Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 219


Sở Tu Viễn không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nàng nghĩ ông ta sống hay chết?”
Lâm Hàn ước gì ông ta c.h.ế.t sớm một chút, nhưng người ngoài không biết ân oán của nàng và Lâm gia, nếu như đại tướng quân “quyền khuynh triều dã” ngay cả nhạc phụ của mình cũng không cứu, dân chúng trên phố lại phải biên soạn ca từ mới, ví dụ như đại tướng quân tâm địa ác độc các loại.
Đối với người Lâm gia mà nói, sống so với c.h.ế.t còn khó chịu hơn.
“Nếu để cho ông ta còn sống, có phải sẽ bị giáng chức làm thứ dân không?” Lâm Hàn nghĩ một chút: “Cả Lâm gia đều phải trở về huyện Phượng Tường?”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Tiền mà cha nàng tham ô nộp lên quốc khố, không có bổng lộc, không nuôi nổi nô bộc, kinh sư đắt đỏ, nhất định phải về quê. Nếu không sẽ phải vay tiền để sống qua ngày. Nhưng họ muốn vay tiền thì chỉ có thể tìm đến nàng. Nàng và ta sẽ vĩnh viễn không có ngày nào được yên tĩnh. Điểm này bệ hạ cũng không muốn nhìn đến.”
“Vậy thì chàng nhớ nhắc bệ hạ một chút, để cho bọn họ trở về nguyên quán.” Lâm Hàn nói: “Bằng không cho dù cha ta đã c.h.ế.t rồi, Lâm Yên và Lâm Vũ không tìm ta để vay tiền thì cũng có thể nương theo danh của phu nhân đại tướng quân để tìm người thành thật gả đi. Cứ như vậy các nàng ta sẽ cắm rễ ở kinh sư luôn.”
Sở Tu Viễn không nghĩ xa như vậy, vừa nghe Lâm Hàn nói, phát hiện nàng nói có lý. Người thông minh sẽ không cưới Lâm Yên và Lâm Vũ, người không đủ thông minh lại muốn leo lên trên, cho dù biết Lâm Hàn chán ghét hai muội muội của nàng, cũng muốn thử một lần - cái danh huynh đệ đồng hao với đại tướng quân rất mê người.
“Vậy để ngày mai ta nhắc bệ hạ một chút, lệnh bọn họ đi nhanh lên.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn còn một chuyện phải lo lắng nữa: “Liệu bọn họ có thể trì hoãn hay không?”
“Không dám.” Ngoài miệng Sở Tu Viễn nói như vậy nhưng trong lòng cũng lo lắng, cho nên hôm sau sau khi hạ triều, Sở Tu Viễn ở lại đến cuối cùng, nói lo lắng của hắn cho Thương Diệu nghe.
Thương Diệu cũng phiền người Lâm gia hai ngày ba lượt kéo đến phủ Đại tướng quân, buổi chiều hôm đó liền hạ một đạo thánh chỉ, Lâm Trường Quân bị biếm làm thứ dân, đuổi về nguyên quán.
Nhưng mà, người Lâm gia da mặt quá dày, Lâm Hàn thẳng đến khi bọn họ ra khỏi kinh sư, trái tim mới yên ổn trở lại, cũng nhớ tới một chuyện, cây giống khoai đỏ của vườn Phù Dung.
Sở Tu Viễn nghe thấy nàng còn nhớ tới cây giống khoai đỏ, vừa không biết nói gì lại muốn cười: “Nàng mà nói chậm thêm nửa năm nữa là phát triển ra khắp rồi.”
Lâm Hàn kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao?”
Hồng Lăng chờ ở một bên nhịn không được mở miệng: “Phu nhân có điều không biết, một mẫu đất bốn năm ngàn cân, cho dù là ăn hay bán thì đều nhiều hơn so với mấy loại lương thực bình thường, cho dù bán với giá một đồng tiền mười cân.”
“Một mẫu đất bình thường có thể thu được bao nhiêu lương thực?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn: “Lúa nước thì ta không biết, nhưng năm nay nhất định nhiều hơn những năm trước. Lúa mì thì trong ấn tượng của ta là mỗi mẫu đất có khoảng chừng hai thạch.”
“Hai thạch là nhiều rồi, đại tướng quân. Ở quê của nô tỳ một mẫu đất chỉ có thể thu được chừng hai trăm cân thôi.” Hồng Lăng nói: “Còn phải là được mùa nữa đấy.”
Lâm Hàn: “Ít như vậy sao?”
“Phu nhân không biết ạ?” Lần này đổi thành Hồng Lăng kinh ngạc.
Lâm Hàn: “Ta biết rất ít, nhưng cũng cho là khoảng chừng ba trăm cân.”
“Không tới đâu.” Sở Tu Viễn tiếp lời: “Nhưng mà trồng ở hoàng trang có thể có nhiều như vậy.”
Đâu chỉ có ba trăm cân thôi đâu.
Quan lại dưới tay Đại Tư Nông dựa theo phương pháp Lâm Hàn giao cho bọn họ, cày sâu cuốc bẫm, cuối thu trồng lúa mì xuống đất, trải qua băng tuyết hàn sương, sau khi khai xuân lúa mì phát triển xanh rì, rễ cây cũng to hơn lúa mì vụ xuân. Đợi đến tháng năm thu hoạch, sản lượng so với những năm trước nhiều hơn gấp đôi, khiến Đại Tư Nông sợ tới mức suốt đêm tiến cung bẩm báo.
Giờ Mão vừa đến, trời tờ mờ sáng, cổng lớn phủ đại tướng quân đã bị đập rầm rầm.
Hàn Mặc Dương ngồi trên bậc thềm trong cửa ôm kiếm ngủ gật đột nhiên thanh tỉnh, vừa thấy trời sáng, đứng lên duỗi thắt lưng, lại nghe được tiếng gõ cửa rầm rầm.
Lần này Hàn Mặc Dương không nghe lầm, không phải cách vách mà chính là phủ Đại tướng quân.
“Ai vậy nhỉ, sớm thế này mà.” Hàn Mặc Dương dụi dụi ghèn ở khóe mắt, mở cửa trừng to hai mắt: “Bệ, bệ hạ?!”
Thương Diệu đưa tay đẩy hắn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận