Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 421


Sở Tu Viễn không biết, bèn nhìn về phía Lâm Hàn, để cho nàng nói.
Hai người hoàn toàn khác nhau hợp lại thành một gia đình, nếu muốn chung sống hài hòa thì nhất định phải hòa hợp với nhau. Nhưng trong quá trình khiến cả hai hòa hợp khó tránh khỏi xảy ra chuyện khiến người ta tổn thương.
Nếu muốn Sở Mộc lúc nào cũng nhượng bộ là không được, bởi vì một ngày nào đó hắn cũng sẽ mỏi mệt, sẽ chán ghét đối phương.
Nếu để một mình cô nương Lục gia thỏa hiệp thì cũng chẳng xong. Nơi này dân phong cởi mở, nữ tử hòa li cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, cho nên kết quả cuối cùng của cả hai chỉ có một —— hòa li.
Nghĩ như vậy, Lâm Hàn mới nói: “Nhớ kỹ, ngươi chỉ là phu quân của nàng, không phải phụ mẫu của nàng, thấy không được thì cứ nói ra. Nàng nghe thì nghe, không nghe thì nhịn, nếu không nhịn được nữa thì tìm một người tốt hơn.”
“Ngài —— ngài nói cái gì?” Sở Mộc không thể tin vào tai mình: “Tìm một người tốt hơn?” Lại quay sang thúc phụ nhà hắn.
Lâm Hàn: “Có vấn đề?”
Sở Tu Viễn thực ngoài ý muốn: “Ta cho rằng nàng sẽ bảo Mộc nhi nhường nhịn nàng ấy, dù sao cũng là một nữ tử yếu đuối.”
Lâm Hàn: “Nàng ấy thứ nhất không phải tỷ muội của ta, thứ hai không phải khuê nữ của ta, lại bắt Sở Mộc phải nhường một người xa lạ như nàng ấy sao? Đầu ta bị lừa đá à. Hơn nữa dù Sở Mộc không so đo với nàng, nàng cũng sẽ không cảm kích ta.”
Sở Mộc không tán đồng: “Gia phong của Lục gia rất tốt.”
Lâm Hàn lấy một miếng khoai lang. “Ngươi không hiểu, mẹ chồng nàng dâu là thiên địch. Tuy ta chỉ là thẩm thẩm của ngươi nhưng nương ngươi không còn nữa, trong mắt Lục cô nương có lẽ ta chính là bà bà của nàng ấy. Trăm người cũng khó lòng tìm thấy một người có thể sống chung và hòa hợp với mẹ chồng.” Nàng tạm dừng một lúc, lấy hơi nói tiếp: “Nếu một ngày nào đó nàng ấy nói ta nói năng bậy bạ, ngươi cũng không thể giúp ta biện giải. Bằng không nàng sẽ tính hết lên người ta.”
Sở Mộc: “Không thể nào?”
Sở Tu Viễn lắc đầu: “Ngươi đừng nhìn ta. Một mình thẩm thẩm ngươi mà ta còn chưa xử lý được, nào biết nữ tử khác như thế nào.”
Lâm Hàn vui vẻ: “Đại tướng quân, thu thập cái gì?”
Sở Tu Viễn nhìn Sở Mộc chép miệng: “Thấy không? Cũng may tổ mẫu ngươi đi sớm. Bằng không chắc cũng bị nàng huấn luyện thành chim cút mất.”
Lâm Hàn muốn đánh hắn một cái, lại thấy trong tay là khoai lang bọc mật ong, không thể bỏ xuống được, bèn nhấc chân đá lên đùi hắn: “Ta có phải là cọp mẹ đâu.”
“Lão hổ cũng không phải đối thủ của nàng.” Sở Tu Viễn ám chỉ nói.
Lâm Hàn đặt khoai lang xuống, vén tay áo: “Lại muốn luận bàn?”
Sở Mộc đau đầu: “Thẩm thẩm, thúc phụ, nhị vị có thể chờ chút nữa rồi lại ve vãn đánh yêu được không. Nói chuyện của ta trước đã.”
Lâm Hàn buông ống tay áo, trừng mắt liếc Sở Tu Viễn: “Ta nể mặt Sở Mộc đấy.”
Sở Tu Viễn sờ mũi, ho nhẹ một tiếng: “Mộc nhi, việc mẹ chồng nàng dâu này cho dù là ai đi chăng nữa, nên phát sinh đều sẽ phát sinh, cho nên ngươi cũng đừng nghĩ đây là khuyết điểm của Lục cô nương. Thẩm thẩm ngươi nói nhiều như vậy là sợ sau này nàng sẽ quên mất, nói trước với ngươi một tiếng thì hơn. Tránh để ngươi nghĩ rằng Lục cô nương chanh chua, sau này lại náo loạn cả lên.”
Lâm Hàn gật đầu: “Đúng vậy. Tay ngươi vạm vỡ như vậy, nghe nói Lục cô nương không biết võ công, ngươi tát nàng ấy một các thì chắc nàng cũng bay nửa cái mạng. Sau này dù có nháo đến đâu cũng không được động thủ với người ta biết chưa. Cùng lắm thì hòa li.”
Sở Mộc: “Cái này ta biết. Hơn nữa ta cũng không đánh nữ nhân.”
Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Ta đi hỏi thăm giúp ngươi, nếu không còn khuyết điểm gì lớn thì tìm bà mối chọn ngày qua đó?”
Sở Mộc muốn nói hắn phải suy xét cho kĩ, dù sao cũng là chuyện chung thân. Nhưng lại nghĩ dù sao bà mối cũng phải tới nhà bọn họ lấy lễ vật trước rồi mới đến Lục gia, nếu là hắn chưa suy nghĩ xong thì chờ đến đó nói cũng không muộn.
Sở Mộc nói: “Ta nghe thẩm thẩm.”
Lâm Hàn: “Hôn sự định tổ chức vào năm sau à?”
Sở Mộc gật đầu: “Mùa thu đông năm sau sẽ bắt đầu chọn ngày.”
Lâm Hàn nghe vậy tức khắc biết hắn vẫn chưa muốn kết hôn quá sớm.
Năm ngày sau, Lâm Hàn đã hỏi thăm đâu đó rõ ràng, lập tức sai Hà An đi chuẩn bị lễ vật.
Khi bà mối tới cửa, Lâm Hàn trực tiếp nói với bà ta nhà bọn họ dự tính mùa đông sang năm mới bàn chuyện hôn sự.
Thái thường quý vì đứng đầu trong hàng cửu khanh, nhưng cũng không thể nào so với Sở Tu Viễn dưới một người trên vạn người, việc hôn nhân này tất nhiên phải dựa theo yêu cầu của Sở gia.
Bà mối cũng rất hiểu lòng người, khi đến Lục gia bàn chuyện, tất nhiên sẽ không nói Sở gia muốn đợi tới mùa đông năm sau mới tính chuyện hôn sự, ngày tháng đã chọn xong. Thay vào đó, bà ta đẩy chuyện này lên đầu Hung Nô, sau đó lại nói mùa xuân hoặc mùa thu có thể Sở Mộc phải xuất chinh, mùa hè chưa chắc đã trở về kịp, chỉ có thể dời hôn lễ đến mùa đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận