Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 437


Về sau động vật quá nhiều, chẳng những g.i.ế.c người mà còn tấn công thành phố tìm đồ ăn, Lâm Hàn cũng không nghĩ tới đến khi mạt thế chấm dứt mình có thể vì g.i.ế.c quá nhiều động vật hoang dã mà bị b.ắ.n c.h.ế.t hay không.
Tới nơi này, xã hội hòa bình, tư tưởng của Lâm Hàn bất giác trở lại trước tận thế - không dám đụng vào động vật hoang dã.
Buổi sáng từ trong miệng Sở Tu Viễn biết được động vật hoang dã tràn lan, nếu không đụng vào chúng nó thì người c.h.ế.t chính là Lâm Hàn. Buổi chiều Lâm Hàn cân nhắc cả một đường, tâm thái đối với động vật lại điều chỉnh đến lúc động vật thời mạt thế tấn công thành phố, cho nên mới muốn vì dân trừ hại - thanh lý dã thú ven đường.
Dã thú nếu không ra ngoài chặn đường, Lâm Hàn cũng sẽ không phát điên đi vào trong núi sâu tìm chúng, bởi vì ngoại trừ khoai tây nàng mang đến không thể chậm trễ được thì còn có Hung Nô chờ nàng đi thu thập, nàng phải tích góp chút khí lực đối phó với kẻ xâm lược không bằng cầm thú này.
Lâm Hàn phát hiện Triệu Phi sửng sốt: “Ngươi không thích ăn thịt heo rừng sao?”
Triệu Phi muốn nói không phải là vấn đề ăn hay là không ăn. Nhưng lời này lại không có cách nào nói ra, dù sao xuất phát điểm của chủ tướng cũng là tốt: “Thịt heo rừng so với thịt heo nuôi trong nhà còn thối hơn. Mạt tướng nói chính là loại heo không thiến ấy. Ngài ngẫm lại xem thịt heo này đã khó ăn như vậy, thịt heo rừng còn khó ăn đến cỡ nào.”
Lâm Hàn gật đầu: “Ta cũng nghe người ta nói khó có thể nuốt xuống. Nhưng Đại tướng quân nói với ta, trên đường có thể gặp được, không g.i.ế.c bọn chúng thì chúng ta cũng không qua được a.”
Triệu Phi nghĩ đến lần trước hắn theo quân xuất chinh liền gặp phải một đám heo rừng, còn đ.â.m hỏa đầu binh bị thương: “Hầu gia nói phải.” Lập tức phát hiện hắn lại bị Hầu gia không rõ lai lịch mang đi vòng vòng, vội vàng nói: “Chúng ta cũng không nhất định có thể gặp được.”
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, không có khả năng!
Khi vạn vật hồi sinh, lúc thời kỳ giáp hạt, trên núi không có thức ăn, heo rừng không thể không xuống núi.
Nàng cùng Triệu Phi không thân, lúc bắt cá mới biết hắn tên gì, lười giải thích với hắn, liền gật đầu. Sau đó ra bờ sông rửa mặt một phen, an bài nhân viên tuần tra ban đêm, lại đốt lửa trại bốn phía, kiểm tra một lần nữa mới đi nghỉ ngơi.
Đi vội vã bốn ngày, dọc theo đường đi gặp phải mấy động vật lẻ tẻ, để phòng ngừa chúng công kích chủ tướng, không đợi chúng tới gần, binh lính đi trước liền đem chúng g.i.ế.c chết.
Lâm Hàn sợ trong bụng chúng có đồ vật lộn xộn, cũng không dám để cho hỏa đầu binh thu hồi thêm đồ ăn cho các tướng sĩ mà là đem dã thú c.h.ế.t đến không thể c.h.ế.t hơn ném ở ven đường, tiếp tục đi về phía trước.
Ngày hai mươi ba tháng Ba, giờ Dậu, Lâm Hàn đoán chừng đi thêm một canh giờ nữa là có thể ra khỏi quan, liền quyết định không đi nữa.
Triệu Phi vẫn canh giữ bên cạnh Lâm Hàn không khỏi hỏi: “Không đi ra ạ?”
“Ngày mai lại ra khỏi quan chờ đại quân.” Lâm Hàn nghĩ một chút: “Ngươi mang mười người đi bốn phía xem thôn xóm cách chúng ta gần nhất bao xa.”
Triệu Phi lầm tưởng cần tiếp tế, lập tức chọn mười người dọc đường kiểm tra xem chỗ nào có người.
Lâm Hàn cột ngựa xong chui vào trong rừng rậm.
Sau khi đi vệ sinh xong, Lâm Hàn không khỏi cảm thấy may mắn càng đi về phía bắc càng ít người, khắp nơi đều là cỏ dại cao hơn người, tùy tiện tìm một nơi đi vệ sinh cũng không thể nhìn thấy, nếu không không bị heo rừng đụng chết, sói hoang cắn chết, cũng phải bị nước tiểu nghẹn chết.
“Tướng quân, tướng quân, tiểu Hầu gia ——”
Lâm Hàn cuống quít từ trong bụi cỏ nhảy ra: “Chuyện gì vậy?”
“Tướng quân, không không không tốt, heo rừng——”
Lâm Hàn vội hỏi: “Cái gì?”
“Heo rừng đi ra uống nước, hỏa đầu binh vừa mới lấy nồi ra, liền thấy một đám heo rừng hướng tới bên này, chúng ta… chúng ta có lẽ đã cướp đất của chúng. Tướng quân…”
Lâm Hàn giơ tay lên cắt ngang lời hắn: “Ta đi xem một chút.” Sải bước đi lên thượng nguồn, còn chưa tới chỗ hỏa đầu binh đặt bếp đã nhìn thấy một mảng heo rừng đông nghìn nghịt, nhiều giống như cá trên lưới đánh cá của nàng hôm ấy.
Lâm Hàn tức khắc cảm thấy da đầu tê dại, nhảy lên xe ngựa chở lương thực, liền nhìn thấy mấy con heo rừng đi ở phía trước cực kỳ lớn, phải có năm sáu trăm cân... Đây đâu phải là heo rừng, đây là heo tinh mới đúng.
“Hầu gia, chúng ta có cần dời về phía sau không?”
Lâm Hàn sửng sốt: “Lui về phía sau? Nhường đất cho heo rừng?”
Người nói chuyện liên tục gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận