Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 538


Cả người Lâm Hàn cứng đờ, định thần lại bèn giãy giụa: “Chàng chơi xấu!”
Sở Tu Viễn tụt xiêm y của nàng ra: “Tài không bằng người ta còn đòi đánh trả, phu nhân, vi phu thất vọng về nàng lắm đấy.”
Màn trướng buông rủ, trong giường tối đen cả một vùng, Lâm Hàn lo bản thân sẽ va phải vật cứng nên không dám động đậy lung tung: “Phu nhân, ngày mai thiếp thân còn phải dậy sớm.”
Sở Tu Viễn: “Ta có thể nói là nàng bị bệnh rồi.” không đợi nàng mở lời: “Đêm khuya sương dày, phu nhân, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Tu Viễn gặp mấy đứa trẻ bèn nói: “Đêm qua nương các con gặp ác mộng, nửa đêm không ngủ được, trời tờ mờ sáng mới nghỉ ngơi được, đừng đi làm phiền nàng.”
Đại Bảo Bảo vội hỏi: “Nằm mơ thấy gì thế ạ?”
Sở Dương hỏi theo: “Có nghiêm trọng không ạ?”
Sở Tu Viễn rất mực trịnh trọng đáp: “Mơ thấy ong mật mà nàng vất vả cực khổ nuôi trong nửa năm đều c.h.ế.t hết.”
Ba đứa trẻ “a” lên một tiếng, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
Sau đó ba đứa trẻ bèn sạch về phía viện dành cho khách.
Sở Tu Viễn cười rồi đi đánh răng rửa mặt.
Chốc lát sau, ba đứa trẻ quay lại.
Sở Tu Viễn đã ngồi ở trong phòng đợi dùng cơm, trông thấy mặt mày đứa nào đứa nấy đều hớn hở bèn hỏi: “Sao hả?”
Ssn mở miệng nói: “Vẫn còn sống ạ. Cha, có phải trước khi ngủ cha nói với nương rằng ong mật của nương sắp c.h.ế.t rồi nên nương mới mơ thấy kiểu giấc mơ ấy không?”
Đại Bảo Bảo hừ một tiếng: “Còn phải hỏi. Ngoài cha ra còn ai dám cố ý lấy chuyện này để chọc nương nữa.”
Sở Tu Viễn: “Lần này đúng thật không phải ta. Thời tiết quá lạnh, nương các con cứ luôn lo ong mật không sống nổi qua mùa đông, ngày nào cũng lo nghĩ nên đêm nằm mơ mà thôi.”
Sở Dương chỉ quan tâm một chuyện: “Ong mật có thể đợi đến mùa xuân hoa nở không?”
Sở Tu Viễn: “Nếu không đợi được thì đâu còn có mật ong rừng.”
Mấy đứa trẻ suy nghĩ, rất có đạo lý.
Sở Ngọc không khỏi nói: “Nương là do quan tâm quá nên rối bời.”
Sở Tu Viễn khe khẽ gật đầu, rồi sai nha hoàn dọn cơm.
Buổi sáng hôm mùng bảy tháng Giêng, sau khi tan triều Sở Tu Viễn ở lại.
Hoàng đế Thương Diệu không thể không nhớ lại những chuyện phát sinh dạo gần đây, không có chuyện gì đáng để đại tướng quân của y bẩm báo riêng cả.
Thương Diệu hỏi dò: “Phu nhân của ngươi lại muốn làm gì?”
Sở Tu Viễn cười khổ.
Thương Diệu lập tức biết bản thân đã đoán đúng rồi, bèn thốt ra một chữ: “Nói!”
Sở Tu Viễn nói toạc móng heo chuyện Lâm Hàn muốn nuôi ong ở vườn Phù Dung ra.
Trong Tuyên Thất vang lên một hồi tiếng kêu kinh ngạc.
Thương Diệu nhìn theo âm thanh, có cung nữ có cả thái giám.
Hoàng đế Thương Diệu không kiềm lòng được hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
Thái giám cung nữ đứng ở bên cạnh quay người sang bẩm: “Lần đầu tiên nô tì biết ong mật còn có thể nuôi trong nhà.”
Cũng là lần đầu Thương Diệu nghe nói thế, vừa nghĩ đến người muốn nuôi ong là Lâm Hàn thì lại thấy đã quen: “Đáng ngạc nhiên.”
Sau đó quay sang nói với Sở Tu Viễn: “Vườn Phù Dung của trẫm chứ không phải là vườn Phù Dung của nàng ấy, đừng có nghĩ!”
Sở Tu Viễn đã dự liệu được Hoàng đế tỷ phu của hắn sẽ nói như vậy: “Không phải bây giờ. Sau khi vào thu, hoa cỏ trong phủ của thần đã tàn hết, nên mượn vườn Phù Dung của bệ hạ…”
Thương Diệu: “Không được!”
Sở Tu Viễn chắp nay nói: “Thưa vâng!”
Tờ mờ sớm ngày ba mươi tháng tư, Sở Dương, Sở Ngọc và Sở Đại Bảo Bảo từ trong Tây sương phòng đi ra, không hẹn mà cùng hít một hơi thật sâu.
Sau đó Đại Bảo Bảo mở miệng nói: “Trong viện nhà ta thơm quá.”
Sở Ngọc gật đầu: “Toàn là hương hoa.”
Nhưng sau khi ăn cơm xong, ba huynh đệ đang nằm trên chiếc giường con sắp chìm vào giấc mộng thì bị làn khói đặc làm cho sặc tỉnh.
Ba đứa trẻ kéo lê giày chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hỏi: “Cháy ở đâu thế?”
Lục Hà vội vàng ngăn Đại Bảo Bảo: “Tiểu công tử, không có cháy, phu nhân nói mọi người không thể tới đó.”
Sở Ngọc dừng lại: “Nương ta? Nương của ta làm sao?”
Lục Hà vội nói: “Phu nhân không sao. Là đằng sau đang dùng khói đặc đuổi ong mật đi, đuổi ong mật ra thì dễ lấy mật. Khắp hậu viện đều là ong mật, mọi người không thể đi được.”
Sở Dương cuống quýt hỏi: “Nương của ta thì sao?”
Lục Hà: “Phu nhân ở đằng sau, nhưng phu nhân bọc kín tới nỗi chỉ để lộ hai con mắt, thế nên ong không chích được nàng ấy đâu, ba vị công tử yên tâm.”
Cách một bức tường, Hoàng đế Thương Diệu đứng bên ngoài phủ tướng quân, chỉ vào làm khói cuồn cuộn trên trời không phía Bắc: “Có phải từ trong phủ của ngươi ra không?”
Sở Tu Viễn khẽ gật đầu: “Thưa đúng.” Rồi từ tốn đẩy cửa ra: “Bệ hạ, mời.”
Thương Diệu không khỏi quan sát hắn một phen, thấy vẻ mặt hắn bình thường thì nghi ngờ hắn không nghe hiểu ý của mình: “Nhà của ngươi cháy đấy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận