Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 593


Sở Tu Viễn quay đầu nhìn lậu khắc, đúng là giữa trưa rồi. Nhận lấy quả hồng, Sở Tu Viễn hỏi: “Là hồng nương con gửi cho ngoại bà con sao?”
Tiểu cô nương đưa cho Lâm Hàn một quả: “Không phải. Là bà ngoại con tới, nương con sai nha hoàn hái hồng cho bà ấy ăn. Nhân lúc ngoại bà không chú ý con đã lấy một ít. Gia gia, con thông minh không.”
Sở Tu Viễn cười: “Ngoại bà con không nhìn thấy?”
Tiểu cô nương cẩn thận ngẫm lại, lắc lắc đầu: “Con từ học đường đi ra đã nghe được tiếng của ngoại bà, sợ bà ấy nhìn thấy con nên đã lập tức trốn vào góc tường, chờ bà ấy và nương vào phòng rồi con mới đi ra. Bọn họ còn chưa trở ra thì con lại chạy mất rồi. Bọn họ không biết con mang quả hồng đẹp nhất đi rồi.”
Lâm Hàn hỏi: “Nha hoàn thì sao?”
Tiểu cô nương nói: “Nha hoàn không dám nói. Con đã nói nếu nàng ta dám mách nương, con sẽ nhờ tiểu thúc bán nàng đi.”
Sở Bạch Bạch hung hăng có tiếng, nô bộc hai phủ không dám chọc vào nó, Lâm Hàn nghe vậy cũng không lo phu nhân Tôn gia cảm thấy tôn nữ chỉ thân thiết với nhà nàng: “Buổi trưa dùng bữa bên này à?”
Tiểu cô nương gật đầu: “Con muốn ăn bắp.”
Lâm Hàn: “Bắp già rồi.”
Tiểu cô nương ngẫm lại: “Vậy ăn bắp rang.”
Lâm Hàn muốn cười: “Còn chưa già đến mức có thể mang đi làm bắp rang. Tiểu thúc con thích ăn nhất là gạo hoa, ta sai nhà bếp nấu loại này cho con nhé?”
Gạo hoa còn được gọi là mễ hoa, hoàn hảo không khuyết điểm.
Tiểu cô nương nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Có thể. Còn có gà viên KFC.”
Lâm Hàn ngây người, dở khóc dở cười: “Gà viên KFC và bắp rang không giống nhau đâu.”
Tiểu cô nương không cần nghĩ ngợi, nói: “Con biết.”
Lâm Hàn bất đắc dĩ nói: “Vậy thì làm.”
Tiểu cô nương vui vẻ, cười tít mắt: “Nãi nãi tốt nhất. Nãi nãi, con đi chơi đây.”
Lâm Hàn: “Đã giữa trưa rồi, còn muốn đi đâu chơi?”
Tiểu cô nương giơ tay chỉ về phía đông: “Bên đó. Con đi khoảng một nén nhang là về.”
Phía đông Sở gia chính là nhà của Thừa tướng tân nhiệm, nhà Thừa tướng có một tiểu tôn nữ, lớn hơn Sở Oa Oa nửa tuổi, tính cách lại trái ngược với Sở Oa Oa —— cứng nhắc hướng nội.
Có hôm Sở Oa Oa mang tiểu cô nương tới, Lâm Hàn cũng không dám nói chuyện lớn tiếng với con bé, thật sự không nghĩ ra hai hài tử tính cách chênh lệch như vậy sao lại chơi chung với nhau được.
Tiểu cô nương thấy Lâm Hàn không trả lời, lại không nhịn được hỏi: “Nãi nãi, có thể chứ?”
Lâm Hàn: “Có thể chơi lâu thêm một chút. Khi ta cho người qua gọi con về thì con phải về đấy.”
Tiểu cô nương liên tục gật đầu, lập tức chạy ra ngoài.
Lâm Hàn nhíu mày.
Sở Tu Viễn tò mò: “Làm sao vậy?”
Lâm Hàn nhìn tiểu hài tử đã chạy xa: “Chàng có phát hiện nếu đứa nhỏ này có thể chạy thì nó tuyệt đối không đi đứng bình thường không?”
Sở Tu Viễn nhìn theo tầm mắt của nàng, không lâu sau, tiểu nha đầu đã chạy ra chủ viện: “Tính cách con bé hướng ngoại, hoạt bát một chút cũng là chuyện bình thường.”
Lâm Hàn gật đầu: “Ta biết. Ta muốn nói thay vì cứ để nó chạy loạn, không bằng tìm việc cho nó làm.”
Sở Tu Viễn không đoán được phía sau còn có chuyện như vậy: “Ví dụ?”
Lâm Hàn: “Để Sở Mộc dạy nó tập võ.”
Sở Tu Viễn kinh hô: “Tập võ?!”
Lâm Hàn hỏi lại: “Không được?”
Sở Tu Viễn cũng không dám đối nghịch với phu nhân: “Cũng được. Nhưng đứa nhỏ này dù sao cũng là Phinh Đình sinh, nếu Phinh Đình không muốn, Oa Oa cũng không vui vẻ đâu.”
Lâm Hàn: “Phinh Đình là người dễ bị thuyết phục.”
Sở Tu Viễn: “Cho dù Phinh Đình đồng ý, vậy phu nhân Tôn gia thì sao?”
Lâm Hàn nhíu mày: “Bà ấy? Hài tử Sở gia ta, cần hỏi bà ấy sao. Nếu ta hỏi, bà ấy dám nói không sao.”
Sở Tu Viễn cảm thấy không dám. Nếu phu nhân dám nói nửa chữ không, Lâm Hàn chắc chắn sẽ đập nát quán ăn nhà bà ấy.
Lâm Hàn thấy Sở Tu Viễn không hé răng, lại hỏi: “Còn vấn đề gì khác không?”
Sở Tu Viễn: “Oa Oa có muốn học cùng cha nó không.”
Lâm Hàn: “Để lát nữa ta hỏi thử xem sao.”
Giữa trưa dùng cơm xong, Lâm Hàn nói chuyện tập võ với Sở Oa Oa, Sở Oa Oa không chờ Lâm Hàn nói xong, một hai đã đòi học với Lâm Hàn.
Lâm Hàn võ công vô cùng hoang dại, hơn phân nửa đều luyện được lúc còn đánh đấm với tang thi, sao có thể dạy con bé được.
Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn luận bàn không ít, rất rõ ràng từng chiêu từng chiêu của nàng đều là muốn lấy mạng người, đành nói với tiểu cô nương hắn và Lâm Hàn sẽ cùng dạy con bé.
Tiểu cô nương đồng ý, sau khi ăn xong ngủ một lát, lại về nhà con bé học một tiết, sau đó mới sai nha hoàn thu dọn đồ đạc, nó phải sang nhà gia gia nãi nãi.
Tiểu cô nương hai ba ngày là lại chạy sang, nha hoàn hiểu lầm nó muốn qua cách vách ở vài ngày, cũng không bẩm báo với phu nhân mà đã đưa y phục của con bé sang đó luôn.
Nhưng mà, nửa tháng sau, sáng trưa chiều đều không thấy nữ nhi, Tôn Phinh Đình không nhịn được nghĩ thầm —— cách vách có gì vui mà lại khiến tiểu nha đầu không cần cha nương như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận