Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 338


Sở Tu Viễn chú ý đến cảnh này, trừng mắt nhìn hai đứa con trai… cấm nhiều lời!
Hai huynh đệ nó vội vàng cúi đầu ăn cơm.
Ăn uống xong, Lâm Hàn bảo mấy đứa trẻ chơi ở trong sân, nàng sai nha hoàn bưng hạt mè của vụ đầu tiên đã rửa sạch sẽ tới cách vách, rang hạt mè, ép dầu mè.
Giờ Thân ba khắc, Sở Tu Viễn vừa ra khỏi cổng cung đã ngửi thấy một mùi thơm nồng đượm.
Ban đầu Sở Tu Viễn tưởng nhà ai đang chiên rán gì đó, nhưng hắn lập tức nghĩ đến cả Trường An có nhà dùng nồi sắt nấu nướng thì chỉ có hoàng gia và nhà hắn, liền cho rằng có lẽ là đang nướng thứ gì đó.
Nhưng mà, đi đến phủ Tắc Bắc hầu, đại tướng quân dừng lại, lộ ra ánh mắt khó mà tin nổi… vậy mà nàng thật sự làm ra được rồi.
Cổng mở ra, người gác cổng đang đứng ở trong cổng, trông thấy thế thì không nhịn được hỏi: “Đại tướng quân, đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Mùi thơm này là từ trong sân bay ra à?”
Người gác cổng: “Không phải.”
Sở Tu Viễn cau mày, không thể nào.
Người gác cổng lại nói: “Không ở trong sân mà ở trong nhà.”
Hô hấp của Sở Tu Viễn tắc nghẹn, suýt chút nữa ngã từ trên ngựa xuống, không khỏi trừng mắt nhìn người gác cửa nhanh nhạy, hắn xuống ngựa bèn đi vào trong nhà.
Người gác cổng vội vàng buộc ngựa lên cái cọc buộc ngựa ngoài cổng, rồi đi theo: “Đại tướng quân, phu nhân nói trước khi dầu chảy ra thì không ai được phép vào.”
Sở Tu Viễn: “Còn chưa làm xong à?”
“Nghe nói vừa mới ép dầu ra.” người gác cổng thành thực đáp: “Trong nhà cũng không có người, chỉ có một con lừa bị bịt mắt.
Sở Tu Viễn cau mày: “Phu nhân không ở đó sao?”
“Phu nhân đang ở phòng chính chơi đùa cùng với mấy vị tiểu công tử và Thái tử điện hạ.” người gác cổng đáp.
Sở Tu Viễn lấy làm vui: “Có phải Đại Bảo Bảo đòi ăn dầu mè, phu nhân sợ nó làm con lừa giật mình lật đổ dầu nên mới nói như thế không?”
Người gác cổng: “Tiểu nhân vẫn luôn ở cổng nên không rõ lắm.”
Sở Tu Viễn cảm thấy hắn đoán đúng rồi, nhưng cũng không đi về phía phòng dầu, sợ không cẩn thận làm con lừa giật mình xảy ra chuyện, rồi Lâm Hàn lại đòi tỉ thí với hắn, bèn bước thẳng đến phòng chính.
Vừa đến chính viện, Sở Tu Viễn đã nghe thấy giọng của Đại Bảo Bảo, lại đi vào bên trong thì trông thấy mấy đứa trẻ đều đang đứng bên cạnh gốc nho, ôm đùi trái hoặc đùi phải đụng tới đụng lui.
Sở Tu Viễn không kiềm lòng được hỏi: “Làm gì đấy?”
“Cha?”
“Cữu phụ?”
Mấy đứa trẻ và tiểu Thái tử lần lượt kêu lên.
Sở Tu Viễn ừm một tiếng rồi nhìn ngó xung quanh: “Phu nhân ta đâu?”
“Phu nhân chàng ở đây.” Lâm Hàn từ Tây sương phòng đi ra.
Sở Tu Viễn thấy trên đầu nàng bọc một khúc vải bố, trên tay áo quấn vải, trên người còn thắt một miếng: “Làm gì thế?”
Lâm Hàn cởi vải trùm đầu ra: “Mới nãy tán gẫu với Hồng Lăng mới nghĩ đến Sở Mộc đã hơn hai mươi rồi, qua thêm một hai năm nữa là có thể lấy vợ, thế nên sai nha hoàn lớn tuổi sắp xếp dọn dẹp đồ đạc trong phòng, hôm nào thuê người sửa sang trong ngoài chỗ này lại một phen, đến lúc ấy không cần tất bật nữa.”
Sở Tu Viễn không nghĩ đến chuyện này: “Nàng đã nói với Sở Mộc chưa?”
“Sửa sang phòng ốc thì nói với hắn làm gì? Đâu phải nói chuyện cưới gả với hắn.” Lâm Hàn đáp.
Sở Tu Viễn: “Theo những gì ta biết thì dạo mấy năm nay tên tiểu tử Sở Mộc không có ý định thành thân, bây giờ nàng tu sửa thì qua bốn năm năm nữa còn phải sửa lần nữa.”
“Bốn năm năm?” Lâm Hàn bấm ngón tay tính, kinh ngạc kêu lên: “Khi đó đã hai sáu, hai bảy rồi.”
Cổ nhân có thể thành thân muộn như thế sao.
Sở Tu Viễn gật đầu: “Đến khi đó Đại Bảo và Nhị Bảo vào Thái Học, hắn thấy các đệ đệ đều đã lớn cả, nàng và ta không bàn đến thì hắn cũng sẽ chín chắn trưởng thành. Bây giờ…” liếc nhìn mấy đứa trẻ: “Nàng nói hắn nên thành gia lập thất thì trong lòng hắn cũng không cho là đúng.”
Thật ra Sở Tu Viễn đã từng nói với Sở Mộc chuyện hôn nhân đại sự của hắn, chắc hẳn Sở Mộc cảm thấy bíu ríu họ hàng không có ai thoải mái tự tại, nên không đợi Sở Tu Viễn nói xong đã chặn lời Sở Tu Viễn lại, hỏi Sở Tu Viễn rằng có phải thấy hắn phiền phức nên muốn để hắn về phủ ở một mình không.
Sở Tu Viễn chỉ có một đứa cháu trai này, hắn lại không cha không mẹ, chớ nói hắn ăn ở của Sở Tu Viễn, cho dù hắn dẫn thê nhi tới, Sở Tu Viễn cũng sẽ không nói động nửa chữ. Thế là sau đó Sở Tu Viễn không còn hỏi lại chuyện này nữa.
Dẫu sao Sở Mộc cũng là Tắc Bắc hầu, bốn mươi tuổi thành thân cũng có rất nhiều nữ tử sẵn lòng gả cho hắn.
Thế nhưng Sở Tu Viễn có thể không tính toán so đo với hắn, hắn mà nói chuyện với Lâm Hàn như thế thì Lâm Hàn có thể đè hắn lên đất mà đánh đòn. Vì cái mạng nhỏ của cháu trai, đại tướng quân không thể không lừa bịp phu nhân của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận