Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 555


Lâm Hàn cười đáp: “Chuyện lớn mà ta nói không nhất thiết là chuyện lớn trong triều. Phương Thuận, ngươi có biết không?”
Thái tử định nói nó không biết. Lâm Hàn lườm nó một cái, Thái tử vội vàng nuốt lời lại.
Phương Thuận lắp ba lắp bắp hỏi: “Nô tài không biết chuyện này có được tính là chuyện lớn không.”
Lâm Hàn: “Nói hết tất cả những gì ngươi biết ra.”
Phương Thuận suy nghĩ rồi nói: “Tiền mỹ nhân mà bệ hạ sủng ái có thai rồi, chẳng lẽ là đường huynh của Tiền mỹ nhân nói với đại tướng quân ư?”
Thái tử mở miệng nói: “Không thể nào!”
Lâm Hàn tò mò hỏi: “Sao con biết?”
Thái tử: “Tiền mỹ nhân vừa mới khám ra có thai, không chắc sinh ra được thứ gì, cho dù sinh được một đứa con trai cũng không chắc lớn lên được. Tiền gia thật sự không cần thiết phải gièm pha ly gián sớm như thế.”
Thái tử không nói như thế, Lâm Hàn còn không nghĩ ra được thật, thay đổi âm thầm, dần dần từng bước một. Cũng sẽ không nhớ tới khi xưa Hoàng đế chỉ mong ước Thái tử hiền lành lương thiện biết chơi biết làm loạn.
Nghĩ đến đây, Lâm Hàn càng cảm thấy chính là do người của Tiền gia làm. Nhưng trên miệng Lâm Hàn lại nói với Phương Thuận rằng: “Lời Thái tử nói cũng không phải không có lý, ngươi lui xuống trước đi.”
Phương Thuận lui ra ngoài cửa.
Lâm Hàn đè giọng nói với Thái tử: “Chuyện này ta sẽ điều tra rõ ràng. Con chớ hỏi cữu phụ con, cũng đừng để phụ hoàng con biết được, gần đây y đang sủng ái Tiền mỹ nhân, nếu có liên quan tới Tiền mỹ nhân thì cho dù phụ hoàng con xử lý người của Tiền gia, trong lòng cũng không vui vẻ gì.” Nói xong nàng dừng lại một thoáng: “Không có liên quan gì đến nàng ta là tốt nhất. Nhưng sẽ có ngộ nhỡ.”
Thái tử khẽ gật đầu: “Con nghe lời cữu mẫu.”
Lâm Hàn mỉm cười: “Đi tìm Đại Bảo Bảo đi, ta tới thư phòng tìm cữu phụ con.”
Sau đó cùng ra ngoài với Thái tử.
Thái tử tới tiểu viện của Sở Dương tìm biểu huynh biểu đệ của nó, Lâm Hàn tới thư phòng ở tiền viện.
Sở Tu Viễn nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc liền buông bít xuống, Lâm Hàn xuất hiện ở bên ngoài cửa, Sở Tu Viễn đứng dậy đón nàng: “Đã hỏi rõ ràng chưa?”
Lâm Hàn: “Chàng bỏ ra ít thời gian tránh tất cả mọi người hỏi thăm Thường Hỉ xem, gần đây bệ hạ nói chuyện về Thái tử với ai.”
Sở Tu Viễn: “Tại sao không hỏi trực tiếp?”
Lâm Hàn: “Chàng ngốc à? Chủ tử của Thường Hỉ là bệ hạ, ông ấy có lòng nói cho chàng thì cũng không thể nói trực tiếp được.”
Sở Tu Viễn mỉm cười đáp: “Phu nhân dạy phải.”
Ngày hôm sau lên triều, Sở Tu Viễn gặp được Thường Hỉ ở bên ngoài Tuyên Thất, bèn đưa mắt ra hiệu cho ông ấy.
Thường Hỉ công công là thái giám tổng quản của Tuyên Tất, nên không cần lúc nào cũng đợi ở Tuyên Thất.
Sau khi hạ triều, Thường Hỉ bèn nói với Hoàng đế chủ tử của ông ấy rằng để Ngự Thiện Phòng chuẩn bị ít trà nước.
Hoàng đế Thương Diệu không hề nghi ngờ ông ấy, không ngẩng đầu lên mà ừ một tiếng, Thường Hỉ lui ra ngoài thì trông thấy Sở Tu Viễn đang tán gẫu với một cấn vệ.
Thường Hỉ chỉ về phía Ngự Thiện Phòng, Sở Tu Viễn bèn đi về phía ấy.
Trên đường đi tới Ngự Thiện Phòng, Sở Tu Viễn hỏi câu hỏi mà Lâm Hàn bảo hắn hỏi.
Thường Hỉ lôi ra một loạt tên của quan viên, không đợi Sở Tu Viễn hỏi tiếp ông ấy đã nói với Sở Tu Viễn rằng ông ấy hãy còn việc, để hôm khác nói tiếp.
Sở Tu Viễn quay về phủ rồi viết những cái tên ấy ra.
Lâm Hàn đứng ở bên cạnh, không đợi hắn viết xong đã rút mất tờ giấy.
Sở Tu Viễn vội nói: “Vẫn còn mấy cái tên nữa.”
Lâm Hàn: “Không cần.”
Nàng cầm lấy bút của hắn, khoanh tròn chữ “Tiền”: “Là hắn ta!”
Sở Tu Viễn nhìn sang rồi nói: “Tiền Hữu Lượng, đây là ai?”
Lâm Hàn thật sự muốn tặng cho hắn một cái lườm nhớ đời: “Trung thị lang của bệ hạ.”
Sở Tu Viễn bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Đường huynh của Tiền mỹ nhân? Đợi chút đã, ý của nàng là có liên quan đến hắn ta ư?”
Lâm Hàn chỉ vào những cái tên trên tờ giấy: “Đây là Tôn Đình Úy, đây là Viên Hạo, đây là Thừa tướng, còn những cái tên còn lại này, lúc trước bệ hạ từng nói về Thái tử với bọn họ phải không? Lúc trước bệ hạ đâu cảm thấy Thái tử ham chơi, tại sao có thêm người của Tiền gia, bệ hạ lại cảm thấy Thái tử quá ham chơi?”
Sở Tu Viễn suy nghĩ cẩn thận: “Một Trung thị lang như hắn ta, đâu phải là tam công cửu khanh, nóng ruột đến mức như thế ư?” Bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt ghen tị của Tiền Hữu Lượng vào cái ngày hắn trình công thức làm xi măng lên, lập tức nuốt lời này lại.
Lâm Hàn thấy thế liền biết hắn nghĩ đến cái gì.
Lâm Hàn cũng không hỏi, bởi vì Sở Tu Viễn không thể nào nói toạc móng heo ra được: “Quân tử dễ phòng, tiểu nhân khó đỡ. Mấy ngày nay chàng chú ý một chút, chớ bị hắn ta nắm được đằng chuôi.”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Tạm thời đừng nói với Thái tử.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận