Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 90


Có thể mọi người đều không nghĩ tới hắn được trọng dụng không hoàn toàn dựa vào thuật đoán chữ, xem bói hay học vấn, mà là dựa vào tướng mạo này.
Nếu hắn mà giống với Lâm Trường Quân, Hoàng Đế Thương Diệu cũng chẳng có tâm tình gọi hắn tới đàm kinh luận đạo, nghiên cứu quẻ tượng.
Thương Diệu gật đầu: “Chọn cho Đại tướng quân ngày tốt để cưới gả.”
“Vâng.” Trương Hoài lấy ra sáu đồng tiền ném lên mặt đất, nhắm mắt rồi bấm tay tính toán: “Khởi bẩm bệ hạ, ngày mười tám tháng sáu là ngày đại cát.”
Thương Diệu tính tính: “Còn có hơn một tháng? Gần hơn không có à?”
“Không có.” Trương Hoài nói.
Thương Diệu nhíu mày: “Lại là thời điểm nóng nhất trong năm.”
Đại tướng quân làm sao mà động phòng a.
“Bệ hạ, vi thần cho rằng ngày mười tám tháng sáu rất tốt. Không có đạo lý lại mặc giá y hai lần, phải làm lại giá y cho Lâm thị.” Sở Tu Viễn khom người nói: “Hỉ bào của vi thần cũng phải làm lại.”
Thương Diệu: “Các ngươi không chê nóng à?”
“Trong phủ nhà thần còn có băng chưa dùng tới, có nóng thì cũng chỉ nóng lúc bái thiên địa thôi.” Sở Tu Viễn nói.
Thương Diệu vẫn cảm thấy ngày mười tám tháng sáu không tốt, lại thấy bộ dáng cố chấp của Sở Tu Viễn, nghĩ rồi lại nghĩ, kiểu gì thì cũng phải bái đường, miễn cho người bị hắn “chọc giận” chạy mất, muốn tìm về cũng chẳng có lý do đứng đắn.
“Vậy thì mười tám tháng sáu. Trương Hoài, không còn chuyện của ngươi.”
Trương Hoài: “Vi thần cáo lui. Chúc mừng Đại tướng quân.” Chắp tay hành lễ với Sở Tu Viễn rồi rời đi.
Thương Diệu lại nhìn Sở Tu Viễn: “Trong phủ của ngươi có tú nương làm hỉ bào không?”
“Chắc là có.” Trong phủ ít đi phân nửa số người, Đại tướng quân cũng không thể xác định.
Thương Diệu nhịn xuống xúc động muốn quở trách hắn, ra lệnh cho tiểu hoàng môn tuyên thiếu phủ.
“Không cần, bệ hạ.” Sở Tu Viễn vội nói.
Thương Diệu nâng tay, Sở Tu Viễn câm miệng. Thương Diệu vừa lòng: “Trở về nói cho Lâm thị, đây là chủ ý của trẫm.”
Sở Tu Viễn khó hiểu, cũng không dám bằng mặt không bằng lòng, về đến nhà nói lại với Lâm Hàn: “Lát nữa sẽ có người của thiếu phủ tới giúp ta và nàng đo ni may áo.”
“Thiếu phủ?” Lâm Hàn kinh ngạc hô lên.
Sở Tu Viễn cảm thấy hơi đau đầu: “Làm mũ phượng và khăn quàng vai. Bệ hạ không yên tâm tú nương bên ngoài.”
Lâm Hàn vui sướng: “Bệ hạ có tâm. Tướng quân có cảm tạ bệ hạ không?”
Đại tướng quân đã quên, chỉ lo cự tuyệt.
Lâm Hàn thấy thế, lại lần nữa xác định nàng đoán không sai, Hoàng Đế quả nhiên xem Sở Tu Viễn như đệ đệ, dẫn tới Sở Tu Viễn cho rằng chuyện nhỏ này không cần cảm tạ: “Tướng quân nói ngày mười hai bệ hạ sẽ sang đây?” Thấy hắn gật đầu: “Là buổi chiều hay bữa sáng?”
“Buổi sáng mát mẻ, buổi sáng.”
Lâm Hàn: “Vậy sáng sớm là phải hái mớ dưa kia xuống.”
“Hái sớm như vậy làm gì?” Sở Tu Viễn khó hiểu.
Lâm Hàn cũng không giấu hắn: “Nghe nói đặt trong giếng băng một lúc ăn sẽ ngon hơn, ta còn chưa thử qua. Nếu không thì để hai ngày nữa thử xem sao? Vừa lúc Đoan Ngọ cũng sắp tới rồi.”
“Đoan Ngọ có gói bánh chưng không?” Sở Tu Viễn hỏi.
Lâm Hàn: “Tướng quân thích bánh chưng?”
Sở Tu Viễn cũng không cảm thấy có gì xấu hổ, Lâm Hàn cũng không phải người ngoài, Đại tướng quân gật đầu, miễn cho Lâm Hàn hiểu lầm hắn không thích.
Lâm Hàn thấy hắn thành thật, hôm sau bắt đầu suy nghĩ về bánh chưng.
Kiếp trước Lâm Hàn thích ăn bánh chưng nhân thịt nhất, đáng tiếc thời này không có cách nào lấy thịt heo đi gói bánh chưng, Lâm Hàn cũng không làm đậu tán nhuyễn, nghĩ tới nghĩ lui lại càng ít lựa chọn hơn.
Lâm Hàn nghĩ mãi, sáng ngày Đoan Ngọ đã sai người mua hàng đi mua trứng vịt muối và táo đó. Sau khi dùng bữa sáng xong đã dạy đầu bếp dùng lòng đỏ hột vịt muối và táo đỏ để gói bánh chưng.
Bánh chưng thời này một là loại trắng nhách chẳng có hương vị gì, hoặc là loại bánh có màu vàng do được ngâm trong nước kiềm. Đầu bếp thực lo lắng hai loại bánh chưng này không thể nào bỏ vào miệng được, gia chủ lại trách tội.
Lâm Hàn nói thẳng là nàng ăn, đầu bếp mới yên tâm gói bánh.
Lúc nhà bếp đang nấu bánh chưng, Lâm Hàn sai nha hoàn và gã sai vặt đi hái vài quả dưa lê và dưa leo có hình dáng kém một chút. Loại tốt tất nhiên phải giữ lại để chiêu đãi Hoàng Đế.
Nhưng mà, dưa chất lượng kém ngâm trong giếng băng cả buổi sáng lại ngon hơn cả dưa tốt phơi nắng suốt ngày.
Sở Tu Viễn ăn bốn cái bánh chưng, lại ăn hết cả một quả dưa lê, còn đang muốn ăn tiếp thì bỗng nhiên lại ợ hơi, lập tức rụt tay về.
“Ngài như vậy còn không biết xấu hổ quở trách ta.” Sở Mộc nhìn thấy động tác của thúc phụ hắn, cố ý chọc giận: “Ngài có ăn dưa chuột không? Tiểu chất đi hai cho ngài hai trái.”
Sở Tu Viễn túm vỏ dưa ném vào chân hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận