đó không trả lời được, hãy để tên trộm trả lời. Nếu tên trộm không thể trả lời, hãy lấy tiền ra hỏi tiền xem chủ nhân của nó là ai.”
“Hỏi tiền ạ?” Sở Dương hỏi.
Lâm Hàn gật đầu.
Sở Ngọc nhịn không được: “Nhưng tiền là vật c.h.ế.t mà.”
Lâm Hàn: “Đại Bảo còn nhớ trong cuốn sách nương cho con có một câu, t.h.i t.h.ể cũng biết nói.”
“Nhớ ạ. Căn cứ vào thi cốt phán đớn người c.h.ế.t là bao nhiêu tuổi, là nam hay nữ, đã c.h.ế.t được bao lâu, là bị người g.i.ế.c c.h.ế.t hay là bị lửa thiêu c.h.ế.t vân vân.” Sở Dương nói xong, càng không rõ tiền nói như thế nào: “Nhưng đồng tiền không giống con người mà. Trên đời này không có hai người nào giống nhau hoàn toàn, nhưng tiền đồng thì lại có rất nhiều.”
Sở Tu Viễn ngược lại nghe hiểu: “Nếu tiền kia dùng vải bọc lại, có thể từ vải bọc mà tra ra. Nếu là dùng dây xâu lại thì có thể bắt đầu tra từ dây. Ví dụ như đồng tiền trên tay các con là xâu bằng dây, loại dây này ở nhà chúng ta có rất nhiều, nhưng ở nhà khác chưa chắc đã có. Đại Bảo, bây giờ con đã hiểu chưa?”
Sở Dương bừng tỉnh đại ngộ: “Hiểu rồi, cám ơn cha.”
Lâm Hàn: “Còn nữa, ngoài điểm này, con còn phạm phải một sai lầm trí mạng.”
Sở Dương không khỏi dừng lại: “Còn nữa ạ?”
“Con bị nghi phạm chọc giận và dắt mũi. Đây là điều tối kỵ khi phá án.” Lâm Hàn nói: “Nếu người đuổi theo tên trộm mới là kẻ trộm chân chính, vậy thì hôm nay con đã làm oan uổng người tốt rồi. Đổi thành án mạng, chẳng những để hung thủ tiêu d.a.o ngoài vòng pháp luật mà còn hại một người vô tội.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận