Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 289


Lâm Hàn khom lưng nhéo mặt cậu nhóc một cái: “Nương lừa con có ích lợi gì chứ? Ta đã nói cho con rồi, buổi trưa mới có muối vừng chứ không phải là không có.”
Tiểu hài tử suy nghĩ một chút rồi nói: “Nương không muốn con được ăn sớm hơn một chút à?”
Lâm Hàn vỗ vào bụng cậu nhóc hai cái: “Đúng thế đấy, bởi vì con đã mập thành heo con rồi.”
Sắc mặt tiểu hài tử xụ xuống, muốn khóc nhưng lại không khóc nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn không hề d.a.o động: “Con muốn Thái tử chê cười con sao? Sở Bạch Bạch!”
Tiểu hài tử cuống quít nói: “Không mà.”
“Dịch nhi, ngươi cùng Đại Bảo Bảo đi học, ta lệnh cho đầu bếp làm chút đồ ăn ngon cho các ngươi.” Lâm Hàn cười nhìn tiểu thái tử: “Đều là mấy nội dung mà ngươi đã học qua rồi, có được không?”
Thái tử là một hài tử hiểu lòng người, cữu mẫu không rảnh chiếu cố Đại Bảo Bảo, cũng không rảnh chơi đùa với nó, liền gật đầu một cái: “Được rồi.” Vươn tay với tiểu biểu đệ của mình: “Sở Bạch Bạch, chúng ta đi học.”
Tiểu hài tử theo thói quen đưa tay cho nó: “Không được gọi ta là Sở Bạch Bạch.”
“Chúng ta đi học, ta liền gọi đệ là Đại Bảo Bảo.” Thái tử nói.
Tiểu hài tử hài lòng, nắm lấy cánh tay Thái tử: “Đi mau!”
Thái tử đi nhanh theo sau, Sở Tu Viễn kéo Lâm Hàn đến thư phòng.
Lâm Hàn không khỏi thu lại nụ cười: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Bệ hạ muốn thu thập Trương Hoài.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn kinh ngạc trợn tròn mắt: “Khi nào? Làm sao chàng biết?”
Sở Tu Viễn dùng sức nắm tay nàng một chút —— đợi một chút đừng nóng nảy: “Ta nghe Hoàng hậu nói Tô mỹ nhân bị bệnh mấy ngày, chậm chạp không thấy khỏe lên, cứ tiếp tục như vậy thì khó chống đỡ đến tháng Chạp. Bệ hạ nhớ tới Trương Hoài biết luyện linh đan diệu dược, liền lệnh cho hắn luyện dược cho Tô mỹ nhân.”
Lâm Hàn vui vẻ: “Hắn ngay cả lò luyện hỏa dược cũng làm không ra, còn linh đan diệu dược gì? Bệ hạ thật đúng là có thể nghĩ ra đấy.”
Sở Tu Viễn: “Phu nhân có điều không biết, Hoàng hậu a tỷ cũng cho rằng Tô mỹ nhân được cứu rồi.”
Lâm Hàn trợn trừng mắt: “Là thân tỷ của chàng thật đấy à?”
“Xem nàng nói kìa. Trương Hoài tính ra được ta phải cưới nữ tử họ Lâm, mà sau khi nàng gả tới đây trong nhà không có việc gì cả. A tỷ lại không biết nàng đã đọ sức với Trương Hoài, đương nhiên tin tưởng Trương Hoài có chút năng lực. Hơn nữa, nếu bệ hạ cũng không biết những thứ này, ta cũng sẽ không nói bệ hạ muốn thu thập hắn.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn lắc đầu: “Còn có một điểm, nếu thật sự luyện ra được thì bệ hạ có được nhân tài, mà mỹ nhân cũng sẽ không hương tiêu ngọc vẫn. Nếu luyện không được, liền chứng minh hắn khi quân.” Trương Hoài vốn là một du hiệp lang thang, sau khi được Hoàng đế nhìn trúng, hưởng hết vinh hoa phú quý: “Chém hắn thì hắn cũng không lỗ. Chờ đã, tại sao đột nhiên bệ hạ muốn thu thập hắn vậy?”
Sở Tu Viễn lắc đầu: “Không biết. Đại khái là đã tra được cái gì đó. Chẳng hạn như hắn đã nhận lợi ích của Ngô Thừa Nghiệp hoặc Thái hậu để đối phó với cha nàng, tiện thể bắt ta luôn.”
Lâm Hàn suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có khả năng này: “Bệ hạ muốn thu thập hắn tuyệt đối sẽ không nương tay, chúng ta cứ mặc kệ hắn. Để ta nói cho chàng nghe một chuyện.”
“Là về công cụ để lấy hạt bông ra à?” Sở Tu Viễn theo bản năng hỏi.
Lâm Hàn ngẩn người, hiểu được sắc mặt khẽ biến.
Sở Tu Viễn: “Chưa có à? Không cần vội, từ giờ đến đầu xuân sang năm vẫn còn lâu.” Không đợi Lâm Hàn mở miệng: “Phu nhân muốn nói cái gì?”
“Ta muốn đem đồ đạc trong hai gian thư phòng phía tây chuyển đến thư phòng của chàng.” Lâm Hàn nói.
Thư phòng tiền viện rộng ba gian, chuyển đồ đạc qua đó cũng rất rộng rãi, điều kiện tiên quyết là phải chuyển giường ở bên trong ra ngoài.
Sở Tu Viễn làm việc mệt mỏi liền có thể vào gian trong ngủ một lát, nhưng đem giường dời ra ngoài, hắn còn nghỉ ngơi thế nào đây?
“Phu nhân nghĩ như thế nào mà đến dọn dẹp thư phòng?” Sở Tu Viễn thật sự không hiểu nàng lại muốn làm gì.
Lâm Hàn: “Ta muốn xây một cái giường sưởi ở bên kia, giữ lại để mùa đông dùng.”
“Vây quanh giường để ăn lẩu à?” Sở Tu Viễn nhíu mày: “Sao nàng đến mức này vậy chứ?”
Lâm Hàn theo bản năng định nói, sao không đến mức. Nói đến bên miệng liền phát hiện hắn hiểu lầm: “Không phải là để nấu cơm. Là dùng lửa đốt nóng giường, đến khi đó mình ngồi lên sẽ rất ấm áp, hiểu không?”
Đại tướng quân không hiểu, cũng chưa từng nghe nói người có thể ngồi trên bếp lửa.
Lâm Hàn nhìn biểu tình của hắn cũng biết hắn không hiểu: “Ta làm xong là chàng sẽ biết. Chiều nay có việc gì không? Giúp ta dọn dẹp, vài ngày nữa tìm người đến làm giường đất.”
“Nhưng theo ta được biết thì kinh sư không có ai làm giường đất cả.” Sở Tu Viễn nhắc nhở nàng.
Lâm Hàn gật đầu: “Ta biết, cho nên ta sẽ dạy bọn họ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận