Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 467


Sở Dương, Sở Ngọc và Sở Bạch Bạch đã tan học, lúc này cũng có mặt. Nghe Sở Tu Viễn nói, Sở Dương không khỏi nói: “Hai ngàn lượng hoàng kim còn không ít ạ? Nương ra trận g.i.ế.c địch không nói, còn dạy dân chúng phía bắc trồng khoai tây, tùy tiện bên nào mà không đáng giá ngàn lượng hoàng kim.”
Sở Tu Viễn xoa đầu nó: “Ta còn chưa nói xong, nghe ta nói xong con sẽ không nói như vậy.” Sau đó đem chuyện nó cũng là Hầu gia nói ra, ba hài tử đều ngây ngốc.
Một lúc lâu sau, Lâm Hàn mới phục hồi tinh thần, không dám tin hỏi: “Ba đứa chúng nó cũng có thực ấp à?”
Ba hài tử đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng quay về phía Sở Tu Viễn, chờ hắn gật đầu.
Sở Tu Viễn khẽ gật đầu.
Ba hài tử nhất thời vừa mừng vừa sợ, Đại Bảo Bảo càng là một bước nhảy lên lưng Lâm Hàn.
Lâm Hàn vội vàng giữ chặt m.ô.n.g nó, sau đó liền đánh m.ô.n.g nó một cái: “Xuống ngay!”
“Không mà!” Đại Bảo Bảo ôm cổ Lâm Hàn: “Nương, con thật sự rất thích nương! Nương quá lợi hại! Nương, sau này có phải con muốn mua gì ——”
Sở Tu Viễn cắt đứt lời của nó: “Si tâm vọng tưởng. Trước khi các con được hai mươi tuổi, thực ấp đều do ta và nương con quản lý. Đây là quy định của triều đình, không được phép nói không!”
Đại Bảo Bảo lập tức ỉu xìu: “Dựa vào cái gì chứ?”
“Dựa vào mấy đứa còn là vị thành niên.” Sở Tu Viễn nói: “Còn nữa, lập tức từ trên người nương con xuống ngay. Bao nhiêu tuổi rồi mà còn cả ngày dính lấy nương, không mất mặt hả!”
Đại Bảo Bảo từ trên lưng Lâm Hàn trượt xuống: “Có lớn đến đâu cũng không lớn bằng cha. Không phải cũng giống cha ngày đêm bám lấy nương đó sao?” Hừ một tiếng: “Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng thắp đèn! Mệt mà ngài vẫn là Đại tướng quân.”
Đại tướng quân giơ tay lên.
Đại Bảo Bảo ôm đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa nói: “Nương, con đi hái vải thiều cho ngài.”
Phần lớn vải thiều đều đã chín, Sở Ngọc nghe vậy liền biết nó muốn trèo cây ăn vải thiều: “Nương, con cũng đi.” Vội vàng đuổi theo Đại Bảo Bảo, không cho phép nó ăn mảnh.
Sở Dương do dự một lát, cũng chạy theo.
Sở Tu Viễn nhịn không được thở dài.
Sở Mộc muốn cười: “Lúc này mới lớn chừng này. Qua vài năm nữa tụi nó thành gia, sinh cho các ngươi ba tổ tôn tử, không phải ngài còn sầu chết.”
Sở Tu Viễn lắc đầu: “Đến lúc đó ngược lại không lo.”
Sở Mộc không hiểu, không khỏi quay về phía thẩm thẩm hắn, có ý gì hả.
Lâm Hàn cười nói: “Chúng ta đi huyện Phượng Tường, hoặc là Nhạn Môn Quan làm một mảnh đất, xây phủ Đại tướng quân, cách bọn chúng rất xa, bọn chúng muốn nháo cũng không cách nào nháo được.”
“Là có ý gì?” Sở Mộc nhất thời không nghe hiểu: “Thúc phụ muốn… muốn từ quan? Ngài bao nhiêu tuổi? Mới ba mươi lăm tuổi thôi mà.”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Ta không già, cho nên thẩm thẩm ngươi nói là về sau.” Hắn tính toán thời gian: “Phải sau mười hai năm nữa.”
“Khi đó Đại Bảo Bảo cũng mới trưởng thành, còn chưa thành thân, hai người mà đi Đại Bảo Bảo còn không náo đến lật trời à?” Sở Mộc tưởng tượng một chút, Đại Bảo Bảo vừa ngủ dậy lại phát hiện cha nương hoàn toàn không còn, không khỏi run rẩy: “Đừng nghĩ đem hắn ném cho ta.”
Lâm Hàn buồn cười: “Đại Bảo Bảo nhà chúng ta cũng không phải gánh nặng.”
Sở Mộc: “Nó không phải, so với gánh nặng thì nó còn nặng hơn nhiều. Còn nữa, trước khi hai người đi không cần nói cho ta biết, tránh cho bọn chúng tìm ta đòi người, ta lừa không dám lừa, giải thích lại không có cách nào cùng bọn chúng giải thích.”
Lâm Hàn buồn cười: “Chúng ta cũng không phải trời cao. Hơn nữa, có lẽ sẽ chọn một mảnh đất ở ngoại ô kinh thành. Nhưng mà, dù sao cũng phải tránh xa bọn chúng một chút, không xen vào chuyện giữa bọn chúng, cũng mặc kệ chuyện trong phủ của bọn chúng.”
Sở Mộc không khỏi liếc mắt nhìn thúc phụ hắn: “Ngài cũng không sợ ba huynh đệ chúng nó đi lạc đường à?”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Có sợ chứ. Nhưng ta và thẩm thẩm ngươi cũng nghĩ tuổi thọ của con người có hạn, quản được một thế hệ nhưng lại quản không được thế hệ sau, mới quyết định mặc kệ.” Nhìn về phía mấy hài tử biến mất: “Bọn chúng không giống chúng ta. Khi ta còn bé và ngươi khi còn bé đều lo lắng ngủ dậy sẽ thấy Hung Nô vây thành. Bọn chúng không có lo lắng như vậy, sau này mang binh xuất quan, có thể không phải là Hung Nô, mà là bảo hộ thương đội.”
Sở Mộc: “Trên đường Tây Vực không có Hung Nô, còn muốn bảo vệ à?”
Lâm Hàn tiếp: “Có sói hoang nữa mà. Hiện giờ người qua lại Tây Vực ít, thu thuế không đủ quan binh uống trà. Sau này thương nhân nộp thuế nhiều hơn dân chúng, triều đình có tiền dưỡng binh, đương nhiên không ngại che chở thương nhân xuất quan.”
Sở Mộc tưởng tượng một chút: “Vậy phải tới năm nào tháng nào đây.”
“Sống thật tốt, một ngày nào đó có thể nhìn thấy.” Sở Tu Viễn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận